Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 487: Hạ Độc Nữ Ma Đầu

Chương 487: Hạ Độc Nữ Ma Đầu
Chương 487: Hạ Độc Nữ Ma Đầu
"Tiền bối, hình như có người xông vào." Giang Hạo nhắc nhở.
"Đó không phải là rồng sao?" Hồng Vũ Diệp liếc Giang Hạo, nói.
Lời này khiến cho hắn có chút lo lắng, Tiểu Li không biết nặng nhẹ, chỉ là một ấu long.
Một khi nói nhầm, sẽ dễ chọc cho Hồng Vũ Diệp tức giận.
Đến lúc đó hậu quả sẽ khó mà đoán trước được.
"Con thỏ?" Tiểu Li đi tới cửa, nhìn vào bên trong.
Chẳng qua cũng không thấy thân ảnh của con thỏ.
Bởi vì Giang Hạo trước đó đã đồng ý cho nàng ra vào, cho nên nhìn thấy không có ai, nàng liền vào cửa tìm kiếm cũng.
"Con thỏ?" Tiểu Li một đường đi đến đại sảnh.
Không bao lâu sau, nàng liền thấy Giang Hạo đang đứng ở phòng khác, cùng với Hồng Vũ Diệp đang ngồi uống trà.
"Sư huynh sư tỷ? Các ngươi cũng ở đây sao?" Tiểu Li kinh ngạc.
Nhưng mà, nàng không e ngại Hồng Vũ Diệp, chỉ cho rằng là sư tỷ.
Giang Hạo có chút kinh ngạc, hắn vừa rồi đặc biệt nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, tại lúc Tiểu Li gọi sư tỷ, đối phương không có chút không vui nào.
"Sao ngươi lại tới đây?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng hỏi.
Thấy thế, Tiểu Li lập tức chạy đến trước mặt Hồng Vũ Diệp, xuất ra một hộp bánh ngọt mang theo khí mê-tan, cười nói:
"Đây là tặng cho sư tỷ."
Lông mày Giang Hạo cau lại, đưa cho Hồng Vũ Diệp bánh ngọt chứa độc?
Tong lòng hắn toát mồ hôi lạnh thay cho Tiểu Li.
"Quán cơm sắp đến giờ ăn rồi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Nghe thế Tiểu Li mới bừng tỉnh đại ngộ:
"Ta đi tìm con thỏ trước."
Nói xong, nàng lập tức chạy ra ngoài, không thèm quay đầu lại.
Giang Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi hết sức lo lắng cho an nguy của nàng?" Hồng Vũ Diệp cầm lấy một khối bánh ngọt, hỏi.
"Tiểu Li vẫn là một đứa nhỏ, nói chuyện không có chừng mực, lo lắng sẽ mạo phạm tiền bối." Giang Hạo cúi đầu nói.
"Ngươi đúng là rất chú ý cẩn thận?" Hồng Vũ Diệp nhẹ cắn một miếng bánh ngọt, hỏi.
Giang Hạo yên lặng, cũng không mở miệng.
Hắn từ trước đến nay ở Thiên m Tông vẫn luôn chú ý cẩn thận.
Không chọc người quá mạnh, không sợ người yếu.
Như thế mới có thể an ổn lớn lên.
Năm tuổi nhập môn, bây giờ đã ba mươi mốt tuổi.
Hai mươi sáu năm.
"Tu vi gì rồi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Kim Đan sơ kỳ." Giang Hạo trả lời.
"Kim Đan đã không yếu trong tông môn các ngươi, thế nhưng ngươi dường như vẫn rất cẩn thận." Hồng Vũ Diệp cầm lấy khối bánh ngọt thứ hai, nói.
Kim Đan.
Trong các đệ tử thì đã vượt qua rất nhiều người.
Có thể nói là có thân phận địa vị.
"So sánh với một số sư huynh sư tỷ Nguyên Thần và Luyện Thần thì còn quá yếu." Giang Hạ đáp.
"Vậy ngươi lúc nào mới định ngẩng đầu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Lúc nào mới ngẩng đầu?
Giang Hạo yên lặng, có lẽ chờ đến khi phần lớn mọi người đều không phải là đối thủ của hắn đi. Hoặc là sau khi vượt qua người trước mắt.
Hắn mỗi ngày đều đang cố gắng khiến mình mạnh lên và sống một cuộc sống an ổn. Đồng thời, hắn cũng có thể nhìn thấy hi vọng.
Tương lai có hi vọng.
Cho nên hắn có thể đợi, cái này trong lúc đó chỉ cần ổn định tâm cảnh là đủ.
Đức tức xứng vị.
Có thể tránh đại họa.
"Vãn bối chỉ muốn sống sót thật tốt." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nhìn người nam tử trước mắt, yên lặng rất lâu mới nói: "Nói một chút về tụ hội đi, ngươi đạt được tin tức gì?"
"Lần này đạt được một số tin tức." Giang Hạo đưa vở ghi chép ra ngoài.
Hắn nói về chuyện Thiên Linh tộc và đáy biển hải ngoại, Hồng Vũ Diệp đều không có hứng thú. Nàng cũng không thèm để ý đến chuyện của Quỷ Tiên Tử.
Nhưng chuyện " Giang Hạo Thiên" trở thành đại tiền bối của Thiên Văn Thư viện lại khiến cho nàng vô cùng hứng thú.
Giang Hạo ngồi ở đối diện nàng, giải thích:
"Chuyện này chắc là có kỳ quặc, có thể là bọn hắn muốn trói buộc Hòa Quang Đồng Trần, dù sao bọn hắn cũng đã bị cười nhạo rất lâu vì Hòa Quang Đồng Trần."
"Hiện tại ngươi không chỉ có thể đi Minh Nguyệt Tông, còn có khả năng lựa chọn đi Thiên Văn Thư viện." Hồng Vũ Diệp cười nói.
"Vãn bối vẫn nên ở lại đây trông coi hoa cho tiền bối thì hơn." Giang Hạo bất đắc dĩ nói.
Thật ra trước kia hắn có thể lựa chọn Minh Nguyệt Tông, sau này Thiên Cực Ách Vận Châu bị phát hiện, hắn liền không thích hợp đi nữa.
Sẽ trực tiếp bại lộ ở dưới mắt của Tinh.
Mà Thiên Văn Thư viện thì coi trọng "Giang Hạo Thiên" ."Giang Hạo Thiên" là ai? Là người có lực lượng cuồn cuộn của Hồng Vũ Diệp gia trì, là người mà vô số cường giả không thể theo dõi.
Cũng không phải là Giang Hạo hắn.
Cho nên, Thiên Văn Thư viện cũng không phải là nơi mà hắn thuộc về.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, sau đó tiếp tục nói: "Chuyện của Hải La Thiên Vương này dường như không ít."
Hải La Thiên Vương là một người vô cùng si tình, bởi vì một Trúc Cơ mà bỏ ra hết tất cả. Cũng bởi vậy mà dừng chân trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Nhưng mà lần này lại giống như hắn bị bán.
"Có lẽ là nữ tử kia cố ý hành động, chính là muốn cứu người." Giang Hạo nói.
"Ngươi tin không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo yên lặng.
Thật ra hắn không tin.
Trong tu chân giới, phần lớn mọi người đều là vì mình.
Hắn thích nghĩ người ta về phương hướng xấu nhất, bởi vì như này mới có thể phát hiện sớm trước khi đối phương động thủ.
Từ đó tránh né mối nguy.
Cũng chính là bởi vì như này, hắn không có bạn bè chân chính.
Trước đó có lẽ có một số người quen, thế nhưng sau khi đắc tội Các chủ Thiên Hoan Các thì tất cả mọi người đều tránh né hắn.
Đều sợ bởi vì hắn mà gặp phiền toái. Đó cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn cũng đang cố gắng bảo trì sự cô độc, như thế nếu gặp phải mối nguy thì cũng sẽ không liên lụy đến người khác. Đồng thời cũng sẽ không bị người khác liên lụy.
"Ngoài ra, còn có thu hoạch gì không?" Hồng Vũ Diệp trả lại sách cho Giang Hạo.
"Thật ra còn có một chút."
Giang Hạo nói đến Đan Thanh Tử:
"Vãn bối từ trong miệng một vị tiền bối của Thiên Thanh Sơn biết được một người tên là Phong Hoa đạo nhân. Người này dường như đang nhìn chằm chằm vào Thiên Hương Đạo Hoa, là Trưởng lão âm thầm của Đại Thiên Thần Tông. Hắn đang tìm kiếm người có khả năng hợp tác tại các bộ, nếu như giao dịch kết thúc, còn biết lôi kéo người giao dịch, cho một thân phận Trưởng lão danh dự. Có lẽ tìm được hắn sẽ có thể tìm được manh mối liên quan tới Thạch Bản, càng có thể thử tìm ra người hạ nhiệm vụ cho Đại Thiên Thần Tông."
Người này là người Vạn Vật Chung Yên, Giang Hạo tìm rất lâu nhưng vẫn không có phát hiện cụ thể.
Để Xích Điền đi qua, cũng là vì chuyện này.
Một năm trôi qua, hắn phải nghĩ biện pháp đưa tin cho Xích Điền mới được.
Chỉ là cần chờ đến lúc Liễu cần giúp đỡ.
---
Hải ngoại.
Vùng biển Thiên Hà.
Trên một hòn đảo khổng lồ có rất nhiều đường đi, người đến người đi.
Nơi này hội tụ thế lực tứ hải.
Xích Điền lúc này đang ở tại tầng một của một tiệm pháp bảo.
Hắn nhìn số linh thạch thu được mấy ngày nay, có chút cảm khái. Nhiều linh thạch như vậy, đời này của hắn chưa từng gặp được.
Chỉ cần có đủ linh thạch, hắn thậm chí có hi vọng tự mình hạ gục đại cừu nhân.
"Huyết Lộc tiền bối, có khách hàng Kim Đan, cần ngài tiếp đãi một chút." Một vị tiên tử đi tới cung kính nói.
"Được." Xích Điền gật đầu.
Hắn đã thay hình đổi dạng hơn mấy tháng, rời khỏi phía Đông hơn một năm.
Người kia chưa từng xuất hiện, sau này chắc là cũng sẽ không xuất hiện.
Bởi vì hắn từng tiến vào Vạn Vật Chung Yên, cũng đã thay đổi bộ mặt ở bên trong.
Cho dù có người nhìn chằm chằm vào hắn thì cũng đã mất dấu.
Hiện tại hắn đã tự do, không cần bị người kia ràng buộc.
Xích Điền mỉm cười, có đôi khi hắn sẽ cảm thấy đối phương quá tự tin.
Hắn ta nói như vậy, có lẽ chính là muốn cho hắn cảm thấy đối phương quyền thế ngập trời.
Nhưng mà nếu như thật sự là quyền thế ngập trời, vì sao cần lợi dụng một Kim Đan như mình?
Bởi vậy có thể rõ ràng, đối phương miệng cọp gan thỏ.
Bây giờ hắn là Huyết Lộc, bất cứ chuyện gì đều không có liên quan đến hắn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận