Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 507: Ồ, Tường Này Có Vấn Đề

Chương 507: Ồ, Tường Này Có Vấn Đề
Chương 507: Ồ, Tường Này Có Vấn Đề
"Đây không phải là để chúng ta trông coi cửa lớn sao?" Tân Ngọc Nguyệt lạnh lùng nói. Lông mày của đám người Trịnh Thập Cửu cũng hơi nhíu lên.
Đối phương là đang cố ý làm khó dễ, muốn ra oai phủ đầu.
"Là ngươi nói như vậy, chúng ta không có nói." Nữ tử Kim Đan cười nói.
Hai người khác cũng mỉm cười, giống như là đang xem kịch.
"Được, trông coi mười ngày." Giang Hạo gật đầu.
Lời này khiến cho ba Kim Đan có chút ngoài ý muốn, người này thế mà lại đồng ý nhanh như vậy?
Đám người Tân Ngọc Nguyệt có chút tức giận, thế nhưng Giang Hạo đã mở miệng, cũng không tiện nói gì.
"Vẫn là Giang đạo hữu quyết đoán, không hổ là người dẫn đội lần này." Nam tử trung niên cầm đầu nói sâu xa.
Sau đó, Giang Hạo đi vào bên trong.
Chỉ là còn chưa tiến vào đã bị hai Kim Đan ngăn cản.
"Không thể vào?" Giang Hạo nhìn về phía nam tử trung niên cầm đầu.
"Không thể." Đối phương lắc đầu.
"Tại sao?" Giang Hạo bình tĩnh hỏi.
"Các hạ còn chưa đạt được sự thừa nhận của chúng ta, cần phải chống cự kẻ địch ở bên ngoài mười ngày trước đã. Như thế mới có thể đạt được sự thừa nhận sơ bộ của chúng ta." Người đàn ông trung niên nói.
"Mười ngày sau thì sao? Ta có thể tiến vào?" Giang Hạo lại hỏi.
"Mười ngày sau các hạ có thể đi vào cửa lớn, nhưng mà tiếp theo còn có ba loại khảo thí, nếu như đều thông qua được, chúng ta sẽ thần phục, đến lúc đó sẽ toàn lực hiệp trợ các hạ thủ ở nơi này." Người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt áy náy:
“Đây là chuyện không có biện pháp nào, dù sao nơi này không phải là chỗ bình thường, tới dẫn đội, chúng ta cũng muốn ứng đối cẩn thận. Sát hạch là tất nhiên, hi vọng các hạ có thể hiểu được."
"Các ngươi có phải là quá đáng rồi hay không? Giang sư đệ tới đây là vì nhiệm vụ tông môn, các ngươi ngay cả cửa cũng không cho tiến vào." Trịnh Thập Cửu âm u nói. cây quạt đã khép lại.
"Vị đạo hữu này nói rất đúng, nếu là nhiệm vụ tông môn, các ngươi có thể gọi người phát nhiệm vụ đến, nếu như bọn hắn nói không cần sát hạch, như vậy chúng ta đương nhiên cũng sẽ nghe theo." Người đàn ông trung niên khách khí nói.
"Đạo hữu là người hải ngoại?" Giang Hạo bình tĩnh hỏi.
"Đương nhiên, nhưng mà chúng ta hợp tác với Thiên m Tông, nếu như thật sự là Thiên m Tông đảm bảo, vậy chúng ta cũng sẽ nghe theo. Không biết đạo hữu muốn ở lại sát hạch, hay là đi tìm người phát nhiệm vụ tới đảm bảo?" Đối phương có ý tốt hỏi thăm.
Giang Hạo nhìn đối phương, đột nhiên có chút ngoài ý muốn nhìn về phía sau lưng đối phương: "Bất Động Thiên Vương?"
Người đàn ông trung niên giật mình, vô thức nhìn về phía sau.
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh, người đàn ông trung niên biết mình bị lừa rồi.
Hắn vừa phòng ngự vừa bắt đầu lui lại.
Phịch một tiếng.
Chuôi đao tầng tầng đánh vào trên trán hắn, đánh hắn bay ra ngoài.
Chuyện này cũng cho hắn hắn thời gian triển khai toàn bộ phòng ngự, pháp bảo hiện ra, lực lượng bùng nổ.
Nhưng mà chưa kịp thấy đối phương, ánh trăng đã rơi vào mí mắt của hắn.
"Trảm Nguyệt."
Lúc này hắn mới nhìn thấy có một người xuất hiện ở trước mặt, ngay sau đó là lưỡi đao quét ngang tới.
Ầm!
Đao đụng phải phòng ngự, không có tiếng răng rắc, chỉ có âm thanh quét ngang tất cả. Phòng ngự tan rã, pháp bảo vỡ nát. Một đao này chém qua cổ của hắn.
Trong nháy mắt, người đàn ông trung niên cảm thấy ánh mắt mình bay lên, bắt đầu xoay tròn. Sự sợ hãi âm thầm bao trùm tất cả.
Nhưng mà hắn chưa kịp thấy rõ tình huống, ý thức đã biến mất. Dù hiện tại có hối hận thì cũng đã không kịp.
Giang Hạo đứng ở trước thi thể, trầm mặc một lát, thi triển lôi pháp bình thường, xác định đối phương đã chết đi hoàn toàn. Hắn không thấy trữ vật pháp bảo của đối phương, dù thấy cũng không thể nhặt lên ở trước mặt tất cả mọi người. Giết người là giết người, đoạt bảo là đoạt bảo.
Có đôi khi sẽ mang đến cho người ta cảm giác không giống nhau.
Từ lúc Giang Hạo rút đao đến lúc giết người mới chỉ qua mấy cái hô hấp.
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Trịnh Thập Cửu phản ứng lại nhanh nhất, lập tức bộc phát lực lượng, đối đầu với hai người phía trước, phòng ngừa bọn hắn ra tay.
Tân Ngọc Nguyệt rút kiếm ra khỏi vỏ, Nhạc Du cầm cự kiếm sau lưng.
Việc đã đến nước này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải ứng đối chính diện.
Lúc này Giang Hạo quay đầu nhìn về phía hai Kim Đan kia, bình tĩnh hỏi:
"Vượt qua sát hạch chưa?" Lúc hắn hỏi thăm, đao trong tay của hắn tản ra chút ánh sáng.
Dường như đao đang gác ở trên cổ hai người kia, chỉ cần có một câu không đúng thì đao sẽ rơi xuống.
Trong lòng của nữ tử Kim Đan và nam tử đầu trọc đều có loại khủng hoảng không hiểu. Tim đập thình thịch, đánh thẳng vào đầu óc bọn họ.
Cuối cùng hai người cúi đầu khom lưng, cung kính nói: "Gặp qua đạo hữu."
Thấy thế, Giang Hạo mới thu đao đi vào bên trong.
Lần này không ai dám ngăn cản, thủ vệ trước đó cũng tràn đầy e ngại. Mãi đến khi Giang Hạo đi vào, hai vị Kim Đan kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, người mới tới lại tàn nhẫn như vậy.
Không chỉ như thế, đối phương vừa đến đã giết chết người mạnh nhất trong số bọn hắn, thực lực thế này càng khiến cho bọn hắn e ngại.
Lúc này, A Tra đang nghỉ ngơi ở bên ngoài, không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao lúc trước ngoại trừ nữ nhân kia thì chỉ có người này nhìn thẳng vào hắn, còn không mặc đồ đen.
Nữ nhân kia là nữ nhân xấu, người thanh niên chắc chắn cũng không phải là người tốt.
Giang Hạo đi vào cửa lớn, phát hiện bên trong có không ít người. Chỗ ở cũng không nhiều, phần lớn đều là đất trống. Mà ở trên mặt đất có không ít đá vụn.
Thấy thế, Giang Hạo có một loại cảm giác quen thuộc.
"Là mỏ?"
Trịnh Thập Cửu nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: "Sư đệ nói không sai, nơi này thật sự có mỏ, khó trách bọn hắn không cho chúng ta vào."
Mỏ là người nơi này phát hiện, cho nên dù nộp lên cũng có thể tự mình tích trữ một phần.
Mà trước kia là ba Kim Đan quản lý, bọn hắn có thể được chia không ít. Bây giờ đột nhiên có người tới quản lý, việc này gây tổn lại rất lớn đến lợi ích của bọn hắn, đương nhiên sẽ không tình nguyện.
Lúc này, hai Kim Đan kia mới đi qua để giải thích.
Bọn hắn ngoài ý muốn phát hiện nơi này có mỏ, cho nên giữ lại một nửa, để một nửa ở bên trong này. Nếu như bị phát hiện thì sẽ giao nộp một nửa. Nói xong, hai người đưa hết số mỏ ra.
Giang Hạo nhìn qua đại khái, phát hiện bọn hắn ít nhất cũng thu tám phần mười. Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, chặt đứt tài lộ của người khác sẽ mang tới ảnh hưởng không nhỏ.
"Mang ta đi nhìn quặng mỏ một chút." Sau đó Giang Hạo nhìn vào bên trong, quan sát một hồi, phát hiện mỏ nơi này cũng tương đối.
Đương nhiên, hắn vẫn sẽ đào.
Hắn không có cách nào từ chối loại chuyện này, nhưng mà hắn nhớ tới Thiên Bia Sơn.
"Nơi này có mấy thứ như bia đá không?"
"Không có." Nữ tử Kim Đan, Tiêu Tiểu Tuệ đáp.
"Đáng tiếc." Giang Hạo đi vào bên ngoài quặng mỏ, lau mặt tường một cái.
Hắn nhớ rất rõ, lúc trước chỉ lau bia đá một chút liền xuất hiện bọt khí.
Sau này hắn từng lau qua không ít, cũng chỉ có Thiên Đao có thể cho ra một ra, nhưng mà đều là bọt khí màu trắng.
Đột nhiên trước mắt có một bọt khí màu trắng rơi xuống, đúng, chính là loại bọt khí này.
【 Lực lượng +1 】
Trong nháy mắt, Giang Hạo ngây ngẩn cả người.
Ngạch?
Xảy ra chuyện gì, tại sao lau vách tường thôi lại có bọt khí?
Dưới kinh ngạc, hắn bắt đầu tiếp tục lau.
【 Tinh thần +1 】
【 Linh Kiếm +1 】
Giang Hạo càng lau càng kinh ngạc, tường này không thích hợp.
Vách tường bình thường không thể nào cho ra bọt khí, đừng nói là nhiều như vậy.
Mặc dù không có bọt khí màu lam, thế nhưng đây chỉ là khởi đầu, phía sau chắc chắn sẽ có.
Giang Hạo dừng lại, sau đó trịnh trọng nói với Trịnh Thập Cửu nói:
"Sư huynh, toàn bộ mọi chuyện ở đây giao lại cho các ngươi xử lý, ta nghiên cứu nơi này một chút."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận