Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 525: Sư Đệ Đúng Thật Là Quá Tốt

Chương 525: Sư Đệ Đúng Thật Là Quá Tốt
Chương 525: Sư Đệ Đúng Thật Là Quá Tốt
So sánh với cứ điểm, đi lại trong Hải Vụ Động càng khiến cho người ta lo lắng hơn. Mấy người muốn trở về, tiếp tục đợi tại cứ điểm.
"Đúng, con đường đi qua vừa rồi rất nhanh, chỉ cần thời gian uống cạn một chén trà." Lại có người mở miệng.
Trong lúc nhất thời, tiếng ồn ào mỏng manh bắt đầu xuất hiện.
Trịnh Thập Cửu vừa muốn lên tiếng ngăn lại, lại bị Giang Hạo ngăn cản. Hắn để mọi ngườ tự động lựa chọn.
Hắn chỉ có trách nhiệm dẫn người đi ra, không muốn cưỡng chế. Chuyện này cũng không phải nằm trong phạm vi chức trách của hắn, muốn làm thế nào đều là chuyện của bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, có một bộ phận nhanh chóng rời đi, bọn hắn còn cẩn thận hỏi thăm chuyện đào quáng.
Giang Hạo trả lời là, đều là của bọn hắn.
Chuyện này khiến những người kia hưng phấn không thôi.
Mà một bộ phận người còn lại thì nhìn vài vị Kim Đan, nếu có Kim Đan dẫn đội, như vậy bọn hắn sẽ đi.
Chỉ là Tiêu Tiểu Tuệ và đầu trọc đều do dự rất lâu, cuối cùng từ bỏ. Bọn hắn từng đối mặt với đao của Giang Hạo, sợ sau này sẽ bị tính sổ, ngoài ra bọn họ đều vô thức dựa vào người mạnh.
Cuối cùng chỉ có một bộ người rời đi.
Phần nhiều chính là không tin mình, sợ đưa ra lựa chọn sai lầm. Cho nên mới lựa chọn đi theo cường giả.
"Muốn đi hiện tại có thể đi, nếu như sau này mà muốn đi thì đừng trách ta hạ thủ vô tình." Trịnh Thập Cửu nhìn người xung quanh, lạnh lùng nói.
Lần này không người đáp lại.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, nếu đi theo, hắn sẽ cố gắng làm hết trách nhiệm ở phạm vi năng lực. Nếu không, bọn họ sống chết như nào đều không có quan hệ gì với hắn. Tất cả mọi người không phải là trẻ con, có lựa chọn của mình, chỉ cần không ảnh hưởng đến an nguy của hắn thì không cần để ý.
"A Tra, tiếp tục dẫn đường." Giang Hạo nói.
Những người khác chỉ có thể đi theo.
Người ở lại, ngoại trừ một số thuận theo, còn có một phần là tin tưởng quản sự, cộng với một bộ phận lo lắng bị ghi thù.
Cuối cùng số người này phát hiện quản sự không có ra tay, lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Sớm biết vừa rồi đã rời đi.
Lại có thể đi trở về đào quáng, có thể kiếm được không ít linh thạch.
Trong sương mu, tất cả mọi người không có cảm giác an toàn, giống như có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt đều vô cùng tin tưởng Giang Hạo, bọn hắn hợp tác nhiều lần như vậy, có kinh nghiệm. Mấy người Tiêu Tiểu Tuệ thì là lo lắng, sương mù bắt đầu trở nên kịch liệt, nếu như lớn hơn chút nữa, có lẽ sẽ hoàn toàn bị lạc ở trong này. Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục rút lui.
Thời gian một nén nhang sau.
Hải Vụ Động bắt đầu quay cuồng.
Không chỉ thị giác bắt đầu co vào, ngay cả cảm giác cũng là như thế.
A Tra cũng không dám chỉ hướng đi.
"Đám người trở về kia có lẽ đã sớm quay về cứ điểm rồi." Có người nhỏ giọng nói.
Ngay tại lúc đó, Giang Hạo ngừng lại. Hắn nhìn về phía hướng đi bên trong, nhíu mày.
"Tiền bối, xem bên kia."
A Tra đang tìm đường bỗng nhìn qua.
Trong giây lát.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi:
"Má ơi, những quái vật này làm sao lại chạy đến nơi đây? Xong, xong rồi, mau trốn."
Lần này mọi người có chút mơ hồ, xảy ra chuyện gì rồi?
A Tra vô thức muốn thoát đi một mình, thế nhưng bị Giang Hạo bắt lại:
"Tiền bối, bình tĩnh. Chạy loạn sẽ bị để mắt tới, tìm đường rời khỏi Hải Vụ Động."
"Giang sư đệ, rốt cuộc là cái gì?" Trịnh Thập Cửu nghi ngờ hỏi.
Những người khác cũng là như thế.
Giang Hạo cũng không trả lời, mà là rút Bán Nguyệt trong tay ra…
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ, Ma m cuồn cuộn.
Oanh!
Thiên Trọng Ma m Trảm!
Ánh đao chém xuống, một chút sương mù bị tách ra trong thời gian ngắn.
Sau đó, mấy thứ trong biển sương mù dần hiện ra.
Xúc tu đang ùn ùn kéo về phía bên này, xúc tu dẫn đầu còn mang theo một chút vết máu, thậm chí còn mang theo khoáng thạch.
Bên cạnh thậm chí còn có thân thể của một số người, máu tươi còn đang không ngừng nhỏ xuống. Thấy cảnh này, Giang Hạo biết những người vừa rời đi dữ nhiều lành ít.
Mà mọi người phía sau đều tái nhợt sắc mặt. Bọn hắn nhìn thấy khoáng thạch của cứ điểm, vậy đã nói rõ…
Trong nháy mắt, mọi người vô cùng vui mừng, vui mừng vì mình không có trở về.
"A Tra tiền bối, mau tìm đường." Có người cầu khẩn nói.
"Không thể tìm nhầm, tìm nhầm thì trước sau đều có địch." Giang Hạo nhắc nhở.
Nghe vậy, A Tra cảm thấy áp lực lớn. Hắn không nghĩ tới những thứ này sẽ chạy đến, dậy sóng trước đây đều không đi ra. Điều này làm cho hắn xác định một chuyện, sau này phải học tên nhân loại này.
Không chỉ không bị bắt nạt, còn có thể tránh né nguy hiểm.
Oanh!
Lúc màn sương mù khép lại, xúc tu bắt đầu công kích.
Bán Nguyệt Giang Hạo khẽ động, chém ra một đao. Xúc tu ứng tiếng mà đứt.
Thế nhưng xúc tu mới lại tiếp tục công kích.
"Lực độ công kích của Trúc Cơ hậu kỳ."
Giang Hạo lập tức thông báo cho mọi người thực lực của xúc tu.
Đám người Tiêu Tiểu Tuệ cảm thấy vui vẻ trong lòng, nếu như chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, bọn hắn còn có thể ngăn cản một ít, dù sao bọn hắn có bốn Kim Đan.
Oanh!
Oanh!
Trong lúc nhất thời, mọi người vừa đánh vừa lui. Cho dù là bọn họ có bốn Kim Đan cũng không cách nào ngăn cản được nhiều Trúc Cơ hậu kỳ như vậy, không đến bao lâu liền bắt đầu có người bị thương.
Mà theo thời gian dần trôi qua, lực lượng của những xúc tu này lại tăng lên với tốc độ cao, một số còn tới gần Trúc Cơ viên mãn, sau đó đạt đến tu vi Trúc Cơ viên mãn.
Giang Hạo chau mày, nếu lại tiếp tục thì những người này đều phải chết.
Nếu hắn một thân một mình trở về cũng không phải là chuyện tốt, quá mức rõ ràng.
Hơn nữa không có A Tra, hắn muốn trở về cũng không có khả năng, cuối cùng chỉ có thể trở lại sân nhỏ. Chuyện này sẽ rất khó nói rõ lí do.
Ầm ầm!
Xúc tu công kích liên miên không dứt. Cho dù là Kim Đan cũng không cách nào toàn thân trở ra, chỉ có người học tập Vô Danh Bí Tịch như Giang Hạo, có thể khống chế kỹ lực lượng Kim Đan một cách thành thạo điêu luyện.
Đầu trọc Kim Đan cầm đại đao trong tay, thoải mái chặn đánh lui xúc tu. Nhưng mà hắn càng tiến lên phía trước, càng bị xúc tu bao vây.
Khi hắn lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã bị bao vây ở giữa xúc tu, chúng nó đang điên cuồng xông tới.
Dù hắn đánh tan một phần trong đó, cũng không có một chút tác dụng nào. Bởi vì sẽ xuất hiện xúc tu mới thay thế cái cũ.
Không chỉ như thế, một số xúc tu đang dần biến thành Kim Đan.
Lúc này, hắn đã không có đường lui nữa, lúc phát hiện tất cả những thứ này, hắn bắt đầu bối rối, sau đó lại có chút tuyệt vọng.
Rõ ràng đã trốn tới đây, lại bởi vì sự xúc động của bản thân mà lâm vào tuyệt cảnh. Hắn há hốc mồm, muốn cố gắng cầu cứu. Nhưng mà, người nào sẽ cứu hắn ở thời điểm này đây?
Tất cả mọi người đều ích kỷ, nếu người khác lâm vào mối nguy, hắn nhất định sẽ không đi cứu. Bây giờ cũng là như thế.
Hắn sớm phải hiểu rõ, chỉ là…
Hiểu thì hiểu, nhưng người nào mà không hy vọng có người tới cứu mình chứ?
Hắn há hốc mồm, muốn hỏi xem ai có thể tới cứu hắn. Nhưng mà, trong lúc hắn há miệng, một ánh đao xẹt qua.
"Ma m Thiên Trọng Trảm!"
Ầm ầm!
Ma m cuồn cuộn, một đao trảm phá tất cả.
Đầu trọc Kim Đan bị xúc tu vây quanh lại lần nữa nhìn thấy biển sương mù, trong lòng có một loại cảm giác khó mà nói rõ.
Nhất là trong nháy mắt nhìn thấy người kia cầm trường đao trong tay xông đến, hắn lại có xúc động muốn bán mạng vì người này.
Giang Hạo bắt lấy tay của đối phương, ném ra ngoài, sau đó vung Bán Nguyệt lên.
Mượn việc xông đánh để lui trở về.
"Cường độ đã sắp đến Kim Đan." Trịnh Thập Cửu có chút mỏi mệt nói.
Quá nhiều, căn bản là không có cách nào ngăn cản.
Giang Hạo cũng đã nhận ra, nếu lại tiếp tục, những người khác chắc chắn sẽ phải chết.
Hắn nhìn người xung quanh, trầm mặc một lát.
Thật ra tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, sợ quản sự rời đi một mình.
Từ biểu hiện trước đó có thể thấy được, thực lực của quản sự rất mạnh, hơn nữa còn vô cùng lợi hại. Nếu như hắn rời đi một mình, xác suất sống tiếp là vô cùng lớn.
Những người còn lại đều không có cách nào.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn hiểu rõ, câu nói tiếp theo của quản sự sẽ quyết định sinh tử của bọn hắn.
"Các ngươi đi trước đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Mấy chữ ngắn ngủi này làm cho tất cả mọi người có chút khó có thể tin nổi. Trịnh Thập Cửu thật ra đã định nói, sư đệ đã tận lực rồi, không cần thiết phải mang theo chúng ta.
Nhưng mà, không ngờ đối phương lại bảo mọi người đi trước.
“Khó trách trong tông môn luôn có người nói sư đệ tu Nguyện Huyết Đạo, thật sự là đối với người khác quá tốt rồi." Trong lòng Trịnh Thập Cửu rung động.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận