Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 452: Nắm Lấy Tay Nữ Ma Đầu

Chương 452: Nắm Lấy Tay Nữ Ma Đầu
Chương 452: Nắm Lấy Tay Nữ Ma Đầu
Quán nhỏ bên bờ sông.
Giang Hạo dùng rượu thay mặc, viết xuống rất nhiều chữ trên bàn, viết xong hắn liền đứng dậy hành lễ:
"Xin từ biệt."
Rượu bị thuật pháp gia trì, mãi vẫn không tiêu tan.
Hai người Vạn Hưu lập tức bắt đầu xem xét.
Bọn hắn ra khỏi quán trọ, chính là vì tìm một chỗ an tĩnh.
Nghe thấy đối phương chịu làm thơ, bọn hắn vô cùng mừng rỡ.
Mặc dù vẫn nói là nghe được từ trong nhà, nhưng mấy thứ này không quan trọng.
Viết ra cái gì mới là quan trọng nhất.
Mặc dù học đòi văn vẻ, thế nhưng bọn hắn cực kỳ chờ mong.
"Ta đọc trước cho." Vạn Hưu nhìn chữ viết rồi đọc thành tiếng:
"Quân bất kiến: Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai…”
“…”
"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn bất đối nguyệt…"
"…Thương tiến tửu, bôi mạc đình."
Vạn Hưu và Tư Trình tiếp tục đọc.
Tư Trình bỗng nở nụ cười, cười ha ha: "Ha ha ha, Vạn Hưu, ngươi xem, ngươi xem câu này, ‘Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh’. Ngươi nhìn thấy chưa, đây là viết cho ta, cho ta. Ha ha ha. Ai bảo ngươi không uống rượu cùng ta, hối hận chưa?"
(P/s: Thơ được trích trong bài Thương Tiến Tửu - Lý Bạch)
Tư Trình càng cười càng lớn tiếng, vô cùng sảng khoái.
Vạn Hưu lạnh lùng nhìn người bên cạnh, sau đó một cước đạp ra.
Bịch một tiếng.
Tư Trình lại rơi xuống nước.
Tư Trình vùng vẫy mấy lần, bắt đầu hô cứu mạng.
Chỉ là Vạn Hưu làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đọc thơ.
Chờ sau khi xem xong, hắn thận trọng ghi nhớ lại.
"Có thể đưa cho mấy kẻ học đòi văn vẻ khác xem, chỉ là đáng tiếc…”
Vạn Hưu lắc đầu.
Hắn xác định rằng thơ này không phải do Giang Hạo làm.
Qua mấy lần ăn cơm, Giang Hạo không phải là không uống rượu, nhưng tuyệt đối không yêu rượu.
Mà ý của mấy câu thơ này lại không phải như thế.
Chỉ là, hắn có chút tò mò.
Lúc này, hắn đưa tay chộp một cái, kéo Tư Trình lên từ trong nước.
"Hô, được cứu rồi."
"Hỏi ngươi một vấn đề."
"Cái gì?"
"Hoàng Hà ở đâu?"
"Trên đại địa có tổng cộng một trăm hai mươi tám con sông có tên như này, ba mươi sáu thành có tên như này, ngươi muốn chỉ chỗ nào?"
Vạn Hưu yên lặng một chút, sau đó lại đá Tư Trình vào trong nước.
Lần này hồ lô không cùng rơi xuống nước, mà là rơi vào trong tay Vạn Hưu.
Nhìn thân ảnh giãy dụa kịch liệt trong nước, hắn uống một hớp rượu, sau đó có chút tức giận.
Vèo một tiếng, hồ lô rượu bay đến trên đầu Tư Trình, Vạn Hưu lúc này mới lên tiếng: "Nước này chỉ cao đến đầu gối."
Tư Trình sửng sốt một chút, sau đó đứng lên.
Thì ra thật sự không sâu.
"Ha ha ha, cười chết ta rồi."
Ầm!
Tư Trình lọt vào chỗ sâu.
"Cứu, cứu mạng."
---
Lúc này, Giang Hạo đã về đến quán trọ, lần này hai người Vạn Hưu chắc là sẽ không tới tìm hắn nữa.
Bản thân hắn uống trà không uống rượu, căn bản không thể làm ra câu thơ kia.
Không có loại ý cảnh đó.
Vạn Hưu và Tư Trình đều là người thông minh, chắc là sẽ hiểu được.
Nhưng mà chuyện cần sắp xếp đều đã được sắp xếp thỏa đáng, có thể trở về bất cứ lúc nào.
Bây giờ là tháng bảy, sau khi trở về vừa vặn có thể xem yêu cầu niết bàn của Bàn Đào Thụ.
Mười ngày sau.
Giang Hạo mang theo Hồng Vũ Diệp đi dạo xung quanh, nhìn cảnh đêm một chút.
Trong lúc đó một số tông môn đã bắt đầu rời đi.
Số còn lại thì còn đang thi đấu.
Thiên m Tông chắc là cũng sắp trở về.
Trình độ của thi đấu bắt đầu trở nên không bình thường, phần lớn người còn chưa rời đi đều muốn mở mang kiến thức một chút xem những người kia rốt cuộc mạnh như nào.
Giang Hạo cũng đi xem, đúng là rất mạnh, thế nhưng luôn cảm thấy bọn hắn cũng không dùng hết sức, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Không thể nhìn thấy bọn họ phát huy toàn lực.
Nhưng mà có thể nhìn ra sự mạnh mẽ của bọn họ, sau này nếu đối mặt với mấy thiên tài như này thì không nên có xung đột gì là tốt nhất.
Hắn đi dạo nhiều lần, đều là vì tìm kiếm manh mối ngụy trang.
"Chắc là không đầu mối gì, phần lớn đều bị Minh Nguyệt Tông xử lý." Giang Hạo giải thích.
Thiên Đạo Trúc Cơ kết thúc, người Minh Nguyệt Tông có thể ra tay thoải mái, đúng là có thể làm rất nhiều chuyện.
Không chỉ không thấy tung tích người Vạn Vật Chung Yên, tin đồn đều biến mất không còn một mảnh.
Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm gì, mà là đi vào một quán rượu, gọi một chút đồ ăn.
Bỏ ra mười mấy khối linh thạch.
"Lại gần một chút." Hồng Vũ Diệp nói khẽ.
Giang Hạo nghi hoặc, nhưng vẫn dựa lại gần nàng.
Lúc này, tay Hồng Vũ Diệp lại đặt ở trước ngực hắn.
Ngay sau đó có thứ gì đó bắt đầu khuếch tán.
Là Đồng Tâm Chưởng.
Xem ra phải đi về rồi, Giang Hạo lập tức hiểu ra.
Có lúc hắn sẽ nghĩ, nếu mình đi thẳng về, liệu có thoát khỏi ma chưởng được hay không?
Theo tình huống trước đó, Hồng Vũ Diệp cũng không thể đi từ Thiên m Tông đến Minh Nguyệt Tông chỉ trong nháy mắt.
Chỉ là, không chắc sẽ kéo dài được bao lâu.
Điều này cũng làm cho hắn cảm thấy do dự, có nên lưu lại một Tử Hoàn ở chỗ này hay không.
Nhưng nếu không dùng trong thời gian ngắn, vậy sẽ có khả năng bị người khác mang đi, một khi trạng thái kích hoạt tan biến sẽ chẳng khác gì mất đi Tử Hoàn.
Mất nhiều hơn được.
Chỉ có thể để sau lại nói, luôn có cơ hội đến phía Đông, hoặc là chỗ khác.
Bây giờ số Tử Hoàn còn dư không nhiều.
Con thỏ và Tiểu Li một người một cái, Thi Giới Hoa một cái, sân nhỏ một cái.
Cộng với chủ vòng, chỉ còn lại bốn cái.
Trong chốc lát.
Hồng Vũ Diệp thu tay về.
Giang Hạo thấy chưởng ấn màu đỏ cũng không kinh ngạc, lần trước cũng là như thế.
"Tiền bối còn có chuyện gì cần làm nữa không?" Giang Hạo hỏi.
Nếu như không có thì có thể trở về trong đêm nay hoặc là sáng mai.
Cách thời gian bàn giao nhiệm vụ còn nửa tháng, đúng là cần phải trở về.
May mà chuyện bên này cũng không kéo dài quá lâu.
Nếu không sẽ phải trở về bàn giao nhiệm vụ rồi lại nhận thêm nhiệm vụ mới.
"Đêm nay lại đi Tinh Hà một chuyến." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo gật đầu.
Tinh Hà, ngày đầu tiên tới đây bọn hắn đã tới đó.
Chỉ là gặp phải hai người Vạn Hưu, phá hỏng nhã hứng.
Nhưng mà nơi đó đúng là vô cùng hùng vĩ.
Ban đêm.
Sao trên bầu trời sáng chói, Giang Hạo chèo thuyền chạy dọc trên Tinh Hà.
Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế nơi mũi thuyền, nhìn Tinh Hà, suy nghĩ xuất thần.
Không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Lần này không gặp phải người nào ồn ào cả, Giang Hạo mang theo Hồng Vũ Diệp một đường đi thẳng đến trong Tinh Hà. Tinh quang nơi này sáng chói, tựa như đang ở trên hư không vô tận nhìn ra tinh thần đại hải phía xa.
Giang Hạo đậu ở chỗ này, cảm thấy rung động.
Phong cảnh lần này vượt xa lần trước.
Cảnh đẹp như thế, khiến cho Hồng Vũ Diệp đứng lên.
Sau một hồi, bọn hắn rời khỏi Tinh Hà, quay lại bờ.
"Ngươi dự định làm thế nào để trở về?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Sau khi cột chắc thuyền gỗ, Giang Hạo mới nói:
"Tới thế nào thì về như thế."
"Chỉ có thể trở về một người?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo suy nghĩ một hồi, vốn định gật đầu.
Thế nhưng ánh mắt của Hồng Vũ Diệp đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khiến cho hắn không thể không thay đổi suy nghĩ:
"Nhiều người thì chỉ có thể thử một chút, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không."
Trước đó đã thử qua một lần, mặc dù thành công, thế nhưng cũng không hiểu rõ cụ thể, không biết có tồn tại tác dụng phụ hay không.
"Vậy thì thử một chút." Hồng Vũ Diệp nói.
"Xin tiền bối duỗi một tay ra." Giang Hạo nói.
Sau khi Hồng Vũ Diệp đưa tay đặt ở trước mặt hắn, Tử Hoàn được lấy ra, đeo vào trong tay của đối phương.
Trong lúc đó, Giang Hạo không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ có thể mau chóng kết thúc.
"Đắc tội rồi." Hắn nắm lấy tay Hồng Vũ Diệp, mở Tử Hoàn câu thông với sân nhỏ ra.
Sau đó hai người tan biến tại chỗ.
Tại đầu tường thành, Tư Trình và Vạn Hưu đang uống rượu.
Bọn hắn đột nhiên dừng lại.
Sau đó nhìn về phía bên trong thành.
"Bọn hắn hình như đi rồi." Vạn Hưu nói.
"Đi rồi, đáng tiếc, lại tẻ nhạt." Tư Trình nói, chợt nhìn về phía người bên cạnh:
"Ngươi thì sao? Khi nào thì đi?"
"Qua một khoảng thời gian nữa, ta muốn đi dạo khắp núi sông, không giống như ngươi, ngày ngày đều đợi ở chỗ này, không có ý nghĩa." Vạn Hưu cười nói.
"Không nhà để về chính là không nhà để về." Tư Trình cười ha ha.
Vạn Hưu cũng không để ý, mà là nhìn về phía tinh thần đại hải.
Sau đó đá Tư Trình ra ngoài.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận