Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 523: Đây Chính Là Ta Chân Thật, Thiên Tài Siêu Cấp

Chương 523: Đây Chính Là Ta Chân Thật, Thiên Tài Siêu Cấp
Chương 523: Đây Chính Là Ta Chân Thật, Thiên Tài Siêu Cấp
"Nhân loại, tại sao phải rời đi? Lúc dậy sóng trong Hải Vụ Động rất nguy hiểm, cho dù là ta cũng không nhất định có thể tìm được hướng đi chính xác."
Trong Hải Vụ Động, A Tra đi ở phía trước Giang Hạo, nói.
Thật ra không chỉ có A Tra, rất nhiều người đều không hiểu rõ.
Cảm thấy hành động của Giang Hạo có chút điên rồ, nếu sắp dậy sóng, đương nhiên là thủ tại chỗ sẽ an toàn hơn một chút. Bên kia có pháp bảo, có bọn phòng ngự bọn hắn bày ra. Dù sao tốt hơn so với việc chạy loạn trong Hải Vụ Động?
Giang Hạo không giải thích nghi vấn của những người này, hắn cũng không phải là cưỡng chế để cho người rời đi. Ngược lại, hắn càng hy vọng có thể hành động một mình.
Chỉ là bởi vì là người quản lý, xuất phát từ trách nhiệm bản năng mới muốn mang theo bọn hắn cùng đi. Lần dậy sóng này tuyệt đối không tầm thường.
Hoàng tộc, Thánh Đạo, Thiên m Tông, cường giả hải ngoại đều sẽ tham dự vào trong đó.
Không chỉ như thế, Thánh Đạo mưu tính lâu như vậy, hắn không tin người bên ngoài cũng có thể bình an vô sự. Trước đó không thể rút lui là vì không thể mượn cớ, bây giờ A Tra mở miệng nói có sóng.
Như vậy dù có bị xử phạt cũng sẽ không có cái gì. Chỉ là không biết có kịp hay không.
Nhất là dưới cảm giác, Hải Vụ Động dường như đang xuất hiện biến hóa.
Phải nhanh rời đi một chút. Chỉ là, muốn nhanh cũng không dễ dàng như vậy.
A Tra dường như sắp lạc đường.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi? Ta sao lại không tìm thấy hướng đi nữa rồi? Giống như đều trở nên mơ hồ."
"Tiền bối cũng không tìm được đường?"
Trịnh Thập Cửu hơi kinh ngạc.
"Khó tìm." A Tra nói.
Những người khác có chút bận tâm, thậm chí có người nói, ra đây còn không bằng ở lại cứ điểm. Tốt xấu gì cùng có khả năng thử chống cự, bây giờ đang ở giữa Hải Vụ Động, đường đều nhìn không thấy, đây không phải chờ chết sao?
Những người khác cũng chỉ dám nhỏ giọng phụ họa.
Giang Hạo yên lặng, hắn dùng Vô Danh Bí Tịch cũng không thấy được nhiều, cho nên cũng không dễ biết đường.
Nhất là nơi này có không ít ngã ba.
---
Hoàng thành.
Lúc này trăng sáng treo giữa trời.
Đại hội thông gia đã bắt đầu, Bích Trúc đã ngồi rất lâu trong một góc.
Nàng đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Thượng Quan Hằng Vũ, nhưng mà nhóm người thứ nhất đã sắp tiến vào tổ địa, đối phương chắc là cũng sắp tới.
"Công chúa, ngươi thật muốn cùng Thượng Quan thế tử tiến vào tổ địa?" Xảo Di có chút lo lắng.
"Vào xem cũng không có gì, dù sao ta cũng không tiến vào bên kia, đi xem một chút." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
"Ngài không sợ thật sự phải lập gia đình?" Xảo Di hỏi.
"Lỡ như đối phương bội ước thì sao? Dùng tính tình của đối phương, có thể sẽ làm ra loại chuyện này." Bích Trúc không thèm để ý chút nào mà nói.
Xảo Di cảm thấy công chúa đang nghĩ biện pháp làm cho đối phương bội ước, vừa có thể vào lại không cần lấy chồng, còn nhận được lễ vật. Nếu như tất cả đều thuận lợi, nàng cảm thấy công chúa kiếm lời lớn rồi. Cũng không biết có thể dẫn lửa thiêu thân hay không.
Lúc này một nam tử trẻ tuổi đi tới, hắn trực tiếp đến trước mặt Bích Trúc.
Trong đôi mắt có một tia ngả ngớn.
"Bích Trúc công chúa?" Hắn cười hỏi.
"Là ta." Bích Trúc gật đầu, tiếp tục nói: "Thượng Quan Hằng Vũ?"
"Đúng, chính là ngươi khóc muốn cùng ta tiến vào tổ địa đúng không?" Thượng Quan Hằng Vũ có chút ghét bỏ nói.
Hắn mặc phục sức hoa lệ, tuấn mỹ bất phàm.
"Thế tử ghét bỏ như thế? Vậy không đi nữa là được." Bích Trúc cười xấu xa nói, thấy sâu trong đôi mắt của đối phương lóe lên một tia khác thường, mới vừa tiếp tục mở miệng nói:
"Ta đùa thôi."
Thượng Quan Hằng Vũ hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục mở miệng nữa.
Sau đó, bọn hắn liền dự định đi tới tổ địa.
Trước khi đi vào, Xảo Di thông báo cho công chúa đối phương có tu vi Kim Đan, vạn sự phải cẩn thận.
Kim Đan?
Bích Trúc cười cười, hắn cũng không phải Kim Đan, chỉ kém hơn đại ca một chút mà thôi. Thượng Quan gia đúng là thâm tàng bất lộ.
Tổ địa nằm sâu trong Hoàng thành, bọn hắn dưới sự dẫn đường của thủ vệ, một đường đi vào tổ địa.
Bên trong này có thể nhận được sự chúc phúc của đại địa, nhưng mọi người đều không rõ chúc phúc rốt cuộc là cái gì. Thế nhưng mỗi một hoàng tộc xuất giá hay là cưới vợ đều phải đi vào một lần.
Tương tự, cũng chỉ có thể tiến vào một lần.
Cho nên nếu không phải thật sự muốn thành hôn, không có người nào muốn vào cả.
Tiến vào cửa lớn tổ địa, vẻ mặt của Thượng Quan Hằng Vũ dường như buông hơn rất nhiều:
"Không nghĩ tới công chúa hơn ba trăm tuổi, nhưng nhìn còn trẻ như thế."
"Ngươi thích già sao? Ta khiến ngươi thất vọng rồi?" Bích Trúc nhìn người bên cạnh, tò mò hỏi.
"Cũng không có, chỉ là cảm khái công chúa thật biết cách ăn mặc." Thượng Quan Hằng Vũ lắc đầu, đi ở phía trước.
Hắn dường như có mục đích của mình. Bích Trúc đi theo phía sau hắn, cũng không thèm để ý, cứ mặc cho đối phương đi.
"Có lẽ là trời sinh lệ chất?" Bích Trúc biện minh cho mình một câu.
"Công chúa cảm thấy mình lần này lựa chọn đi vào tổ địa là đúng hay sai?" Trong mắt Thượng Quan Hằng Vũ có một tia nghiêm túc, ngả ngớn trước đó đã hoàn toàn tan biến.
"Đương nhiên là không có sai." Bích Trúc tiếp lời.
"Công chúa thật đúng là ngây thơ, già nên hồ đồ rồi." Thượng Quan Hằng Vũ đi vào một chỗ đất trống. Hắn bắt đầu cắm một số trận kỳ, cũng không cố kỵ đến người bên cạnh.
Mà Bích Trúc cũng chẳng quan tâm đối với chuyện này, chỉ tò mò nói:
"Ta vẫn tính là còn trẻ mà, làm sao lại già mà hồ đồ rồi? Tuổi của thế tử chắc là nhiều hơn ta không ít, không khác đại ca ta là bao."
"Không giống nhau." Thượng Quan Hằng Vũ vừa nói vừa vẽ trận pháp:
"Có ít người tuổi thọ chỉ có năm trăm, mà có vài người là mới sống được đến năm trăm."
Lúc này trận pháp đã xuất hiện, một ít thứ gì đó đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Mặt trăng giữa trời, ánh trăng chiếu vào trên trận pháp, dường như đang kích hoạt trận pháp chỗ này.
"Cũng đúng." Bích Trúc gật đầu nói:
"Thế tử hình như không giống như trong lời đồn cho lắm."
Thượng Quan Hằng Vũ rời khỏi trận pháp, hắn bấm niệm pháp quyết dẫn động trận pháp, trên thân có ánh sáng nhạt nở rộ, giống như hòa hợp cùng trận pháp.
"Công chúa lại giống như lời đồn bên ngoài, lớn tuổi kém kiến thức." Thượng Quan Hằng Vũ làm thế mời:
"Công chúa có thể đứng ở bên trong không?"
"Đương nhiên là có thể." Bích Trúc gật đầu.
Tiếng nói vừa dứt, nàng đi tới giữa trận pháp, dường như không có chút lo lắng nào.
"Nghe nói công chúa thích nói mạnh miệng, đều là chuyện gì?" Thượng Quan Hằng Vũ bấm niệm pháp quyết, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Lúc này trận pháp đã kích hoạt, hào quang bao phủ trên người Bích Trúc, đang dần ăn mòn, tước đoạt đồ vật trong thân thể.
"Ta thường xuyên nói với Xảo Di, ta là đệ nhất thiên tài hoàng tộc, từ xưa đến nay không người nào có thể với tới, là tồn tại đứng đầu hoàng tộc, chỉ kém thiên tài kinh thế một chút." Bích Trúc nhún vai, bất đắc dĩ nói:
"Nhưng mà Xảo Di lại luôn châm biếm ta, còn có nhị ca nữa. Đại ca mặc dù không nói lời nào, thế nhưng trong lòng chắc là cũng đang chê cười."
"Đúng là rất buồn cười." Thượng Quan Hằng Vũ gật đầu, chợt nhìn thiếu nữ trước mắt rồi tiếp tục nói:
"Có di ngôn gì không?"
"Di ngôn?" Bích Trúc nghiêng đầu nghi hoặc:
"Ta sống rất tốt, tại sao phải nói di ngôn?"
"Vậy thì đáng tiếc." Thượng Quan Hằng Vũ thở dài, nói.
Ngay sau đó, thuật pháp trong tay hắn thành công thi triển, bắt đầu tước đoạt khí vận hoàng tộc.
Dưới chân hắn cũng xuất hiện trận pháp, dường như đang hô ứng với chỗ nào đó. Chỉ là qua một lát, hắn cảm thấy có một tia khó chịu.
Ngay sau đó, thịt trên cánh tay đột nhiên bắt đầu hư thối.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Biến hóa đột nhiên khiến cho hắn chấn kinh.
"Nguyền rủa, ngươi chưa từng thấy sao?" Bích Trúc ở trung tâm trận pháp, có ý tốt trả lời.
"Nguyền rủa?" Vẻ mặt Thượng Quan Hằng Vũ biến sắc, lập tức bắt đầu vận chuyển lực lượng khắc chế, nhưng mà không có bất kỳ tác dụng gì:
"Làm sao lại như vậy? Chỉ là một nguyền rủa không đáng kể thôi sao lại không thể xóa sạch được?"
"Nguyền rủa không đáng kể?" Bích Trúc lộ ra nụ cười mê người:
"Đây cũng không phải là nguyền rủa không đáng kể, là nguyền rủa trên người ta nha. Theo như cách nói của ngươi thì chính là, một Phản Hư sơ kỳ như ngươi làm sao có thể ngăn cản nguyền rủa trên người ta được?"
Lúc này, Thượng Quan Hằng Vũ khiếp sợ phát hiện máu thịt trên người cũng đang hư thối, không chỉ như thế, tu vi của hắn cũng đang tan rã. Mà hắn không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, vẻ chấn kinh lập tức biến thành hoảng sợ.
Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, cắn răng mở miệng: "Ngươi có ý gì?"
"Ách…" Bích Trúc nhún vai bất đắc dĩ, nói:
"Ta vừa rồi không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao? Ta chính là đệ nhất thiên tài hoàng tộc, từ xưa đến nay đều không ai có thể đụng vào, toàn bộ Hoàng thành thậm chí còn không nhìn thấy bóng lưng của ta. Đây chính là ta chân thật, chỉ là các ngươi không tin mà thôi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận