Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 522: Muốn Làm Một Người Xấu

Chương 522: Muốn Làm Một Người Xấu
Chương 522: Muốn Làm Một Người Xấu
Cách tháng bảy còn ba ngày.
Từ sau khi tụ hội kết thúc, Bích Trúc lại lần nữa chờ đợi.
"Đan Nguyên tiền nói chắc là vô cùng quan tâm đến chuyện hoàng tộc thông gia lần này, có lẽ sẽ có người của hắn đến. "Tỉnh" nói tất cả thuận lợi sẽ đi qua, không biết hắn có phải lại đang tiếp xúc với thứ gì đó nguy hiểm hay không."
Đan Nguyên tiền bối mang đến cảm giác có thể dựa vào, nhưng cảm giác mà "Tỉnh" mang đến cho nàng chính là nguy hiểm. Cũng không phải là bản thân hắn, mà là thứ hắn tiếp xúc đều rất nguy hiểm. Thiên Cực Ách Vận Châu bị hắn thu hoạch được. Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu cũng biết được trước.
Không ai nói chắc được trên thân hắn còn thứ gì nguy hiểm nữa hay không. May mà tất cả mọi người đều trong một tụ hội, tạm thời sẽ không xuất hiện xung đột.
Bích Trúc lắc đầu thở dài một tiếng, quyết định hoàn thành nhiệm vụ lần này trước. Trong sân, nàng uống trà nhìn về phía cổng, đang chờ đợi câu trả lời của Thượng Quan gia và việc đại ca có rảnh hay không.
Ba ngày cuối cùng.
Nàng cảm thấy Thượng Quan gia sắp có đáp án, dù sao bọn hắn không đợi được.
Chỉ là có chuyện khiến cho nàng ngoài ý muốn, nhị ca lại tới đấy.
"Hoàng muội đang sững sờ?" Bích Du đi tới trêu ghẹo nói.
"Đang suy nghĩ xem lúc nào đại ca rảnh." Bích Trúc duỗi lưng một cái, thở dài nói.
"Đi thôi." Bích Du hoàng tử giật giật đầu, ra hiệu xuất phát.
"Đi đâu?" Bích Trúc nghi hoặc.
"Ngươi không phải hỏi đại ca lúc nào rảnh sao? Hiện tại đang rảnh." Bích Du cười nói.
"Hiện tại?" Bích Trúc lên tinh thần.
Trong chốc lát.
Hai người sóng vai đi ra khỏi sân nhỏ.
"Xảo Di đâu?" Bích Du hỏi.
"Đi mua điểm tâm cho ta, đường có chút xa, trở về chắc là còn cần một chút thời gian." Bích Trúc nhẹ giọng đáp.
"Tâm của hoàng muội thật lớn, nghe nói các hoàng nữ khác đều nhìn chằm chằm vào ngươi, mong muốn bắt nạt ngươi một chút." Bích Du bước cũng không nhanh.
Kiến trúc hoàng cung khổng lồ tráng lệ, trên đường đi có trăm hoa đua nở, cây cối được xếp chỉnh tề.
Hương hoa nhàn nhạt truyền đến, thấm vào ruột gan.
"Con đường này vẫn luôn tốt như vậy." Bích Trúc cười nói.
"Đã lâu rồi không tới?" Bích Du nhìn bốn phía, nói khẽ:
"Ngươi hàng năm đều không ở Hoàng thành. Dù có trở về cũng chỉ là ở tại chỗ ở của mình."
"Cũng không đúng, ta lo lắng ra ngoài sẽ có người chê cười ta, lỡ như ta tức giận các nàng không phải là gặp nạn hay sao? Trong đêm sẽ vẽ cái vòng nguyền rủa các nàng." Bích Trúc hơi chớp đôi mắt, giống như là đang nói đùa.
Bích Du cũng không để ý.
Bọn hắn một đường cười cười nói nói, trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp được một số nữ tử xinh đẹp như hoa, như thiếu nữ.
Những người kia phần lớn là công chúa trẻ tuổi, các nàng nhìn thấy Bích Trúc đều hơi kinh ngạc, dường như đang nhìn thứ gì hiếm có. Mỗi người đều len lén nhìn qua. Người to gan thì sẽ sẽ tới chào hỏi. Gọi một tiếng hoàng huynh hoàng tỷ, lại nói về tuổi tác một chút, nhìn công chúa hơn ba trăm tuổi một chút. Có người muốn biết rõ ràng, vị hoàng tỷ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi.
Hồi lâu sau.
Bích Trúc tiến vào một đại viện, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đây cũng là lý do nàng không muốn đi ra cửa lớn. Có một số hoàng muội là tò mò thật, nhưng cũng có rất nhiều người tới trào phúng, nhưng mà cho dù là kiểu nào thì đều không phải là một chuyện vui vẻ.
Nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
"Vào đi." Trong đại viện truyền đến một giọng nói trầm thấp. Bích Trúc hướng vào trong quan sát, cũng không nhìn thấy bóng người.
"Đại ca đã tiến vào Phản Hư, chúng ta có thể nghe được giọng hắn, nhưng không cách nào thấy được thân ảnh của hắn." Bích Du cười cười, nói.
"Đi thôi, đi vào."
"Sau này Nhị ca cũng sẽ đi đến cảnh giới này sao?" Bích Trúc hỏi.
"Chắc là không thể nào, hoàng tộc chúng ta mặc dù sống được lâu, thế nhưng mấy chuyện như thiên phú này không dùng tuổi thọ để tính toán được." Bích Du có chút tiếc nuối, nói:
"Đáng tiếc, hoàng tộc chúng ta chưa từng xuất hiện một vị thiên tài kinh diễm tứ phương nào."
"Có nha." Bích Trúc chỉ chỉ chính mình:
"Xa tận chân trời…"
Bích Du cười ha ha hai tiếng, cũng không thèm để ý mà là đi ở phía trước dẫn đường.
Qua một lúc sau, bọn hắn nhìn thấy đại ca ở ngay bên hồ nước. Nhìn bóng lưng là một nam tử ngoài ba mươi, toàn thân không thấy bất kỳ khí tức gì. Áo choàng màu xám, mang đến cho người ta một loại cảm giác trầm ổn.
"Đại ca." Bích Du mở miệng trước.
"Đại ca." Bích Trúc ở bên cạnh cũng mở miệng theo.
Lúc này Bích Trần mới quay đầu lại, ngũ quan hắn lập thể, mi mục thâm thúy, có một loại hơi thở đế vương.
"Đã rất nhiều năm rồi không nhìn thấy các ngươi, Bích Du Nguyên Thần, Bích Trúc thì sao?" Trên mặt hắn mang theo nụ cười ấm áp.
Nghe vậy, Bích Du nói với vẻ buồn cười: "Đại ca cũng không cần cười Bích Trúc, nếu không nàng sẽ mở miệng nói mình là đệ nhất thiên tài của hoàng tộc, cảnh giới thâm bất khả trắc."
Bích Trúc: "…"
Bích Trần khẽ cười một tiếng, nhìn về phía muội muội của mình:
"Nghe nói ngươi tiếp xúc với Thượng Quan gia?"
"Ừm, muốn ít đồ." Bích Trúc gật đầu.
"Ừm, tiếp xúc một chút cũng tốt." Bích Trần gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
"Có phiền toái gì thì có thể tới tìm ta, có lẽ chúng ta không mạnh hơn người khác, nhưng cũng không sợ bọn hắn."
Bích Trúc gật đầu, nói một tiếng vâng. Thật ra nàng chưa có tới nơi này, chính mình cũng không có bất kỳ phiền toái gì.
"Cho các ngươi cái này." Bích Trần nói xong lấy hai cái Huyết Ngọc ra:
“Lúc gặp nguy hiểm ta sẽ phát hiện ra, chỉ cần không bị kéo chân thì sẽ đi qua cứu các ngươi, còn có, Hoàng thành gần đây có lẽ không quá an ổn, các ngươi đừng chạy khắp nơi."
Bích Trúc gật đầu, nụ cười mang theo ánh nắng.
Ngày kế tiếp.
Trong hành cung của Bích Trúc.
Lâm Tướng quân đưa ba thứ tới.
Một cái là mâu nguyền rủa mà nàng muốn, một thứ là thư tịch của hải ngoại- 《 Thiên Hà Du Ký 》, cộng với một vật của phía Đông- một cái xúc xắc sáu mặt.
"Đồ phỏng chế?" Trong nháy mắt Bích Trúc nhìn thấy xúc xắc sáu mặt này liền phát hiện ra là phỏng chế.
Nhưng mà dù là phỏng chế, đều khiến nàng cảm thấy không thể dùng linh tinh. Toàn thể mà nói thì những lễ vật này không đủ thành ý, nhưng mà Lâm Tướng quân lại không ngừng nói lời hoa mỹ. Như thế, Bích Trúc cũng chỉ có thể phối hợp với đối phương, nhận lấy những vật này. Sau đó cam đoan hai ngày sau, sẽ cùng thế tử của Thượng Quan gia tiến vào tổ địa.
--0
Đầu tháng bảy.
Chạng vạng tối.
Bên trong Hải Vụ Động, Giang Hạo đứng ở trước sương mù. Hắn nhìn về phía trước, đang chờ đợi biến hóa.
A Tra đứng cùng với hắn, dường như muốn học tập dáng vẻ của người xấu một chút. Hắn quyết định làm một người xấu.
"Nhân loại, ngươi làm người như thế nào?"
"Làm người như thế nào?"
"Ta cảm thấy người như ngươi sẽ không bị bắt nạt."
"Sẽ không bị bắt nạt sao? Thật ra rất nhiều chuyện cũng là thân bất do kỷ." Giang Hạo lắc đầu, có chút cảm khái. Hắn muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không có lý do thích hợp để rời đi. Thân ở Thiên m Tông, chịu sự bảo hộ thì phải làm việc.
"Vậy phải làm thế nào thì mới không bị bắt nạt?" A Tra tò mò.
“Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?" Giang Hạo hỏi lại.
A Tra suy tư một lát, nói: "Muốn làm cái gì thì làm cái đó?"
Giang Hạo lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng:
"Chắc phải là không muốn làm cái gì thì không làm cái đó."
A Tra nghi hoặc, vào lúc hắn muốn mở miệng, đột nhiên sửng sốt một chút, nói: "Tới rồi."
Nghe vậy, Giang Hạo nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận biển sương mù.
Vô Danh Bí Tịch dần dần kéo dài, quả nhiên, tại xung quanh biển sương mù đã hơi biến hóa, hắn đã nhận ra vấn đề. Sóng biển tới.
Hắn không hề lưỡng lự, hắn tìm đến đám người Trịnh Thập Cửu.
"Giang sư đệ, làm sao vậy?" Tân Ngọc Nguyệt nói.
"Để cho người ta thu thập đơn giản một chút, rời khỏi nơi này." Giang Hạo nói. Mọi người sững sờ.
Nhạc Du còn muốn hỏi một câu, Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt liền trực tiếp bắt đầu sắp xếp. Mấy người Tiêu Tiểu Tuệ đều cảm thấy kinh ngạc, bọn hắn cũng không nhận được tin tức rút lui.
Mãi đến khi A Tra mở miệng, bọn hắn mới biết được, Hải Vụ Động sắp dậy sóng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận