Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 479: Bỏ Lỡ Liễu Tinh Thần Đại Chiến Tam Hồn

Chương 479: Bỏ Lỡ Liễu Tinh Thần Đại Chiến Tam Hồn
Chương 479: Bỏ Lỡ Liễu Tinh Thần Đại Chiến Tam Hồn
Trước tông môn, rất nhiều người mong mỏi và trông mong.
Giang Hạo cũng ở trong đó, chẳng biết tại sao có loại cảm giác kỳ quái.
Một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở chân trời, ngay sau đó có thể thấy một thanh kiếm, sau đó chuôi kiếm này càng ngày càng khổng lồ.
Mãi đến khi thấy rõ rất nhiều bóng người đứng vững ở bên trên.
Đến.
"Sư huynh." Tiểu Li ở phía trên phất tay.
Nàng cũng lập tức phát hiện ra mấy người Giang Hạo.
"Quá chói mắt." Giang Hạo thở dài trong lòng.
Tiểu Li không hiểu cái gì là điệu thấp, phải dành thời gian dạy cho nàng một chút mới được.
Nhiều người như vậy, cần giữ yên lặng.
Lúc này Bạch Chỉ Trưởng lão cũng đi ra từ bên trong.
Nàng vô cùng coi trọng chuyến đi đến Minh Nguyệt Tông này, muốn biết rõ chuyện cụ thể.
Mà đám người Khổ Ngọ Thường cũng rất tò mò đối với chuyện tông môn, trước mắt xem ra cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Không bao lâu sau, Giang Hạo liền tiếp được mấy người con thỏ.
"Sư huynh, ta mang về cho các ngươi rất nhiều đồ ăn." Tiểu Li hưng phấn nói.
Còn lấy ra hai cái hộp, cho Giang Hạo một hộp, cho Trình Sầu một hộp.
Giang Hạo híp mắt lại, tại sao bên ngoài hộp này lại có khí mê-tan?
Tiểu Li lại đi làm cái gì rồi?
Mở ra nhìn xuống, là tám miếng bánh ngọt.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đều có độc.
"Trình sư huynh ngươi thử một chút." Tiểu Li mở to hai mắt nhìn Trình Sầu.
Thấy thế, Trình Sầu lập tức bắt đầu ăn.
Sau đó kinh động như gặp thiên nhân.
Giang Hạo cũng thuận miệng ăn một miếng, đúng là không tệ.
Nhưng mà…
Hắn nhìn Trình Sầu, thở dài một tiếng.
Nhưng Trúc Cơ thì lại tiếp nhận không dễ dàng.
"Ta cũng có quà." Sở Xuyên lấy ra vật kỷ niệm, hai tảng đá.
Trên đó viết ba chữ Minh Nguyệt Tông.
Trong viên đá đúng là có một tia ý vị.
Cũng chỉ có vậy.
Giang Hạo nói tiếng cám ơn rồi thu vào.
Trình Sầu cũng như thế, hắn đời này chưa từng tới Minh Nguyệt Tông, lần này có thể nhận được một tảng đá ở bên kia cũng không tệ.
"Sở sư đệ Trúc Cơ trung kỳ rồi?" Hắn có chút ngoài ý muốn.
"Hình như là bởi vì Tiểu Tiệp tấn thăng khiến cho ta có lĩnh ngộ, liền tăng lên." Sở Xuyên ngượng ngùng cười nói.
Bây giờ hắn đã vượt qua Trình Sầu sư huynh, Tiểu Li sư tỷ.
Con thỏ đứng trên vai Sở Xuyên, gặm cà rốt, dường như đang cho thấy nó chẳng qua chỉ là con thỏ bình thường:
"Hai ngày trước Sở Xuyên khiêu chiến Tiểu Li."
"Sau đó thì sao?" Giang Hạo ăn bánh ngọt hỏi.
"Răng vừa mới bổ sung." Con thỏ nói.
Sở Xuyên xấu hổ quay đầu.
Hắn cũng không hiểu vì sao, căn bản là đánh không lại Tiểu Li sư tỷ.
"Tiểu Li sư muội vì sao lại không tăng lên?" Trình Sầu nghi hoặc hỏi.
Hắn quá rõ ràng thiên phú của Tiểu Li sư muội.
Nghe vậy, Tiểu Li cúi đầu nhăn nhăn nhó nhó, không có mở miệng.
Sau khi hỏi thăm liên tục, nàng mới mở miệng nói:
"Trình sư huynh còn chưa tấn thăng, tất cả mọi người đều tăng lên, ta sợ trong lòng hắn khó chịu. Ta thì dù tăng lên hay không cũng không sao cả."
Một câu nói kia khiến cho Trình Sầu ngây ngẩn cả người.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, Tiểu Li có ý nghĩ của nàng.
Mặc dù cảm giác như nàng không tim không phổi, thế nhưng có đôi khi lại rất cẩn thận.
Dù sao mấy lần nàng trở về, đều là Trình Sầu mang theo, rất nhiều chuyện cũng là Trình Sầu giúp một tay.
Không chỉ như thế, cây táo kia cũng là Trình Sầu chuyển về cho nàng.
Cho nên nàng để ý đến cảm xúc của Trình Sầu cũng là chuyện bình thường,
“Vậy các ngươi đừng vội tấn thăng, chờ ta tấn thăng, ta sẽ bảo hộ các ngươi." Sở Xuyên cười nói.
"Ta có con thỏ." Tiểu Li chộp lấy con thỏ rồi nói.
Lúc này con thỏ tránh thoát khỏi Tiểu Li, đi đến trước mặt Giang Hạo, nói:
"Chủ nhân, ngươi xem cái này."
Nó đưa vòng cổ ra cho Giang Hạo xem: "Hư rồi, lại mua một cái đi."
Ai!
Giang Hạo thở dài trong lòng.
Nuôi con thỏ tốn rất nhiều linh thạch?
Hơn nữa, tốc độ tấn thăng của nó có chút nhanh.
Lúc bắt được nó là Trúc Cơ, bây giờ đã sắp Kim Đan trung kỳ.
Nếu không thì vòng cổ cũng không đến mức nứt ra.
Kim Đan Đại Yêu.
"Sư huynh, chúng ta ra ngoài còn kiếm được rất nhiều linh thạch." Trên đường đi, Tiểu Li nói.
Giang Hạo: "…"
Hắn cũng không kém, kiếm lời một hạt giống thánh dược, thu hoạch chắc là vượt xa bọn hắn. Nhưng mà thánh dược rất khó đổi thành linh thạch.
Một là không nỡ bỏ, mà là không dám bán.
Trên đường trở về, Giang Hạo nghe Tiểu Li nói về chuyến đi Minh Nguyệt Tông lần này, nghe qua thì vô cùng đặc sắc, vô cùng hung hiểm.
Thế nhưng Giang Hạo nhớ lại, những gì bọn hắn trải qua dường như rất bình thường.
Có lẽ ở trong mắt Tiểu Li chính là đặc sắc như vậy, như thế là rất thú vị.
Nàng rất ít khi ra ngoài, cũng chưa từng tham gia luận đạo, cảm thấy đặc sắc cũng không có gì đáng trách.
Trở lại Linh Dược Viên, Tiểu Li lại cho hắn một số món quà nhỏ không biết tên.
Không phải đồ ăn ngon thì chính là đẹp mắt.
Hắn đều nhận lấy mà không nói gì.
Chẳng qua là những người này ở trong ma môn không được hài hòa cho lắm, không biết là tốt hay xấu nữa.
Ngày kế tiếp.
Trình Sầu không tới Linh Dược Viên, trúng độc nằm xuống, trước mắt đang khôi phục.
Con thỏ mang theo Tiểu Li đến thăm.
Chẳng qua là trước khi đi, Giang Hạo đưa vòng cổ con thỏ.
"Quả nhiên ta mới là sủng vật được sủng ái nhất." Nó kích động nhảy dựng lên.
"Ta thì sao?" Tiểu Li muốn lại không tiện mở miệng.
"Cái này." Giang Hạo lấy điểm tâm ra.
Khác với thứ mà Tiểu Li mua về, đây là bánh ngọt vô cùng bình thường.
"Thuận tiện đưa cái này cho Trình Sầu." Giang Hạo lại đưa một bình linh dược qua.
Có thể dùng để giải độc.
Ăn bánh ngọt, con mắt Tiểu Li trợn to, vẻ mặt hưng phấn.
Có lẽ đối với nàng mà nói, đây mới là bánh ngọt ăn ngon nhất.
Nhìn bọn hắn, Giang Hạo hạ thấp lông mày.
Cũng phải nhanh chuẩn bị đồ cho Sở Xuyên mới được.
Bây giờ hắn đã Trúc Cơ trung kỳ, qua một số năm nữa sẽ trùng kích Kim Đan.
Khi đó hắn chắc là sẽ chủ động yêu cầu xuống núi, dù sao cũng không còn là một đứa trẻ nữa.
Vừa mới đưa tiễn mấy người Tiểu Li, Giang Hạo liền nghênh đón Liễu Tinh Thần.
Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tu vi của đối phương, Nguyên Thần viên mãn.
Như này cũng quá nhanh rồi?
Thời gian mười hai năm, từ Kim Đan viên mãn tấn thăng đến Nguyên Thần viên mãn, đây còn là trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Thiên m Tông có thiên tài nào khoa trương như vậy sao?
"Sư đệ, đã nhiều năm rồi không gặp, nghe nói ngươi lại liên quan đến một số việc, còn bị báo cáo hạn chế đi ra ngoài." Liễu Tinh Thần mỉm cười nói.
"Là một chút hiểu lầm." Giang Hạo khách khí nói.
Hắn lựa chọn giám định.
Bởi vì không nhìn thấy khí tức của ba vị kia, cộng với việc Liễu Tinh Thần tấn thăng, phải xem xem tình huống như thế nào đã.
【 Liễu Tinh Thần: đệ tử chân truyền của Hạo Thiên Tông, trời sinh Long Sát Chi Khí, nằm vùng Thiên m Tông Chấp Pháp phong. Vì nhàm chán nên hắn cố ý để ba vị kia cảm nhận được Thiên Đạo Trúc Cơ, bởi vậy thần hồn khôi phục cấp tốc, nhờ vào đó phát động tổng tiến công, cuối cùng trong lúc bọn hắn cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi trong tay thì hắn há miệng cắn nuốt một phần.
Hắn mượn Thiên Đạo Trúc Cơ cùng với thần hồn để đột phá Nguyên Thần viên mãn. Tàn hồn còn lại đã trốn đi, bọn hắn mất đi dũng khí khiến cho hắn cảm thấy phát chán, dự định trực tiếp nuốt sạch rồi đổi ba cái mới. Sau khi trở về phát hiện đã xảy ra rất nhiều chuyện có liên quan tới ngươi, cảm thấy có chút đáng tiếc vì không thể quan sát, bây giờ càng cảm thấy hứng thú đối với ngươi, bên ngoài quá nhàm chán, vẫn là ở chỗ của ngươi thú vị hơn. 】
Giang Hạo: "…"
Kết thúc rồi?
Không thể thấy thời điểm đặc sắc nhất, chỉ thấy kết quả.
Đáng tiếc.
Mà tại sao sự quan tâm lại hướng về phía hắn thế nào?
"Đúng rồi, có chuyện liên quan tới sư đệ muốn nói một chút." Liễu Tinh Thần nói.
"Là chuyện gì?" Giang Hạo hỏi.
Hắn hình như đã xử lý hết những chuyện liên quan tới mình gần đây.
"Có liên quan đến Thiên Hoan Các, sư phụ ngươi trên đường đi đã nói chuyện với hắn, đưa ra một đáp án ngắn." Liễu Tinh Thần cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận