Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 482: Ngươi Há Có Thể Khống Chế Điểm Yếu Của Ta?

Chương 482: Ngươi Há Có Thể Khống Chế Điểm Yếu Của Ta?
Chương 482: Ngươi Há Có Thể Khống Chế Điểm Yếu Của Ta?
Mịch Linh Nguyệt?
Giang Hạo đưa Hải La Thiên Vương tới thầm kinh hãi trong lòng, không nghĩ người đến đón lại là nàng.
Mà ở bên cạnh nàng là nam tử trung niên khí độ bất phàm, khí thế như biển nội liễm trong thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Người này hẳn là một trong mười hai thiên vương, Mộc Long Ngọc.
'Thế mà có tận hai kẻ thù đến.’
Hắn biết được bí mật của cả hai, cũng biết sự tồn tại của con trai bọn họ, nếu đối phương đột nhiên phấn khởi diệt khẩu, có lẽ hắn sẽ nuốt hận ở đây.
Đây là chỗ xấu của việc lập công ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp, dễ dàng đắc tội với một số cường giả.
Mặc kệ đó là Trang Vu Chân, Mịch Linh Nguyệt, Hải La Thiên Vương, hoặc là Cổ Thanh đã bị mang đi, v.v.
Tất cả đều muốn giết hắn cho thống khoái.
Trong tháp càng bị hắn áp chế, sau khi ra ngoài cắn trả càng nghiêm trọng.
Ví dụ như Cổ Thanh lúc trước.
Hại hắn trực tiếp bại lộ Thiên Cực Ách Vận Châu, ảnh hưởng còn không dừng lại ở đó, nếu đối phương tiếp tục theo dõi, như vậy Thiên Cực Ách Vận Châu có khả năng hoàn toàn bị bại lộ.
Bởi vì bài học này, cho nên hắn cần phải giải quyết triệt vấn đề của Đan Thanh Tử.
Phía bên kia luôn đe dọa, nếu điều kiện cho phép nhất định sẽ ra tay với hắn.
Không thể không đề phòng.
"Gặp qua hai vị tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
Mịch Linh Nguyệt lúng túng cười một tiếng.
Thiên m Tông để Giang Hạo một mình đưa Hải La Thiên Vương đi ra, quả thật có chút kỳ quái.
Nhưng mà nàng không tin rằng không có ai nhìn chằm chằm trong bóng tối.
"Ngươi tên là Giang Hạo?" Mộc Long Ngọc mở miệng nói.
"Chính là vãn bối." Giang Hạo gật đầu.
"Hiện tại chúng ta có thể đưa Hải La đi?" Trên mặt Mộc Long Ngọc hiện lên vẻ lo lắng.
Giang Hạo gật đầu.
"Hải La còn không đi?" Mộc Long Ngọc nhìn về phía Hải La.
Hải La Thiên Vương cau mày, hắn đang suy nghĩ những gì Giang Hạo vừa nói.
Nhìn đám người rời đi, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như không có bất ngờ gì xuất hiện.
Chỉ là có một điểm hắn có chút khó hiểu, hiện giờ Hải La Thiên Vương chỉ có tu vi Nguyên Thần hậu kỳ, trở về thật sự hữu dụng sao?
Nhìn một trong mười hai thiên vương đến, hẳn là hữu dụng.
Lắc đầu, Giang Hạo xoay người rời đi.
Tầng năm bây giờ chỉ còn lại một Trang Vu Chân.
Theo lời của Đan Thanh Tử, có lẽ không ở lại lâu.
Tính cách của đối phương cấp tiến, thù hận đã kết, phải để cho đối phương buông xuống.
Trở lại Linh Dược viên.
Giang Hạo nhận được báo tin của Trình Sầu, sư phụ bảo hắn đi một chuyến.
"Có nói vì sao không?"
"Không."
"Được rồi, linh dược dự trữ các ngươi đừng xử lý trước, nếu buổi chiều ta còn chưa trở về, các ngươi lại xử lý tiếp."
"Được."
Chờ Trình Sầu đáp lại, Giang Hạo mới đi về phía chỗ ở của sư phụ.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng có khả năng liên quan đến việc hắn tấn thăng Kim Đan.
Hoặc là có liên quan đến những gì Liễu Tinh Thần nói.
Chốc lát.
Giang Hạo nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Khổ Ngọ Thường.
"Sư phụ."
"Các chủ Thiên Hoan Các đã đáp ứng ta, tạm thời sẽ không làm khó ngươi, hơn nữa cũng sẽ ước thúc người của Thiên Hoan Các."
Giọng nói Khổ Ngọ Thường trầm thấp.
Ánh mắt thủy chung dừng lại ở trên người đệ tử trước mắt, tựa hồ có ý riêng.
"Đa tạ sư phụ." Giang Hạo vẻ mặt cung kính hành lễ.
"Ngươi đến Kim Đan rồi?" Khổ Ngọ Thường đột nhiên hỏi.
.
"Vâng, bởi vì một số cơ duyên, cộng với một chút may mắn." Giang Hạo trả lời.
Đối với điều này, Khổ Ngọ Thường không hỏi nhiều.
Chỉ nhìn đối phương.
Giang Hạo cúi đầu không dám đối mặt, cũng không dám nói thêm gì.
Hắn hiểu sư phụ hắn.
Ý nghĩa là.
Muốn để hắn hạ khỏi danh sách ở Chấp Pháp phong.
"Muốn tiếp tục ở lại Linh Dược Viên không?" Khổ Ngọ thường dẫn đầu mở miệng.
Linh Dược Viên thường do đệ tử Trúc Cơ xử lý, rất ít Kim Đan ở bên trong.
Cho dù có, chỉ thỉnh thoảng đi vào ban đêm, xác định xem có vấn đề gì không.
Tình huống bình thường, không có bất kỳ một vị Kim Đan quản lý lâu dài.
"Vâng, hy vọng sư phụ thành toàn." Giang Hạo khẩn cầu nói.
Hắn cần lưu lại Linh Dược Viên.
Nếu không đi quặng mỏ cũng được, nhưng ở đó nguy hiểm hơn, vấn đề cũng càng nhiều hơn nữa.
Nhưng lại có thể làm hắn tấn thăng nhanh hơn, tính toán có chấp nhận được.
Khổ Ngọ Thường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Cũng không đề cập đến danh sách Chấp Pháp phong, cũng không đề cập một lời nào về chân truyền.
"Muốn học chút gì không?” Hắn hỏi.
“Muốn học thuật pháp công kích..." Giang Hạo trả lời.
Ma m Trảm là Trúc Cơ học, mặc dù còn đủ dùng, nhưng uy thế không đủ.
Nếu như có thể học thêm một trảm, tiếp theo đối phó Hàn Minh sư đệ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Chỉ là sư phụ biết Thiên Đao thức thứ nhất Trảm Nguyệt, cũng khó nói có thể tiếp tục dạy loại thuật pháp này hay không.
"Vi sư dạy ngươi Ma m Thiên Trọng." Khổ Ngọ Thường cúi đầu trầm giọng nói.
Chốc lát.
Giang Hạo rời khỏi viện.
Sư phụ truyền pháp xong bảo hắn trở về chăm chỉ tu luyện.
Mà Hàn Minh vừa tới lại bị lưu lại.
Giang Hạo hiểu, nếu mình là chân truyền, cũng có thể được lưu lại.
Ma m Thiên Trọng không phải đao pháp, nhưng có thể áp dụng lên Ma m Trảm.
Thiên Trọng Trảm, Thiên Trọng m.
Uy lực kinh người.
Ma m Thiên Lý cũng có thể bị Ma m Thiên Trọng chồng lên, tốc độ nâng lên không chỉ một tinh nửa điểm.
Tuy rằng vẫn so ra kém Trảm Nguyệt cùng Hòa Quang Đồng Trần, nhưng một số phương diện Trảm Nguyệt không có.
Đó chính là thanh thế to lớn, có thể đánh tan phòng tuyến tâm lý của người yếu thế.
Ma m Thiên Trọng thậm chí có thể thêm vào các thuật pháp khác, có lẽ Trảm Nguyệt cũng được, nhưng hai cái này không tương thích, có thể triệt tiêu lẫn nhau.
Chờ học xong có thể thử.
Trở lại Linh Dược Viên, Giang Hạo liền bắt đầu xử lý linh dược.
Nhân tiện, thu thập bọt khí chưa được lấy.
Hầu hết là bọt khí màu trắng và màu xanh lá cây.
Nội dung cũng chưa từng biến hóa.
Đều là sức mạnh hoặc tinh thần tăng thêm.
Nhặt được hơn hai mươi năm, tiếc là không đủ.
Nhưng mà vẫn còn thời gian, càng có nhiều ảnh hưởng hơn.
Không biết có thể xảy ra chút gì hay không.
——
Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Vị trí phòng giam chỉ có hai người, một là Trang Vu Chân của phòng giam số 1, một người là Đan Thanh Tử của phòng giam số 3.
Không giống như Trang Vu Chân nhắm mắt dưỡng thần, Đan Thanh Tử ngồi trên mặt đất, ánh mắt mang theo lệ khí.
Theo thời gian trôi qua, hắn dần dần cúi đầu, nhưng vẻ lo lắng trong mắt hắn không giảm trái lại còn tăng lên.
Chờ đợi hồi lâu, hắn dần dần nhắm mắt lại.
Khi mở ra một lần nữa, trong mắt lóe lên một tia quả quyết.
Hắn suy nghĩ minh bạch một chuyện.
Trang Vu Chân và Hải La sợ một Trúc Cơ, là bởi vì Trúc Cơ khống chế nhược điểm của bọn họ.
Mà những người khác bọn họ không sợ hãi, bởi vì điểm yếu này chỉ có một người biết.
Nói cách khác, điểm yếu của hắn, cũng chỉ có một Trúc Cơ biết được.
Nhưng một Trúc Cơ làm sao có thể triệt để nắm giữ phân thân của hắn?
Chí ít thời gian ngắn hắn suy nghĩ cũng đừng suy nghĩ.
Như thế hắn sẽ có cơ hội.
Thái độ làm việc của Ma Môn chính là giữ lại thứ có giá trị, không có giá trị không cần để ý.
Bây giờ hắn có giá trị, cho nên bị nhìn chằm chằm.
Nhưng nếu không có giá trị thì sao?
Đến lúc đó hắn hoặc là bị diệt khẩu, hoặc là tu vi hoàn toàn bị ném đến quặng mỏ.
Nhưng mặc kệ con đường nào cũng là điều hắn rất muốn.
Như thế liền có thể trốn thoát, càng sẽ không nhận hạn chế bất kỳ kẻ nào.
Thậm chí có thể đến Thiên m Tông một chuyến, giết Trúc Cơ kia rồi lại rời đi.
Hoặc tránh xa nơi đây, chờ đợi cơ hội.
Nhưng Trúc Cơ đó phải chết.
Đối với nguy cơ khác, hắn không suy xét, suy xét sẽ mềm yếu, một khi tâm khí tan rã sẽ để cho đối phương nắm bắt.
Hạ quyết tâm, hắn gọi người tới.
"Ta nói hết mọi thứ, nhưng muốn mạng của Trúc Cơ đó."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận