Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 477: Muốn Giúp Tiền Bối Buông Bỏ Ý Định Tự Sát

Chương 477: Muốn Giúp Tiền Bối Buông Bỏ Ý Định Tự Sát
Chương 477: Muốn Giúp Tiền Bối Buông Bỏ Ý Định Tự Sát
Nhìn vẻ mặt bi thương của đối phương, Giang Hạo chỉ yên lặng.
"Nếu như để một người bình thường tới thẩm vấn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?" Đan Thanh Tử đột nhiên hỏi.
"Là khinh thường ta?" Giang Hạo thử trả lời.
"Không, là vũ nhục." Đan Thanh Tử nghiến răng nghiến lợi nói:
"Là vũ nhục không lời, Thiên m Tông quá coi thường người khác, lão hủ không nhận loại khuất nhục này."
Nói xong Đan Thanh Tử liền bắt đầu tự hại nội tạng của mình, mong muốn tuyệt mệnh tại đây.
"Tiền bối, xin chờ một chút." Giang Hạo mở miệng ngăn cản.
Nhìn thấy đối phương lờ đi, hắn tiếp tục nói: "Có thể nghe vãn bối nói thêm một câu hay không, có lẽ ngươi sẽ từ bỏ ý định tổn hại bản thân."
Nghe vậy, Trang Vu Chân và Hải La Thiên Vương đều cảm thấy đối phương không nghe còn tốt, một khi nghe xong sẽ vạn kiếp bất phục.
Hải La Thiên Vương lại tò mò muốn làm chút gì đó. Sau đó nháy mắt cho Đan Thanh Tử, bảo hắn đừng nghe, tuyệt đối đừng nghe.
Chỉ là Đan Thanh Tử luôn cảm thấy đối phương đang giễu cợt chính mình, cho nên làm như không thấy. Lúc này hắn cảm thấy tất cả đang bị áp chế lại, thế nhưng tổn thương quá nhiều, thử lại mấy lần mới có thể rời khỏi chỗ.
Giang Hạo cũng có thể nhìn ra, tu vi càng thấp, áp chế sẽ càng nhỏ.
Không cho người nhìn thấy, lúc Trúc Cơ, Đan Thanh Tử sẽ hoàn toàn chết đi.
"Ngươi muốn nói gì?" Đan Thanh Tử dựa vào tường, nhìn nam tử phía trước, vừa suy yếu lại tùy ý nói:
"Ma Môn chung quy vấn là Ma Môn, ta không muốn tiếp nhận khuất nhục của các ngươi. Nếu như ngươi còn có một tia lương thiện thì động thủ giết ta đi. Nhưng mà Trúc Cơ như ngươi ngay cả năng lực giết ta cũng không có, dù cho ta đã suy yếu như này."
"Tiền bối cần gì phải vội như thế?" Giang Hạo nói với vẻ mặt không thay đổi:
"Nếu như sau khi tiền bối nghe ta khuyên mà vẫn muốn đi tìm cái chết, lần sau ta sẽ giúp ngươi."
"Thật chứ?" Đan Thanh Tử có chút không tin, thế nhưng tin hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng có khả năng thử một chút, cũng không có bất kỳ tổn thất gì.
"Là thật." Giang Hạo gật đầu.
"Hi vọng ngươi nói được thì làm được, ngươi muốn nói gì?" Đan Thanh Tử hỏi.
"Đương nhiên." Giang Hạo vẫy vẫy tay, nói:
"Tiền bối tới gần một chút." Lúc này, Đan Thanh Tử thật sự đứng dậy tới gần.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng đối phương giống như mấy người Trang Vu Chân trước đó, hành động bị hạn chế.
"Ngươi nói đi." Đan Thanh Tử trầm giọng nói.
Giang Hạo cũng không lại quá gần, hắn khẽ động bờ môi:
"Tiền bối có biết một chỗ?"
"Chỗ nào?" Đan Thanh Tử hỏi.
"Phía sau Thiên Thanh Sơn, dưới tàng cây thanh trà." Giang Hạo nói xong liền lui lại một bước.
Ầm!
Trong nháy mắt hắn lui lại, Đan Thanh Tử duỗi một tay ra, giống như muốn bắt lấy cổ người trước mắt rồi bóp chết.
"Ngươi tới đây cho ta." Đan Thanh Tử trợn mắt.
"Tiền bối mệt mỏi, vãn bối xin lỗi không tiếp được." Giang Hạo cung kính hành lễ rồi quay người rời đi.
Ầm!
Ầm!!
"Ngươi dám đi ta sẽ giết ngươi, ta sẽ dùng tất cả tình báo đổi mệnh của ngươi."
Giọng nói tức giận truyền ra ngoài.
"Ngày mai, ngày mai ta muốn ngươi chết." Đan Thanh Tử gầm thét.
Nhưng mà Giang Hạo không ở lại mà trực tiếp rời đi.
Tả Thành đi đến, có chút khó có thể tin mà nhìn Đan Thanh Tử đang nổi giận ở phía trước.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Giang Hạo đã làm gì?
"Ta có thể nói cho các ngươi biết tất cả, thế nhưng ta có một điều kiện, ta muốn mạng của Trúc Cơ vừa rồi. Giết hắn, ta cái gì cũng đều nói cho ngươi. Các ngươi muốn biết tất cả, ta đều có thể nói, chuyện liên quan tới người nào đang nhìn chằm chằm vào các ngươi, bọn hắn muốn biết chuyện gì, còn có chuyện về Thiên Hương Đạo Hoa, ta đều biết. Ta chỉ có một yêu cầu, giết Trúc Cơ kia. Giết hắn." Đan Thanh Tử giống như là bị điên.
Chuyện này khiến Tả Thành càng thêm rung động, vị sư đệ này có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thiên phú khảo vấn bực này mà không tới chỗ của bọn hắn thì đúng là đáng tiếc.
"Đó là sư đệ của chúng ta, còn là công thần của tông môn chúng ta, muốn giết hắn cũng không dễ dàng."
Tả Thành trầm giọng nói: "Phải đưa ra thành ý trước đã."
Lời này Trang Vu Chân nghe xong cứ cảm thấy quen tai?
Nghĩ lại, trước đó người kia cũng nói với hắn như thế, khi đó yêu cầu là của hắn là gặp Giang Hạo. Nhưng mà cho dù là gặp thì đối phương đều nuốt lời. Lão đạo sĩ này muốn giết người, căn bản là chuyện không có khả năng.
Nơi này là Ma Môn, bọn hắn thích nhất đùa bỡn người khác. Tin tưởng bọn họ , tương đương với bán đứng chính mình, còn khiến cho bọn hắn cao hứng.
---
Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Chỉ ngồi tĩnh tọa ở trong viện.
Chút vết thương trên người đang dần dần khôi phục, mơ hồ còn có ý cảnh cao hơn.
Nàng biết những năm này chỉ cần bắt được ý cảnh này thì có khả năng tiến thêm một bước. Chỉ là không cách nào xác định được là cần bao nhiêu năm.
"Trưởng lão." Bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Bạch Chỉ mở mắt ra nhìn ra phía ngoài, sau khi biến hóa quanh thân tan biến mới mở miệng:
"Vào đi."
Một nữ tử hắc bào tiến vào.
"Có một chút tiến triển." Nàng đẩy cuốn sách tới.
Sau khi xem xong, Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn: "Nhận biết người Đại Thiên Thần Tông, biết được chuyện của Vạn Vật Chung Yên. Cho nên mới hỗ trợ thăm dò Thiên m Tông? Sao bỗng dưng lại nói nhiều như vậy?"
"Hôm nay Giang Hạo đi." Nữ tử hắc bào nói.
Nàng thật ra không quá quen thuộc đối với Giang Hạo.
Nghe vậy Bạch Chỉ gật đầu, cũng không nhiều lời.
"Có chuyện muốn hỏi Trưởng lão." Nữ tử hắc bào cẩn thận nói:
"Đối phương nói sẽ khai thêm sau khi giết Giang Hạo sư đệ."
"Nói cho hắn biết là đã giết, nếu như hắn muốn thấy thi thể thì nói ra trước đã." Bạch Chỉ đáp.
"Vâng." Nữ tử hắc bào không dám chần chờ.
"Chuyện Hải Vụ Động như thế nào rồi?" Bạch Chỉ lại hỏi.
"Một nhóm người đang chuẩn bị tiến vào, thế nhưng vẫn không tìm ra được vấn đề bên trong, cũng không có tin tức của Ngân Sa sư tỷ." Nữ tử hắc bào nói.
Bạch Chỉ nhíu mày, chuyện Hải Vụ Động phức tạp hơn so với dự đoán.
Mấy chục năm đều vô sự, đột nhiên lại xảy ra chuyện.
“Thay đổi hướng điều tra, đi thăm dò Thiên Linh tộc, lại điều tra tin tức liên quan tới câu nói kia. Còn có cũng điều tra sự tồn tại của Nguyện Huyết Đạo một chút." Bạch Chỉ nói.
Điều tra như này có lẽ có thể tra ra một ít gì đó.
---
Rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo liền thở dài."Xem ra Đan Thanh Tử cấp tiến hơn những người khác rất nhiều, nên đến Thiên Thanh Sơn một chuyến, cũng không biết tiến vào như thế nào.”
"Không chỉ có chuyện này, đối phương thân là Trưởng lão chấp giáo, chỗ bố trí nhất định không thể coi thường. Dựa vào thực lực của ta chưa chắc đã đủ, có lẽ có thể tìm người đi một chuyến." Giang Hạo suy tư một lát, cũng không biết nên tìm ai
Nhưng mà tự mình thì nhất định sẽ tốn không ít thời gian. Nhất là khi hắn không ffzZGrẠ nhiều về trận pháp.
Vấn đề lần này cũng không lớn như Cổ Thanh, chỉ là vừa đắc tội với một người có ý nghĩ cấp tiến.
Thế lực này là Thiên Thanh Sơn và Đại Thiên Thần Tông. Mấy thứ chút đều không thể uy hiếp đến Thiên m Tông, cũng an toàn hơn rất nhiều.
Nhưng mà, hắn cũng đã nhận được một tin tức tốt, Phong Hoa Đạo nhân.
Đối phương muốn thử dò xét cực hạn của Thiên m Tông, có khả năng là vì Thiên Hương Đạo Hoa, như vậy thì chắc là có quan hệ với Mật Ngữ Thạch Bản của Đại Thiên Thần Tông.
Nếu như có thể tìm ra chủ nhân phía sau Thạch Bản từ chỗ của hắn thì không thể tốt hơn.
Thế nhưng người này là ai mới được.
Đáng tiếc, dù là Xích Điền hay là Phong Hoa Đạo nhân đều cần đến người ở hải ngoại như "Liễu". Chuyện này có chút phiền phức, nhưng mà cũng không cần vội, tiến triển càng nhanh ngược lại sẽ không tốt.
Một khi tìm ra cường giả phía sau Thạch Bản, Hồng Vũ Diệp chắc chắn sẽ để cho hắn đi làm chuyện khác. Có lẽ càng thêm nguy hiểm. Không bằng cứ hùa theo như vậy, nhưng mà cũng phải thả ra chút quân cờ để đảm bảo tiến độ, đảm bảo cho sự an toàn của bản thân.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận