Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 451: Nên Lưu Lại Một Bài Thơ Lợi Hại

Chương 451: Nên Lưu Lại Một Bài Thơ Lợi Hại
Giọng nói rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Thẩm Nghiệp Trưởng lão nhìn về phía đối diện, phát hiện có một vị nam tử đang đứng ở nơi đó, nhìn qua bình thường không có gì lạ.
Chỉ lại không biết tại sao hắn lại có một loại cảm giác không hài hòa.
Khí độ cùng với dáng người của đối phương không nên bình thường không có gì lạ như này.
"Đạo hữu là ai?" Thẩm Nghiệp Trưởng lão chắp tay hỏi.
"Nhận ủy thác của người ta tới đây một chuyến, làm một chút chuyện đủ khả năng." Người tới nói khẽ.
"Không biết được người nào nhờ, lại tới để làm gì?" Thẩm Nghiệp Trưởng lão thuận theo.
Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Nhất là khí tức trên người đối phương cuồn cuộn, giống như một tồn tại khổng lồ.
Người tới suy tư một lát, nói ra lời nói khiến cho mọi người đều kinh ngạc: "Đại khái là tới muốn mạng của ngươi đi."
"To gan." Khí tức của Thẩm Nghiệp Trưởng lão bùng nổ, vỗ ra một chưởng.
Oanh!
Một chưởng này bị hóa giải, nhưng mà Thẩm Nghiệp Trưởng lão đã tan biến ở chân trời, hắn chạy trốn.
Lo lắng mơ hồ khiến cho hắn cảm thấy mình không thể đối đầu với người này.
Mọi người phía dưới đều cảm thấy kinh ngạc.
Thậm chí có chút không biết làm sao.
Xích Điền mơ hồ đoán được gì đó, chỉ là trong lúc nhất thời không quá chắc chắn.
Ầm ầm!
Lực lượng nổ vang trên bầu trời, tất cả rất nhanh liền lắng xuống.
Phịch một tiếng.
Thẩm Nghiệp Trưởng lão ngã ầm ầm xuống đất, bị lực lượng phá hư, thương tích đầy mình.
Hắn hôm nay thậm chí còn không thể động đậy.
Mà người kia hạ xuống từ trên cao, vẻ mặt thong dong.
"Ngươi là Xích Điền?" Hắn đột nhiên nhìn về phía đám người Xích Điền.
"Đúng, là vãn bối." Xích Điền không dám thất lễ.
"Hắn là của ngươi, ngươi biết phải làm sao rồi đúng không?" Người kia nói.
Trong nháy mắt, Xích Điền đã xác định được suy nghĩ trong lòng, sau đó gật đầu nói: "Ta đã hiểu."
Sau đó hắn đi tới trước mặt Thẩm Nghiệp Trưởng lão, lấy trường đao ra rồi đâm xuống dưới ánh mắt tức giận của đối phương.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Nghiệp Trưởng lão có chút chấn kinh.
"Ngươi cho rằng ta không dám sao? Thế mà còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?" Gương mặt Xích Điền vặn vẹo, lấy dao găm ra rồi đâm xuống cổ kẻ thù.
"Ngươi biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không?"
Hắn vừa nói vừa đâm xuống cổ Thẩm Nghiệp Trưởng lão.
"Lúc ngươi tàn sát vợ ta, có phải là không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay hay không?"
"Ngươi có phải cho rằng tu vi của mình cao thâm là có thể khiến ta bỏ qua cừu hận?"
"Ngươi có phải cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm hay không?"
Đao ra vào liên tục trên người Thẩm Nghiệp Trưởng lão, bóng ma tử vong khiến cho hắn hoảng sợ.
Nhưng mà không ai dám tới cứu hắn.
Hắn cứ bị gọt sạch một cách như vậy, cuối cùng hoàn toàn chết đi.
Toàn thân Xích Điền dính đầy máu tươi, hắn nhìn về phía tiên tử trước đó, nói:
"Đan dược đâu?"
"Đan, đan dược gì?" Tiên tử hoảng sợ nói.
Bởi vì người đó vẫn chưa rời đi, mạng của bọn hắn vẫn còn bị nắm thóp.
"Thánh dược chữa thương." Xích Điền nói.
"Ở, ở đây." Nói xong, nàng lấy ra một cái bình nhỏ.
Xích Điền
"Ta trộm sao?"
"Không, không có." Tiên tử vội vàng lắc đầu.
"Hiện tại cái này là của ta, muốn cướp sao?" Xích Điền lại hỏi.
"Không, không." Tiên tử có chút hoảng sợ:
"Đúng, đúng là ta đưa cho ngươi, ngươi không có cướp."
Sau đó Xích Điền đánh cho đối phương một chưởng rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi Xích Điền rời đi, người kia cũng tan biến tại chỗ.
——
Giang Hạo đi dạo ở bên ngoài, hắn đang do dự, có nên bán Thiên Hoàn Đan trê người đi hay không.
Hiện tại hắn có không ít linh thạch, thêm thêm giảm giảm một chút, cuối cùng còn ba vạn năm.
Nếu như bán Thiên Hoàn đan thì có thể thêm vào không ít.
Chỉ là giá cả ở chỗ này có chút thấp.
Mặc dù không thể bán được giá cao nhất ở khu vực gần Thiên m Tông, thế nhưng có thể bán được bảy, tám ngàn.
Mà giá cả phổ biến ở đây là bốn năm ngàn.
Giá cả thấp hơn nhiều.
Sau khi đi dạo một vòng trong phiên chợ, hắn từ bỏ bán, giữ lại.
Thực sự không được thì chỉ có thể chờ trở về rồi lại bán.
Sau khi suy tư một lát, hắn bỏ ra ba ngàn mua một viên Thiên Hoàn Đan.
Ba ngàn, sau khi trở về có thể kiếm được ba, bốn ngàn.
Bán một viên chắc là không có gì đáng ngại.
Lại đi dạo một vòng, hắn nhìn thấy vòng cổ.
"Vòng cổ Nguyên Thần bao nhiêu linh thạch?" Giang Hạo hỏi.
"Năm ngàn linh thạch." Nam tử trung niên bày quầy bán hàng nói.
"Kim Đan thì sao?" Giang Hạo lại hỏi.
"Hai ngàn năm." Đối phương trả lời.
Giang Hạo khẽ gật đầu, rẻ hơn so với ở Thiên m Tông, chất lượng cũng không kém.
Thế nhưng Nguyên Thần cần năm ngàn, quá mắc.
Hắn có chút không nỡ bỏ.
Nhưng mà nếu để sau khi trở về mua thì có thể sẽ tốn thêm một ngàn linh thạch.
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn quyết định hỏi thăm các quầy hàng khác.
"Chờ một chút." Nam tử trung niên gọi Giang Hạo lại: "Đạo hữu thật sự muốn mua?"
"Có thể rẻ hơn sao?" Giang Hạo vui vẻ trong lòng.
"Phải xem đạo hữu muốn loại nào."
"Nguyên Thần."
"Ta bán rẻ cho đạo hữu hai trăm, ta cam đoan trên con đường này không có cửa hàng nào có thể rẻ hơn chỗ ta."
"Thật hay giả vậy?"
"Đạo hữu có thể thử đi dạo một vòng, thế nhưng ta không bảo đảm rằng cái này liệu có bị mua đi hay không, dù sao chỉ còn lại một cái cuối cùng."
Giang Hạo nhíu mày.
Sau mấy lần nói chuyện, hắn dùng giá cả bốn ngàn năm mua lại vòng cổ, còn là màu vàng kim.
Sau đó, hắn thấy mấy cửa hàng cũng bán vòng cổ, chỉ là không đi đến hỏi giá cả.
Mua rồi thì đừng hỏi nữa.
"Vòng cổ Nguyên Thần bốn ngàn bốn? Đạo hữu đây là cướp sao? Khoan, đừng đi, bốn ngàn bốn thì bốn ngàn bốn, lấy đi."
Hình như đã có người trả giá thành công.
Giang Hạo: "…"
Hôm nay lại thua lỗ một trăm.
Sau đó, Giang Hạo dừng lại trước một cửa hàng bán điểm tâm ngọt.
Sau khi mua một phần bánh ngọt bình thường, hắn dùng Chưởng Trung Càn Khôn phong ấn lại.
Thứ nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong.
Rời khỏi phiên chợ, hắn lại thấy có người ngăn cản đường đi.
Vẫn là Vạn Hưu và Tư Trình.
Trong chốc lát.
Tại một quán trọ, ba người ngồi ở đại sảnh, nơi này có chút ồn ào.
Nhưng mà mùi vị không tệ, rượu cũng thơm.
Tư Trình muốn tới đây, bọn hắn liền đến.
"Hai vị tiền bối tìm ta là có chuyện gì quan trọng sao?" Giang Hạo hỏi.
"Chúng ta cũng coi như là dùng thơ kết bạn, không có việc gì thì không thể tìm đạo hữu uống rượu ngâm thơ sao?" Vạn Hưu cười nói.
Trong chúng ta có ai biết làm thơ sao? Giang Hạo vốn muốn mở miệng, nhưng như này có chút mạo phạm người ta.
"Ta tới vì ủy thác của người ta." Tư Trình buông hồ lô rượu xuống, lấy một khối ngọc bội ra rồi nói:
"Đây là thứ mà Minh Nguyệt Tông muốn tặng cho ngươi."
Giang Hạo nhận lấy ngọc bội, nhìn thấy phía trên viết hai chữ Minh Nguyệt.
Đây là khối ngọc bội thứ ba mà hắn thu được.
"Đạo hữu có thể dùng ngọc bội này để Minh Nguyệt Tông giúp ngươi một lần. Mặc dù không thể dốc hết sức lực cả tông phái, thế nhưng tuyệt đối sẽ toàn lực hoàn thành." Tư Trình nói.
Giang Hạo nhìn ngọc bội, cuối cùng đẩy trở về:
"Vô công bất thụ lộc."
Đưa ngọc bội tới đây, người trước mắt chắc là suy đoán hắn ra tay hiệp trợ Trúc Cơ.
Bọn hắn chắc là không biết mình có ra tay hay không.
Cho dù có suy đoán, vậy cũng chỉ là suy đoán.
Tuyệt đối không có chứng cứ trực quan.
Mặc dù ngọc bội này cực kỳ lợi hại, nhưng mà liên quan quá lớn, sợ rằng một Luyện Thần như mình không chịu nổi.
Hơn nữa, công khai nói cho mấy người rằng mình chính là người phóng thích tử khí, đây cũng là nguy hiểm.
Mặc dù hai vị này thoạt nhìn không đến mức ra tay, nhưng mà âm thầm thì sao?
Sau khi cân nhắc tổng hợp, vẫn không nên nhận lấy ngọc bội này.
Thấy thế, Tư Trình cũng không nhiều lời, mà là thu hồi ngọc bội rồi nói:
"Nếu đã như vậy, sao đạo hữu lại không làm một câu thơ?"
Giang Hạo: "…"
Hắn cảm thấy liệu mình có nên lưu lại một bài thơ lợi hại để thoát khỏi bọn họ hay không.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận