Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 500: Ngươi Thật Sự Không Tu Luyện Sao?

Chương 500: Ngươi Thật Sự Không Tu Luyện Sao?
Chương 500: Ngươi Thật Sự Không Tu Luyện Sao?
Bốn bộ Đông Tây Nam Bắc đều có hoàng tộc, thế nhưng cảm giác tồn tại của bọn hắn cũng không có cao như vậy, ít nhất là so với các đại tông môn đều là như thế này. Nhất là khi người ta chỉ biết rõ Tiên môn cùng với đại tông.
Ví dụ như Hạo Thiên Tông, dù ở phía Đông, Giang Hạo cũng từng nghe qua tên.
Mà Hoàng tộc Nam Bộ, hắn cũng mới chỉ nghe nhắc tới gần đây.
Trước đây chỉ là nhìn thấy trong thư tịch, chỉ có một chút thông tin và hình ảnh.
Chuyện chủ yếu lần này là chuyện thông gia, cho nên mới tiến vào tầm mắt của hắn. Nhưng mà cho dù biết đến sự tồn tại của hoàng tộc, hắn cũng chỉ là cho rằng đó là một đàm người thống ngự phần lớn châu phủ.
Tuổi thọ dài cũng chỉ là đặc thù của bọn hắn. Thật sự không nghĩ đến sự tồn tại của hoàng tộc thế mà có liên quan tới lợi ích của đại địa Nam Bộ. Nếu như phồn vinh hưng thịnh thì sẽ thu hồi chiếu cố, như vậy ai biết chăm lo quản lý, khiến Nam Bộ phồn vinh hưng thịnh?
Nói cách khác, phần lớn Nam Bộ bây giờ đều cằn cỗi, thật ra là hoàng tộc cố ý gây nên?
"Không khác với những gì ngươi nghĩ là bao, nhưng mà lại không giống nhau." Hồng Vũ Diệp lắc lắc đầu, nói:
"Hỗn loạn và cằn cỗi không cách nào thu hoạch được càng nhiều chiếu cố. Tiếng oán than dậy đất, sinh linh đồ thán, có đôi khi sẽ làm giảm chiếu cố. Nhưng tình huống đặc biệt lại sẽ tăng thêm chiếu cố. Chuyện trong này quá phức tạp, khó mà giải thích rõ ràng được."
"Vậy nếu như dùng phồn vinh hưng thịnh để giao phó chiếu cố, Nam Bộ có phải là sẽ không có loại tình huống này hay không?" Giang Hạo hỏi.
"Đại bộ Nam Bộ cũng không phải người, chiếu cố cũng không phải muốn thu hồi là có thể thu hồi." Hồng Vũ Diệp nhìn về phía mặt trời mọc, nói sâu xa:
"Nếu như hoàng tộc có được sự chiếu cố không có gì sánh kịp, phía sau thậm chí có thể so với đại địa thì sẽ như thế nào?"
Nô dịch đại địa, để cho bọn họ sử dụng.
Trong đầu Giang Hạo lập tức nghĩ đến chuyện này. Tham vọng của con người là vô cùng vô tận. Loại chuyện này tuyệt đối sẽ xảy ra.
Lúc này, mặt trời đã ló dạng, Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người bên cạnh:
"Hơn nữa, ai nói với ngươi là đại địa muốn sinh linh phồn vinh thịnh vượng thế? Chuyện này có chỗ tốt đối với đại địa sao?"
Giang Hạo sửng sốt một chút, chợt hiểu ra.
Đúng vậy, quá hưng thịnh thì có chỗ tốt gì cho đại địa chứ? Càng hưng thịnh thì sẽ đòi hỏi đại địa càng nhiều. Vậy làm sao mới tốt đây?
Hơn nữa, đại địa cũng cần ý chí nhân loại tồn tại, sẽ có càng nhiều khả năng. Dù sao thì lúc đại địa đối đầu với hủy diệt, nếu như không có tiên nhân tồn tại, đại địa lớn như vậy cũng không có ích gì.
Ví dụ như Thiên Cực Ách Vận Châu, chỉ có người có đại khí vận mới có thể trấn áp, mà người có đại khí vận bình thường đều là nhân loại.
Giang Hạo đại khái đã có chút hiểu rõ, thế nhưng hoàng tộc vì muốn được chiếu cố càng nhiều, chắc là sẽ làm ra một số việc vượt qua tưởng tượng.
Hắn cũng không biết cụ thể là cái gì. Nếu không thì mỗi một người quản lý hoàng tộc đều sẽ không cần phải quá để ý đến chuyện này. Dù sao cu ngx không có bao nhiêu quan hệ với hắn cả.
Về chuyện mục đích phía sau chuyện thông gia, Giang Hạo không nghĩ ra được, cũng không suy nghĩ nhiều.
Hồng Vũ Diệp đứng dậy nhìn về phía sân nhỏ, nhìn một cái: "Trà đâu?"
"Ở đây." Giang Hạo đưa ấm trà, ra.
Hồng Vũ Diệp nhận lấy ấm trà, lắc hai lần, nhìn về phía người trước mắt:
"Hết rồi?"
"Còn lá trà." Giang Hạo cúi đầu trả lời.
"Nước trà đâu?"
"Vãn bối pha cho tiền bối một bình mới."
Giang Hạo tiếp nhận ấm trà, lấy lá trà trên người ra rồi bắt đầu bận rộn.
Mà lúc Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, bàn gỗ mới xuất hiện. Ban công không quà lớn nên nhìn có vẻ hơi chen chúc, thế nhưng đủ cho hai người ngồi xuống.
Chuyện này khiến Giang Hạo cảm thấy, có nên mở rộng ban công, phòng ngừa Hồng Vũ Diệp tìm ra vấn đề hay không.
"Có tụ hội mới hay không?" Giang Hạo bưng trà lên, đặt lên trên bàn, Hồng Vũ Diệp tùy ý hỏi.
"Có." Giang Hạo gật đầu. cũng rót cho mình một ly.
Lần này, hắn pha Thiên Sơn Tuyết Nha, hai trăm năm mươi linh thạch một tiền.
Cửu Nguyệt Xuân trước đõ bị hắn pha đi pha lại nhiều lần, không thể tiếp tục dùng được nữa.
Cặn trà còn sót lại thì đưa cho con thỏ là được.
Lúc Hồng Vũ Diệp uống trà, hắn vụng trộm quan sát vẻ mặt của đối phương.
May mà chưa từng có chút biểu hiện nào.
Điều này cũng làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra. Nếu như đối phương nhíu mày, hoặc là khí tức phun trào. Hắn sẽ lập tức thay đổi thành Thiên Thanh Hồng.
Cũng may tâm tư Hồng Vũ Diệp cũng không đặt trên chuyện uống trà.
Sau đó, hắn bắt đầu nói về chuyện tụ hội lần trước, cũng không có gì đặc biệt cần phải chú ý.
Ban đầu là thời gian Thánh Đạo xuất hiện, Hồng Vũ Diệp nghe xong, chỉ an tĩnh uống trà. Sau đó duỗi ra ngón tay ra khẽ gõ, ngay sau đó một tiểu nữ hài đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài.
Là Tiểu Li.
Giang Hạo nhìn mà ngây ngẩn cả người, Tiểu Li tại sao lại ở chỗ này? Lần này Hồng Vũ Diệp không có làm cho đối phương tỉnh dậy.
Sau khi nhẹ nhàng đặt người xuống trên ghế nhỏ trong sân, Hồng Vũ Diệp mới mở miệng nói: "Nói tiếp."
Giang Hạo không nói chuyện Doãn Vệ, mà là nói thẳng giao dịch với "Liễu".
Nội dung chủ yếu của chuyện này là liên quan tới vị trí của Xích Điền. Chỉ là nữ tử trước mắt dường như cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Như này cũng tốt, hắn phía sau cũng có thể tiếp tục trì hoãn.
Giao dịch kết thúc chính là nói chuyện phiếm, lần này Giang Hạo thuận thế nói về hoàng tộc Nam Bộ và Thánh Đạo.
"Hoàng tộc Nam Bộ tiếp xúc với Thánh Đạo?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
“Đúng, có thể là muốn tiến hành hợp tác giao phó thiên phú." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp lắc đầu: "Không có khả năng, Hoàng tộc sẽ không hợp tác chuyện này với người Thánh Đạo."
"Tại sao?" Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút.
Người Hoàng tộc hợp tác với Thánh Đạo, hắn thấy tình có thể hiểu được. Theo như bình thường, người có được thiên phú tu luyện đều là số ít. Dù hoàng tộc có đặc thù thì cũng là phần lớn người không có thiên phú tu luyện.
Muốn có một thiên tài chân chính thuộc về bọn hắn, là chuyện khó càng thêm khó. Cho nên bọn hắn cần năng lực của Thánh Đạo.
"Bởi vì bọn họ là Hoàng tộc, bản thân được đại địa Nam Bộ chiếu cố, mà con đường của Thánh Đạo lại ngược lại. Trừ khi hoàng tộc chịu từ bỏ thân phận hoàng tộc." Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, nói.
Giang Hạo có chút kinh ngạc, thế mà còn có loại tình huống này.
Xem ra bản thân được chiếu cố sẽ không thể tước đoạt thiên phú của người khác.
Không hợp tác chuyện này, cả hai vì sao lại tiếp xúc với nhau?
Bất kể như thế nào, người Thánh Đạo và Hoàng tộc đều không phải loại lương thiện, lần thông gia này chắc chắn sẽ có không ít chuyện.
Hồng Vũ Diệp không nhắc đến chuyện này nữa, Giang Hạo liền bắt đầu nói về chuyện liên quan tới Hải La Thiên Vương.
Vốn cho rằng Hồng Vũ Diệp không có hứng thú với chuyện này, không nghĩ rằng nàng lại bảo hắn nói kĩ từ đầu tới đuôi.
Rơi vào đường cùng, Giang Hạo liền bắt đầu nói về Diệu An Tiên, nói đến lúc nàng nhảy xuống vực sâu.
"Tiền bối cảm thấy nàng còn có thể sống không?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp khẽ lắc đầu, cũng không mở miệng.
Nói lại toàn bộ quá trình, Giang Hạo cũng thuận thế che giấu chuyện phía sau của Xích Điền. Tìm được Xích Điền là được, chuyện tiếp theo để sau lại nói.
Lúc thúc giục tiến độ có thể lấy ra để hóa giải vấn đề.
Sau khi để chén trà xuống, thân ảnh của Hồng Vũ Diệp dần dần tan biến.
Lúc này một tờ giấy xuất hiện ở trên bàn.
Là trận đồ.
Nhìn mấy lần, Giang Hạo liền biết là trận pháp có thể dùng để thăng cấp xung quanh sân nhỏ.
Chỉ là nhìn có chút không hiểu, cần đi thỉnh giáo mấy người rồi mua sắm tài liệu. liên quan, chắc là phải tốn không ít linh thạch.
"Không biết bán thiếp mời có đủ thăng cấp hay không."
Giang Hạo cầm lấy thiếp mời, dự định dạo chơi bốn phía, nhìn xem người nào có nhu cầu.
Lúc này phía dưới truyền đến tiếng kêu thảm thiết, là con thỏ.
Tiểu Li cũng ngáp một cái.
Dường như cũng không rõ tại sao mình lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
---
Nam Bộ.
Hoàng thành.
Bích Trúc ra khỏi phòng, phát hiện có một vị nam tử trẻ tuổi chờ đợi đã lâu.
"Hoàng huynh?" Nàng có chút vui vẻ nói:
"Nghe nói ngươi tấn thăng Nguyên Thần rồi?"
"Đúng vậy." Bích Du mở miệng cười:
"Vừa mới tấn thăng, ngươi thì sao? Thật sự không tu luyện à?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận