Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 514: Hỏi Nữ Ma Đầu Cảnh Giới Của Chưởng Giáo

Chương 514: Hỏi Nữ Ma Đầu Cảnh Giới Của Chưởng Giáo
Chương 514: Hỏi Nữ Ma Đầu Cảnh Giới Của Chưởng Giáo
Hoàng thành.
Trong viện.
Bích Trúc mở hai mắt ra, ánh mắt linh động nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng như sương trắng rơi xuống trước giường.
Nàng giả vờ ngủ nãy giờ bèn ngồi dậy, sau đó đi ra ngoài.
Khi nàng đi lại, trận pháp xung quanh bắt đầu biến mất, đây là thứ nàng phòng trường hợp vạn nhất.
Bước vào tụ hội, ít nhiều cũng có chút nguy hiểm.
Nên chuẩn bị một vài thứ ắt không thể thiếu, mặc dù cửa sổ có nguyền rủa ẩn tàng, tu vi chưa đủ, trong nháy mắt sẽ hóa thành máu.
Kẽo kẹt!
Cửa lớn bị mở ra.
Lúc này Xảo di canh giữ viện nhìn lại.
Chậc? Xảo di không quay về nghỉ ngơi à? Bích Trúc có hơi ngoài ý muốn.
“Các Công chúa Hoàng tử đều đã trở lại, còn mang về không ít người, lo lắng có người bắt nạt ngươi nên ta canh giữ ở nơi này.” Xảo di giải thích.
“Vất vả cho Xảo di rồi.” Bích Trúc vừa cười vừa nói.
“Cũng không vất vả lắm, nếu công chúa chịu cố gắng thì càng tốt.” Xảo di nói khẽ.
"Ta vẫn rất cố gắng." Bích Trúc quật cường.
Xảo di cũng không nói nhiều, chỉ tò mò trễ như vậy sao không đi nghỉ ngơi tốt.
"Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không kịp chờ đợi muốn tìm người hỏi một chút." Bích Trúc một tay nâng má tựa vào bàn đá.
"Là cái gì?" Xảo di tò mò.
Đôi mắt Bích Trúc khẽ động: "Lần trước nói Thế tử Thượng Quan gia là tên gì?"
Xảo di không chút nghĩ ngợi nói: “Thượng Quan Hằng Vũ.”
“Thượng Quan Hằng Vũ?” Bích Trúc vừa lặp lại, khóe miệng chứa ý cười.
“Sao Công chúa lại đột nhiên hỏi đến hắn?” Trong mắt Xảo di có chút nghi hoặc.
Theo lý thuyết công chúa sẽ không quan tâm đến những chuyện này, tối nay không ngủ được còn đột nhiên hỏi người kia.
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Ta nghĩ người này không đơn giản, dự định gặp mặt hắn.” Bích Trúc hai tay chống cằm, tràn đầy sự linh động của thiếu nữ.
Xảo di thở dài, nàng có cảm giác công chúa lại muốn làm người ta nhức đầu.
Lúc mấy chục tuổi, công chúa đã rất nghịch ngợm.
Sau đó hơn một trăm tuổi trưởng thành hơn rồi, bây giờ hơn ba trăm tuổi, vốn cũng không qua lại với những người khác.
Lần này là cảm thấy cuộc sống khi còn bé rất thú vị sao?
“Gặp mặt nói chuyện thì không có gì, nhưng mà công chúa phải cẩn thận một chút, người Thượng Quan Gia không dễ đắc tội, nhất là tuổi tác công chúa không nhỏ, còn không có ai xem trọng.” Xảo di nhắc nhở.

“Tụ hội kết thúc rồi?”
Trong phòng, Hồng Vũ Diệp nhìn nam tử trước mặt, bình thản tùy tiện hỏi.
Giang Hạo gật đầu.
Hắn vốn cầm sách vở ra ghi chép, trong lúc nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hồng Vũ Diệp đột nhiên xuất hiện, làm hắn có hơi lo lắng.
Theo lý thuyết nhiệm vụ tông môn có mấy ngày nghỉ ngơi, lúc đó hắn nên trở về xem Thiên Hương Đạo Hoa.
Nhưng mà hắn bỏ cuộc, vạn nhất đối phương biết được lại trách tội lên, không thể tránh khỏi khí tức kinh khủng như thế.
Dù không tổn thương thực sự, hắn cũng không muốn đối mặt.
“Ngươi có chút căng thẳng?” Đôi mắt Hồng Vũ Diệp nheo lại.
Giang Hạo đứng dậy, cung kính nói, “Nhìn thấy tiền bối hạ mình tới đây nên có chút căng thẳng, lo lắng không khí ở đây khó chịu.”
Hồng Vũ Diệp cười ha ha.
Lúc này Giang Hạo đứng đó không dám nhiều lời gì thêm.
Giữ yên lặng.
Cũng may đối phương không nói đến Thiên Hương Đạo Hoa, bằng không thì cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Ghi chép đâu?” Hồng Vũ Diệp hỏi.
“Còn chưa ghi.” Giang Hạo đáp.
“Vậy ngươi còn không ghi?” Vẻ mặt Hồng Vũ Diệp bình thản.
Đáp lại một tiếng, Giang Hạo lấy sách vở ra, ngồi đối diện Hồng Vũ Diệp bắt đầu ghi lại lần này.
Trước khi viết, hắn nhớ lại tình huống tụ hội.
Có một ít là kết quả được giám định ra, cần phải sắp xếp hợp lý.
Một, Hoàng tộc và Thánh Đạo không thể nào hợp tác, dẫn chuyện Thánh Đạo muốn đoạt lấy khí vận hoàng tộc và đại địa chiếu cố, người thông báo quan trọng có thể là Thượng Quan Hằng Vũ.
Hai, Xích Điền lần nữa thoát khỏi, chẳng qua vẫn còn nắm trong tay vị trí của hắn, tạm thời không cần để ý tới.
Ba, kế hoạch trộm cướp của Thánh Đạo bắt đầu theo biển sương mù mở rộng, Đan Nguyên tiền bối nghĩ tới điều gì đó nên để Quỷ Tiên Tử tiến hành phá hư lúc ở hoành thành.
Bốn, Vạn Vật Chung Yên có thể lại sắp bắt đầu tìm kiếm Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Viết xong Giang Hạo để bút xuống, sơ lược lại xem còn gì nữa không.
Chuyện Thượng An Đạo nhân không tính là gì, không cần viết.
Chờ một lát lúc nói, thuận tiện thông báo cho Hồng Vũ Diệp.
Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hồng Vũ Diệp đang cúi đầu nhìn ghi chép.
Thấy được cảnh này, hắn đẩy sách vở qua, “Mời tiền bối xem thử.”
“Nói quá trình đi.” Hồng Vũ Diệp nói khẽ.
Quan sát đại khái, Giang Hạo mới mở miệng.
Lần này nói từ đầu đến đuôi, Hồng Vũ Diệp chưa từng mở miệng nói câu nào, tựa hồ không có một chút hứng thú với những chuyện này.
Ngược lại là suy đoán Thượng An tìm Mị thần, nàng hỏi thêm hai câu.
“Thâm Tình với Mị Thần như thế? Nhiều người như vậy, không biết hắn có được tính là đặc biệt nhất trong đó không.”
“Hẳn là có.”
“Vì sao?”
“Thượng An là thiên tài kinh thế, loại người này cũng không nhiều.”
Hồng Vũ Diệp khép sách lại, uống trà Giang Hạo rót, tiếp tục nói:
“Thiên Bi Sơn đã từng triệu ngươi rồi đúng không? Ngươi cũng là thiên tài kinh thế, cảm thấy Mị Thần ra sao?”
“Không bằng một cọng tóc của tiền bối.” Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
Hắn có thể chém Mị Thần bất cứ lúc nào, lại không thể chém được một ngọn tóc của Hồng Vũ Diệp.
Vừa dứt lời, cánh tay bưng trà của Hồng Vũ Diệp dừng lại, nhìn nam tử trước mặt thật sâu.
“Ngươi rất thích lau tường sao?” Nàng hỏi.
“Tiền bối nói đùa, chính là thấy mặt tường có hơi bẩn nên mới đi lau.” Giang hạo cúi đầu đáp.
Ở trước mặt nữ tử này, hắn sẽ không đi lau tường.
Chỉ nghe Hồng Vũ Diệp cười haha, nhưng không nói gì thêm.
“Vãn bối có một vấn đề.” Giang Hạo nhìn nữ tử trước mặt, mở miệng hỏi.
Đối phương chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, khẽ động hàm răng: “Là gì?”
“Thứ gì là Đăng Tiên Đài?” Vấn đề này tồn tại trong lòng Giang Hạo rất lâu.
Đăng Tiên Đài là cảnh giới gì? hắn vẫn luôn không biết.
Lúc tụ hội hắn không dám hỏi, vì không phù hợp ấn tượng hắn lưu lại.
Trong tông môn hắn cũng không dám tra, sợ bị người hữu tâm phát hiện, có chỗ nghi ngờ.
“Chỉ một Kim Đan đã muốn biết Đăng Tiên Đài? Có phải sớm quá không?” Hồng Vũ Diệp cười lạnh nói.
Đúng là quá sớm, cho nên Giang hạo mới không dám đặt câu hỏi ở tông môn hoặc là điều tra.
Duy nhất có thể hỏi, cũng chỉ có nữ tử trước mặt này.
Bí mật của hắn rất nhiều, mà nữ tử này hiểu rõ gần hết.
“Là vì tụ hội, bọn họ thường xuyên nhắc đến Đăng Tiên Đài, mà vãn bối hoàn toàn không biết gì về thứ này cả.
Vạn nhất lộ tẩy, ảnh hưởng đến quá trình làm gián điệp sau này.” Giang Hạo đường đường chính chính nói bậy.
Thực ra không có chuyện này, bởi vì hắn có thể dùng im lặng để đối mặt.
Lí do thoái thác này vừa xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng của Hồng Vũ Diệp mang theo chút chế giễu, chẳng qua vẫn mở miệng nói: “Ngươi biết cảnh giới tu vi gồm những gì không?”
“Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên thần, luyện thần, phản hư.” Giang Hạo nói chi tiết.
“Phía trên phản hư thì không biết gì cả.
Vị trí của Đăng Tiên Đài thì càng là một tầng sương mù.”
“Đăng Tiên Đài ở đâu?” Hồng Vũ Diệp suy tư nói:
“Người thay mặt Chưởng môn trong tông môn ngươi đã lên Đăng Tiên Đài.”
Bạch Chỉ trưởng lão?
Thượng An mạnh như vậy?
Vậy Chưởng giáo chúng ta thì sao?” Giang Hạo hiếu kỳ nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận