Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 501: Người Chèn Ép Cuối Cùng Đã Đến, Chờ Rất Lâu Rồi

Chương 501: Người Chèn Ép Cuối Cùng Đã Đến, Chờ Rất Lâu Rồi
Chương 501: Người Chèn Ép Cuối Cùng Đã Đến, Chờ Rất Lâu Rồi
Nhìn vẻ nghiêm túc lại mang theo ý cười của huynh trưởng trước mắt, Bích Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
"Ta có tu luyện, hơn nữa chỉ kém thiên tài kinh thế một chút."
"Ha ha ha!" Bích Du cười nói:
"Hoàng muội vẫn thích nói đùa như vậy."
"Điện hạ, công chúa từ nhỏ đã như này rồi." Xảo Di lập tức nói.
"Ta biết." Bích Du gật gật đầu, nhìn muội muội, dò hỏi:
"Chúng ta đi bên ngoài dạo chơi đi?"
Bích Trúc nở nụ cười xinh đẹp: "Nghe Hoàng huynh sắp xếp."
Trên đường Bích Du đột nhiên hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hoàng huynh, ngươi hỏi như vậy là không lễ phép." Đôi mắt Bích Trúc khẽ động, nói:
"Ta năm nay mười sáu tuổi."
"Thoạt nhìn đúng là giống như mười sáu tuổi." Bích Du đánh giá, vừa cười vừa nói.
Bích Trúc "nhìn hằm hằm" vào đối phương.
Người sau cười hai tiếng rồi lấy ra một tấm chắn nhỏ, nói:
"Cái này cho ngươi."
"Đây là cái gì?" Bích Trúc tiếp nhận tấm chắn có chút tò mò.
"Một pháp bảo nhỏ, lúc ta ra ngoài nhặt được, có thể tự động phòng ngự, ngươi thường xuyên không ở Hoàng thành, Xảo Di sẽ có lúc không chiếu cố được ngươi, có cái này sẽ có thể an tâm hơn một chút." Bích Du nói nghiêm túc.
"Đa tạ Hoàng huynh." Bích Trúc thu hồi tấm chắn, cười nói.
"Ta gần đây còn tìm được một số công pháp, cũng cho ngươi. Ngươi xem một chút cái nào có thể tu luyện , có thể thử tu luyện một chút. Tấn thăng Trúc Cơ, tuổi thọ sẽ tăng thêm không ít."
"Được, đêm nay ta sẽ xem một chút."
"Nghe lời thì nghe lời, chỉ là sau khi trở về lại toàn như gió thổi bên tai."
"Thiên tài nha, khẳng định có chút cá tính."
Nói xong hai người liền nhịn không được mà bật cười.
Đi vào bên cạnh một cái hồ, Bích Du như có điều suy nghĩ, nói: "Có định gả chính mình đi không?"
"Không." Bích Trúc lắc đầu:
"Trong các công chúa, ta xem như lớn tuổi, người khác không thể coi trọng người lớn tuổi như ta được?"
"Ngươi vừa mới nói mình mới mười sáu tuổi." Bích Du cười hai tiếng, sau đó nói:
“Không gả cũng không sao cả, tạm thời không ai dám bức bách ngươi. Đại ca mặc dù không để ý đến chúng ta chút nào, thế nhưng dù sao cũng là đại ca của chúng ta.
Bức bách ngươi thì sẽ không nể mặt hắn, nhưng mà cũng có một chút không tốt, đại ca có phe phái thuộc về mình. Nếu như cuối cùng tranh đoạt thất bại, chúng ta đều sẽ bị liên lụy. Cho nên gả đi ngược lại sẽ an toàn hơn một chút, sẽ không bị liên luỵ."
"Tuổi thọ đến, đều không đợi được ngày đó nha?" Bích Trúc hỏi.
"Vậy cũng đúng." Bích Du bất đắc dĩ cười nói.
"Hoàng huynh, lần đại hội thông gia này có phải là khác với trước đây hay không?" Bích Trúc ngồi trong đình, nhỏ giọng hỏi.
Bích Du ngồi xuống phía đối diện, nhíu mày.
"Đúng là có chút khác biệt, xuất hiện một số người ta trước đó chưa từng thấy qua, hơn nữa người được mời lần này đều là thiên tài các môn phái. Có thể là ta có chút tự coi nhẹ mình, cảm thấy những thiên tài này cũng sẽ không coi trọng công chúa hoàng tộc."
Bích Trúc yên lặng, nàng đang suy nghĩ một khi hoàng tộc hợp tác với Thánh Đạo để chiếm lấy thiên phú của thiên tài, như vậy sẽ bị toàn bộ Nam Bộ vây quét.
Mặc dù phụ hoàng của bọn họ đã già, thế nhưng không đến mức hồ đồ thành dạng này.
"Không nghĩ ngợi về chuyện này nữa, nếu như có phiền toái gì thì cố gắng thông báo cho vi huynh." Bích Du nói.
"Hoàng huynh cũng phải cẩn thận, ta cảm thấy gần đây Hoàng thành không quá an ổn." Bích Trúc nhắc nhở.
Sau khi đưa tiễn Hoàng huynh, Bích Trúc mới lấy tấm chắn nhỏ ra chơi đùa.
Pháp bảo cấp bậc Nguyên Thần, đúng là thứ tương đối tốt.
"Vẫn là nhị ca thương ta, đại ca còn không thèm tới." Bích Trúc thở dài một tiếng.
Nếu như qua hơn một trăm năm mà đại ca không đến, nàng sẽ phải đi một chuyến.
Bởi vì, hơn một trăm năm sau thọ nguyên của nàng sẽ hết, phải rời khỏi. Sau đó không cần thiết phải ở lại Nam Bộ nữa,. Hơn nữa Nam Bộ có "Tỉnh" còn có Thiên Cực Ách Vận Châu, mức độ nguy hiểm cực cao.
"Nói đến "Tỉnh" chắc là đã trở về Nam Bộ, hoàng tộc và Thánh Đạo hợp tác không biết có khiến cho hắn ghé mắt hay không."
Đối phương có rất nhiều con đường để biết được tin tức này, có lẽ có thể hỏi tụ hội một chút.
--
Mấy ngày sau.
Đầu tháng một.
Giang Hạo mắt nhìn bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Ba mươi hai 】
【 Tu vi: Luyện Thần hậu kỳ 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên 】
【 Khí huyết: 3/100 (không thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 1/100 (không thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được) 】
"Ba mươi hai."
Nhớ lại tình huống lúc mười chín tuổi, lại tựa như hôm qua.
Cũng may so với lúc mười chín tuổi, thần thông đã nhiều hơn rất nhiều, tu vi cũng tăng thêm không ít.
Năm đó vừa mới gặp được Hồng Vũ Diệ, bản thân mình Luyện Khí tầng tám, thần thông chỉ có Cửu Chuyển Thế Tử và Mỗi Ngày Nhất Giám.
Người trước không biết thần thông có hiệu quả như thế nào, người sau còn không thể kích hoạt.
Mà mình bây giờ, ngoại trừ vẫn còn không biết rõ Cửu Chuyển Thế Tử ra đã có thể vận dụng thuần thục từng thần thông.
Không chỉ như thế, tu vi từ một đường Luyện Khí tấn thăng Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần.
Có lẽ qua mấy năm nữa sẽ có thể thoát khỏi Luyện Thần, tiến vào Phản Hư. Tương lai có hi vọng.
Từ sau khi Hồng Vũ Diệp rời đi lần trước, cuộc sống của hắn liền trở nên an ổn bình tĩnh. Điều phiền toái duy nhất là, chăn mền hình như còn sót lại mùi thơm của đối phương.
Rất nhạt, nhưng có tồn tại.
Cho nên hắn đổi chăn mền. phiền toái liền không còn.
Con thỏ mấy ngày này đi theo Lâm Tri rời khỏi tông môn, qua một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về.
Linh Dược Viên.
Giang Hạo vừa mới tới, Trình Sầu đã lo lắng chạy tới.
"Xảy ra chuyện rồi?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng, có Kim Đan sư huynh đến đòi lời giải thích." Trình Sầu khẩn trương nói.
Giang Hạo không ngoài ý muốn. Bây giờ tông môn đã ổn định lại, những Kim Đan sư huynh vốn nhìn hắn không thuận mắt kia đương nhiên sẽ tới chèn ép một chút.
Nếu như là chèn ép vượt cấp, hắn phải nhẫn nhịn. nhưng cùng cấp thì không được.
Trong ma môn cũng không phải là ai cũng phải nhường nhịn, có vài người, có một số việc chính là cần dùng thực lực để nói chuyện. Trước kia lúc ở ngoại môn cũng là như thế.
Thiên tài chân chính sẽ rất ít khi tới chèn ép hắn, chỉ có người không xê xích gì nhiều so với hắn, thấy hắn tấn thăng sẽ có một loại cảm giác bị đuổi kịp.
Rõ ràng chỉ là một người có thiên phú bình thường, sao có thể giống như bọn hắn được?
"Là vấn đề gì?" Giang Hạo hỏi.
"Vị sư huynh kia nói phương thức bồi dưỡng linh dược không đúng, hướng đi sinh trưởng xuất hiện sai lầm." Trình Sầu nói.
"Ta đi xem một chút." Giang Hạo gật đầu.
Đối phương chính là tới vì hắn, muốn ra oai phủ đầu với hắn.
Ứng đối ra sao, phải nhìn xem đối phương là tu vi gì đã.
Bên trong Linh Dược Viên.
Rìa linh điền có một vị nam tử vẻ mặt tái nhợt. Khí tức vẫn là tính bình ổn, tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Trước mặt hắn có ba người bình thường đang quỳ, bọn họ đều run rẩy, dường như sợ người trước mắt nổi giận.
Còn có người trên người có dính máu tươi, dường như bị tiện tay đánh một chưởng.
"Quỳ có thể đền bù tổn thất của ta, còn cần bồi thường làm cái gì?" Nam tử cười lạnh, nhìn ba người bình thường.
Mà bọn hắn cũng chỉ dám nói tiên trưởng bớt giận, hoặc là tha mạng.
"Sư huynh tại sao phải chấp nhặt với bọn họ?" Giang Hạo đi tới, bình tĩnh nói.
"Ngươi chính là người phụ trách Linh Dược Viên?" Nam tử nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:
"Giúp sư đệ giáo huấn mấy người không hiểu quy củ một chút, sư đệ không cần nói lời cảm tạ. Ban đầu ta còn muốn động thủ giết bọn hắn, nhưng nể mặt sư đệ, ta sẽ giáo dục một chút. Chắc là bọn hắn cũng đã có kinh nghiệm, sư đệ sẽ không trách ta xen vào việc của người khác chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận