Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 502: Ta Vẫn Luôn Mạnh Như Thế

Chương 502: Ta Vẫn Luôn Mạnh Như Thế
Chương 502: Ta Vẫn Luôn Mạnh Như Thế
Nhìn ba người quỳ xuống đất, Giang Hạo khẽ nhíu mày. Ba người này bị thương sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nơi chỗ của hắn.
Còn là lần đầu tiên gặp được có người nhằm vào người làm việc bình thường.
Thân là Kim Đan, vô duyên vô cớ khi dễ bọn họ thật sự thú vị sao? Giang Hạo cũng không hiểu.
Hình như không ít người đều như này, có lẽ chỉ có người bình thường mới có thể khiến cho bọn hắn phát tiết một chút.
Nếu như lỡ tay giết đồng môn trong tông môn vậy thì có hối hận cũng không kịp. Nhưng mà những người bình thường này không nằm trong sự bảo hộ của tông môn.
"Sư huynh tại sao lại tức giận?" Giang Hạo hỏi.
"Sư đệ không biết? Không biết thì đi tìm hiểu trước đi, sau đó lại nói với ta." Sư huynh Kim Đan sơ kỳ nói.
Lông mày Giang Hạo cau lại. Trình Sầu lập tức nói:
"Là Tông Lưu Thành sư huynh nói hướng sinh trưởng của linh dược Bách Kết Ngữ Hoa xuất hiện sai lầm. Hoa này có hai hướng sinh trưởng, một là kết quả, hai là hoa nở trăm cánh. Chúng ta là kết quả, mà Tông Sư huynh nói muốn trăm cánh."
"Chính là như vậy." Tông Lưu Thành ra vẻ tức giận, nói:
"Sư đệ định bàn giao cho chúng ta thế nào."
"Bồi thường sư huynh?" Giang Hạo nói thẳng.
"Có thể, nhưng mà hoa này rất quan trọng đối với ta, nuôi nó như là nuôi hài tử.
Bây giờ hài tử hỏng rồi, trong lòng ta rất đau." Tông Lưu Thành nói:
"Sư đệ cảm thấy như này cần bồi thường bao nhiêu?"
"Sư huynh cảm thấy cần bao nhiêu?" Giang Hạo vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
"Số này." Tông Lưu Thành duỗi ba ngón tay ra.
"Ba ngàn?" Giang Hạo hỏi.
Đóa hoa này có giá trị khoảng năm trăm linh thạch, không thể nào là ba trăm.
"Không không." Tông Lưu Thành thay đổi: "Là ba vạn."
"Ba vạn?" Trình Sầu hoảng sợ nói. Làm sao có thể?
Ba ngàn đã là giá trên trời với hắn rồi, ba vạn đó chính là muốn mạng.
Giang Hạo hiểu rõ đối phương là cố ý. Đừng nói Kim Đan, bây giờ Luyện Thần hậu kỳ như hắn, đều không bỏ ra nổi ba vạn linh thạch.
"Ba vạn chê đắt? Vậy sư đệ muốn bồi thường như nào?" Tông Lưu Thành cười lạnh nói.
"Lúc sư huynh gửi nuôi linh dược, dường như không có nói là phương hướng nào." Giang Hạo nhìn ghi chép, nói.
"Chuyện này còn cần nhắc nhở sao? Tất cả mọi người đều biết ta muốn trăm cánh, các ngươi không biết thì các ngươi nhận lung tung làm gì?" Tông Lưu Thành chất vấn.
"Nhưng mà sư huynh thu linh dược có hỏi có muốn kết quả hay không, hắn nói ngươi nói có." Trình Sầu giải thích.
"Hắn nói có là có à? Ta nói ngươi là phản đồ, ngươi có phải là phản đồ hay không?" Tông Lưu Thành nhìn hai người Giang Hạo chất vấn:
"Linh Dược Viên nhiều như vậy, chỗ phụ trách khách sáo hơn so với các ngươi chỗ nào cũng có, thế nhưng ta cuối cùng lựa chọn cứu tế chỗ hẻo lánh của các ngươi. Đây là kết quả tín nhiệm mà các ngươi cho chúng ta sao?"
Trình Sầu có chút gấp: "Nhưng mà…"
"Nhưng mà cái gì?" Tông Lưu Thành ngắt lời hắn, lạnh lùng nói:
"Là ta ép các ngươi thu sao? Chẳng lẽ không phải các ngươi tự nguyện sao? Hiện tại xảy ra vấn đề lại bảo do ta? Ta ở các Linh Dược Viên khác đều chưa từng xuất hiện loại vấn đề này, tại sao hết lần này tới lần khác lại xảy ra vấn đề ở chỗ của các ngươi chứ?"
Giang Hạo suy tư, yên lặng một lát.
Trình Sầu há to miệng, lại không nói ra được gì. Hắn thậm chí không biết phản bác như thế nào.
Mà mấy người xung quanh đều nhìn về phía bọn hắn, đều không dám tới gần.
Sợ gặp tai bay vạ gió.
Ba người quỳ trên đất cũng không dám có bất kỳ động tác gì, sợ làm tiên nhân tức giận.
"Ta có hai biện pháp giải quyết." Giang Hạo mở miệng:
"Sư huynh có muốn nghe một chút hay không?"
Tông Lưu Thành châm chọc nói: "Ngươi nói đi."
"Loại thứ nhất, chúng ta mua lại đóa hoa này, năm trăm linh thạch, chúng ta đưa năm trăm năm. Đủ mua một đóa mới." Giang Hạo nói.
Nghe vậy, Tông Lưu Thành bật cười, nói: "Nói về loại thứ hai đi."
"Loại thứ hai, bởi vì là sư huynh không nói rõ về hướng đi, cho nên tự gánh lấy hậu quả, chúng ta không phụ trách." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Ha ha ha!" Tông Lưu Thành cười ha ha, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Giang Hạo: "Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
Giang Hạo cũng nhìn về phía hắn, giọng nói không có chút cảm xúc nào:
"Sư huynh sẽ đồng ý."
"Ha ha ha, cười chết ta rồi, vậy ngươi nói cho ta biết tại sao ta phải đồng ý?” Tông Lưu Thành cười to nói.
Giang Hạo tiến lên một bước, khí tức Kim Đan sơ kỳ bắt đầu khuếch tán.
Trong nháy mắt cảm nhận được khí tức này, Tông Lưu Thành mừng rỡ, nhưng vẻ tức giận trên mặt bỗng tăng vọt:
"Gan chó, lại dám động thủ với ta."
Lời còn chưa dứt, hắn bước ra một bước, khí tức Kim Đan sơ kỳ bùng nổ. Thậm chí còn chấn bay ba người bình thường xung quanh cùng với Trình Sầu ra ngoài.
Đánh về phía Giang Hạo.
Một quyền đấm ra, quyền nặng ngàn cân, mang theo lực lượng bàng bạc lực.
Oanh!
Nắm đấm đánh về phía mặt Giang Hạo, chỉ là có một thanh trường đao ngăn cản nắm đấm.
"Muốn chết." Đối phương công kích lần nữa.
Nhưng mà Giang Hạo tiến lên một bước, nghiêng đầu tránh né công kích của đối phương, chợt đánh một quyền vào trên bụng đối phương.
Phịch một tiếng.
Tông Lưu Thành cảm nhận được bị đau, cả người đều bị đánh bay, không tự chủ được mà bay về phía giữa không trung. Thế nhưng ảnh hưởng của chuyện này với hắn không lớn.
Nắm đấm ngưng tụ lực lượng.
Mãng Sơn!
Quả đấm của hắn như là mỏm núi trấn áp xuống.
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Ma m Trảm.
Tiếng nổ vang rền vang lên.
Ánh đao va chạm với nắm đấm.
Theo góc nhìn của Tông Lưu Thành, Giang Hạo chỉ là người tiến vào Kim Đan từ Nguyện Huyết Đạo, căn bản không có khả năng ngăn cản Mãng Sơn của hắn. Mà vào lúc nắm đấm của hắn đụng phải ánh đao, một loại cảm giác nhói nhói truyền đến từ nắm đấm.
Ngay sau đó, Mãng Sơn bị một đao phá vỡ. Đau nhức truyền đến từ trong tay hắn.
Phốc!
Một đao này quét ngang qua tay hắn, chém tới ngực.
Máu tươi rơi lả tả trên đất.
Đau nhức khiến cho hắn mất đi lý trí.
Hai tay nắm chặt, lực lượng vận chuyển, phẫn nộ và sỉ nhục hội tụ, hóa thành lực lượng mạnh nhất mà công kích. Thế công lớn như ngọn núi, trấn áp đại địa.
Thấy thế, Giang Hạo giơ Bán Nguyệt trong tay lên lần nữa.
Dùng thế lôi đình chém xuống.
"Ma m Thiên Trọng Trảm."
Đao thế đánh vào thế núi.
Ầm ầm!
Ma m cuồn cuộn, đánh tan thế núi, làm tan rã lực lượng mỏm núi.
Dưới Bán Nguyệt trảm, thế như chẻ tre.
Ầm!
Một đao này chém xuống bả vai của Tông Lưu Thành.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên.
"A ~ "
Đau nhức khiến cho hắn kêu to, lực lượng cường đại vẫn còn đang trấn áp hắn, giống như muốn nghiền nát khí tức sinh mệnh.
Phịch một tiếng.
Đao gác ở trên bả vai của hắn, ép hắn quỳ rạp xuống đất.
Trùng kích to lớn, khiến cho đầu gối hắn cũng truyền tới tiếng răng rắc. Hoảng sợ trước tử vong khiến cho trong lòng hắn run rẩy, không dám phản kháng.
Hắn lúc này quỳ gối trước mặt Giang Hạo, mà Bán Nguyệt cũng không chặt đứt bả vai hắn.
Bởi vì hắn dùng đao sống.
Vào lúc Tông Lưu Thành đang hoảng sợ và chấn động, giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh lại vang lên, dường như là đang thương lượng: "Sư huynh cảm thấy loại thứ nhất tốt, hay là loại thứ hai?"
Hắn ngẩng đầu nhìn người bị hắn khinh thị, loại bình thản và lạnh lùng kia khiến cho người ta run sợ. Giống như đối phương chưa từng đặt cái chết của hắn ở trong lòng.
Hoảng sợ không hiểu, khiến cho hắn vô thức mở miệng:
"Loại, loại thứ hai."
"Xem ra sư huynh đúng là dễ nói chuyện hơn so với dự đoán." Giang Hạo vừa nói vừa thu hồi Bán Nguyệt.
"Ngươi, ngươi tại sao lại mạnh như thế?" Tông Lưu Thành không thể nào hiểu được.
Một người dùng Nguyện Huyết Đạo để tấn thăng Kim Đan, sao có thể mạnh như vậy được?
Giang Hạo lắng nghe, cũng không mở miệng.
Hắn không có ý định nói rõ lí do.
Chính mình vẫn luôn mạnh như vậy, chỉ là các ngươi không nhìn thấy mà thôi.
Sau đó, hắn bảo Trình Sầu đi xử lý chuyện của đối phương.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận