Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 506: Ngươi Cũng Không Nhìn Một Chút Xem Ngươi Đang Nói Chuyện Với Người Nào

Chương 506: Ngươi Cũng Không Nhìn Một Chút Xem Ngươi Đang Nói Chuyện Với Người Nào
Chương 506: Ngươi Cũng Không Nhìn Một Chút Xem Ngươi Đang Nói Chuyện Với Người Nào
Hoàng thành.
Dưới mặt đất, bên trong hành cung.
Bích Trúc đứng ở trung tâm trận pháp linh thạch to lớn.
Linh thạch xung quanh bốc cháy, rất nhanh đã chát sạch như là ngọn nến, hoàn toàn hóa thành bột phấn.
"Tu vi người này không thấp, hơn nữa còn vô cùng nhạy cảm, mấy lần phát hiện ra vị trí đại khái của ta."
Lần thứ nhất bị phát hiện, nàng sửa đổi phương thức, không nghĩ tới lại bị phát hiện.
Cũng may nguyền rủa miễn cưỡng thành công.
Ít nhiều có thể khiến đối phương gặp phiền toái.
Chưa nói tới việc phiền toái lớn bao nhiêu, thế nhưng một khi giao thủ với người khác mà xuất hiện phiền toái mỏng manh này, như vậy sẽ là ảnh hưởng trí mạng.
"Đáng tiếc tin tức quá ít, nếu không thì hiệu quả nhất định sẽ không tệ, nếu như có thể để cho ta thấy mặt, không tới ba năm người chắc chắn phải chết."
Bích Trúc thở dài một tiếng, tiện tay vung lên.
Toàn bộ tro tàn linh thạch trải rộng hành cung lập tức tan biến.
Sau đó, nàng mới đi ra ngoài.
Nàng đã âm thầm tìm hiểu về cái tên Doãn Vệ này.
Không có bất kỳ thu hoạch gì.
Một người có thể làm cho "Tỉnh" nhớ tới, nghĩ như thế nào cũng không đơn giản.
Nhưng mà không tìm được Doãn Vệ, nhưng lại thuận thế tìm được dấu vết Thánh Đạo để lại.
Ngay cạnh Hoàng thành.
Từ một chút dấu hiệu đó có thể thấy được, hoàng tộc và Thánh đạo đúng là hợp tác.
Bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì thì không biết được.
Đương nhiên, thân là công chúa không được sủng ái, nàng cũng không cách nào tham dự vào trong.
Hoàng tộc có không ít phe phái, muốn làm thế nào cũng không tới phiên nàng quản.
An tĩnh nhìn xem là được.
Trở lại chỗ ở, Xảo Di liền tiến lên đón:
"Công chúa, ngài thử qua công pháp mà Bích Du điện hạ đưa tới hay chưa?"
"Thử qua." Bích Trúc cười gật đầu.
"Kết quả thì sao?" Xảo Di có chút để ý nói.
Bích Trúc nhún vai: "Đều không thích hợp với ta."
Xảo Di không khỏi thở dài.
"Không có việc gì, ta đã nói rồi ta thật ra là thiên tài." Bích Trúc cười an ủi:
"Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần để ở trong lòng. Đúng rồi, gần đây Hoàng thành có xảy ra chuyện gì hay không?"
"Chuyện khác không biết, nhưng đúng là có một chút chuyện liên quan tới công chúa." Lông mày Xảo Di cau lại, nói.
"Liên quan tới ta?" Bích Trúc đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, mỉm cười nói:
"Ta thì có chuyện gì? Có phải là nói ta già rồi hay không?"
"Đúng là có công chúa khác nói về chuyện tuổi tác, các nàng nói công chúa không thể tu luyện cũng không gả ra được, ăn không ngồi rồi." Xảo Di nói.
Bích Trúc có chút im lặng, cũng không ăn của nhà các nàng.
"Thật ra ngoài ra, còn có một chuyện khác phiền toái." Xảo Di thấp giọng nói:
"Có người đến cầu thân."
"Cầu thân?" Bích Trúc có chút kinh ngạc chỉ chỉ chính mình:
"Ta?"
“Vâng.” Xảo Di gật đầu.
Đạt được đáp án, Bích Trúc khó có thể tin nói:
"Đối phương có mưu đồ gì? Cầu ta lớn tuổi? Hơn nữa là người nào?"
"Là…" Xảo Di vừa mới muốn nói, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa lớn, trầm giọng nói:
"Lại tới."
Bích Trúc có chút tò mò nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông trung niên thân mặc khôi giáp đi đến.
Chính là Lâm tướng quân đã tới trước đó.
Hắn vừa tiến đến liền hành lễ với Bích Trúc:
"Gặp qua Bích Trúc công chúa."
"Lâm tướng quân?" Bích Trúc mỉm cười nói:
"Là ai khiến ngươi tới đây vậy?"
Xảo Di đã nói rõ ràng như vậy, nàng đương nhiên hiểu được mục đích đối phương tới đây.
"Công chúa thông minh." Lâm tướng quân tán dương một câu, rồi nói tiếp:
"Mạt tướng lần này tới vì Thượng Quan thế tử."
"Thế tử của Thượng Quan gia?" Bích Trúc suy tư một lát rồi nói:
"Là người có phẩm tính kém kia?"
"Thế tử chỉ là trẻ tuổi nóng tính." Lâm tướng quân tiếp tục nói:
"Công chúa có thể suy tính một chút, nếu không mấy nữa nữa sống trong Hoàng thành, công chúa sẽ có thể gặp khó khăn."
Lúc tuổi già cộng với không có giá trị, đúng là tương đối khó khăn, trong lòng Bích Trúc đương nhiên sẽ hiểu. Sau đó nàng mỉm cười nói:
"Lâm tướng quân nói xong rồi?"
"Đúng vậy." Lâm tướng quân gật đầu.
"Vậy thì không tiễn." Bích Trúc cười nói.
Lâm tướng quân nhướng mày, nhưng mà vẫn là quay người rời đi.
"Quá vô lý." Giọng nói của Xảo Di có chút âm u.
"Đúng đấy, hắn cũng không nhìn một chút xem mình đang nói chuyện với người nào, là đệ nhất thiên tài hoàng tộc, kinh tài tuyệt diễm có một không hai." Bích Trúc trêu ghẹo nói.
Xảo Di: "…”
---
"Đường vẫn còn rất xa sao?"
Bên trong Hải Vụ Động, Giang Hạo hỏi A Tra.
"Sắp tới rồi." A Tra đi ở phía trước đáp lại.
Bây giờ xung quanh đều là sương mù, ảnh hưởng đến tầm mắt đồng thời cũng ảnh hưởng đến cảm giác, thậm chí còn không thể xác định được mặt tường ở bên nào.
Nhưng mà vẫn có thể nghe được một chút âm thanh. Giang Hạo thử dùng Vô Danh Bí Tịch để cảm giác tình huống xung quanh.
m thanh kéo dài, sương mù vận chuyển.
Bóng dáng lối đi mơ hồ dần dần ánh vào trong đầu của hắn.
Hắn đột nhiên ngừng lại.
Mấy người Trịnh Thập Cửu cũng dừng lại theo, có chút không hiểu.
"Các ngươi sao lại không đi." A Tra ở phía trước hỏi.
"Tiền bối, chúng ta có thù gì sao?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Chuyện này khiến mấy người Trịnh Thập Cửu bất ngờ.
A Tra dương như không ngoài ý muốn, hắn gật đầu nói:
"Có thù, nữ nhân kia hố ta, ta phải tìm về từ trên thân thể ngươi?"
"Ta và Bạch Trưởng lão cũng không quen thuộc." Giang Hạo giải thích.
A Tra bị bán, đây là chuyện không thể làm gì khác.
Trí thông minh của hắn đương nhiên kém Bạch Trưởng lão nhiều.
"Nhân loại, các ngươi quả nhiên đều gian trá giảo hoạt." A Tra nói xong quay đầu lại đi về những phương hướng khác.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, thật ra phía trước có một vách núi.
Rơi xuống có lẽ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng nhất định sẽ có thật nhiều phiền toái.
Có thể tránh khỏi đương nhiên muốn tránh khỏi.
Mà đám người Trịnh Thập Cửu hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bọn hắn chỉ biết, sau khi Giang Hạo mở miệng, Tuần Hải Linh Thú dẫn đường từ bỏ con đường ban đầu.
Dường như có chút tức giận.
Điều này nói lên con đường trước đó có vấn đề.
Đương nhiên, điều càng khiến cho người ta nghi ngờ là, Giang Hạo dường như quen biết với linh thú này.
Bọn hắn liếc nhìn nhau, ăn ý giữ yên lặng.
Sau đó không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bọn hắn đi tới một chỗ ngăn cách sương mù.
Nơi này lưng tựa vách tường, có tường vây quanh đơn giản, trước cổng chính còn có hai người trông coi.
Có thể nhìn thấy bên trong có một ít phòng ốc.
Đám người Giang Hạo đi đến khiến cho trông coi có chút khẩn trương, thấy là người Thiên m Tông thì buông xuống hai phần đề phòng.
"Các ngươi là?" Một thủ vệ hỏi.
"Tới tiếp quản nơi này." Giang Hạo lấy tín vật ra.
"Xin chờ một chút." Một thủ vệ trong đó đi vào bên trong.
Chợt ba vị Kim Đan đi ra.
Hai nam một nữ.
Đều là Kim Đan sơ kỳ. Bọn hắn lất một vị nam tử trung niên cầm đầu, người này cao lớn uy mãnh.
Cơ bắp nửa người trên rõ ràng, cũng không có quần áo.
Giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ lực lượng cường đại.
Hắn tiếp nhận tín vật, sau đó gật đầu nói:
"Đúng là người Thiên m Tông phái tới tiếp quản nơi này."
"Để cho ta nhìn một chút." Nữ tử Kim Đan cầm tín vật nhìn xuống, thấp giọng nói:
“Thật ra cũng có thể là là nửa đường chặn đường, ngươi làm sao chứng minh ngươi là Giang Hạo?"
“Ta cảm thấy không có vấn đề gì, thế nhưng cũng không phải người nào tới tiếp quản thì chúng ta đều có thể thừa nhận. Ít nhất cũng phải tin phục chúng ta." Kim Đan đầu trọc cuối cùng lên tiếng.
"Như thế nào mới tính là tin phục các ngươi?" Giang Hạo hỏi.
Hắn đã sớm nghĩ tới chuyện những người này sẽ làm khó dễ.
Thật ra cũng không có ý đoạt quyền, bọn hắn quản bọn họ, không ảnh hưởng tới hắn là được.
"Thứ nhất đương nhiên cần để cho chúng ta nhìn một chút xem ngươi có thể thủ ở chỗ này hay không." Người đàn ông trung niên cầm đầu nói:
"Lúc trước chúng ta phải giữ vững cửa lớn ba mươi ngày, mới ổn định được nơi này. Bây giờ mấy người các ngươi chỉ cần giữ vững cửa lớn mười ngày, chúng ta sẽ thừa nhận."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận