Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 526: Không Còn Ai Nữa, Mình Có Thể Mạnh Lên Rồi

Chương 526: Không Còn Ai Nữa, Mình Có Thể Mạnh Lên Rồi
Chương 526: Không Còn Ai Nữa, Mình Có Thể Mạnh Lên Rồi
"Ta ở lại." Đầu trọc Kim Đan vô thức mở miệng.
Giang Hạo: "…"
Hắn nhìn qua, chỉ thấy đối phương dứt khoát đứng ở bên cạnh mình, trong ánh mắt có quyết tâm chịu chết. Không chỉ là hắn, những người khác dường như đều bị nhen lửa nóng.
Muốn ở lại cùng hắn đối kháng kẻ địch.
Trong chốc lát, Giang Hạo vung Bán Nguyệt trong tay lên.
Chuôi đao đập vào cổ của đầu trọc, lực lượng xâm lấn thân thể của hắn, lập tức kích choáng hắn.
Hành động đột nhiên này khiến cho một số người dự định chịu chết há to miệng, không nói nên lời.
"Trịnh sư huynh, làm phiền ngươi." Giang Hạo nhìn về phía Trịnh Thập Cửu, nói.
"Được, sư đệ cẩn thận." Trịnh Thập Cửu trịnh trọng nói.
Hắn biết Giang Hạo sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, nhất là khi hành động một mình.
Hoặc có thể nói, lúc một người, Giang Hạo mới là mạnh nhất. Bọn hắn ở lại sẽ ảnh hưởng đến đối phương.
Nhưng mà, hắn cũng không biết cực hạn của Giang Hạo ở đâu, chỉ biết không gây trở ngại chính là trợ giúp tốt nhất. Sau đó, Trịnh Thập Cửu liền mang theo người bắt đầu lui lại.
Mọi người cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Nhìn những người này rời đi, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng còn lại một mình.
Nếu như có thể rút lui sớm, hắn đương nhiên hi vọng có thể đi ra cùng mọi người.
Như này sẽ không khiến cho người ta chú ý.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, xúc tu công kích đến, muốn cùng nhau rút lui không phải là lựa chọn sáng suốt. Chỉ có thể một mình hắn ngăn cản nguy hiểm, để cho người ta đi trước.
Lúc có người ở đây, hắn không thể ngăn cản tất cả.
Không người lại có thể.
Thật ra hắn còn có một biện pháp, nếu thực sự không có cách nào khác, hắn dù không dùng Càn Khôn Cửu Hoàn, cũng có thể dùng pháp bảo hộ mệnh mà sư phụ cho hắn.
Mượn nhờ năng lực không gian của pháp bảo để chạy khỏi nơi này.
Chỉ là còn có một vấn đề, hắn dường như bị người nào đó để mắt tới.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không thể không hành động một mình.
Đối phương dương như đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, một khi có khác thường sẽ tới.
Hô!
Xúc tu bắt đầu chen chúc mà tới.
Thức thứ hai Thiên Đao, Trấn Sơn.
Đao ý mạnh mẽ bao trùm bốn phía, trảm diệt xúc tu dẫn đầu.
Sau đó, Giang Hạo cảm nhận được sự biến hóa của sương mù xung quanh, rõ ràng bắt được công kích xúc tu, tại vị trí của hắn, không có bất kỳ xúc tu nào vượt tuyến.
Ánh đao nổi lên bốn phía, quét ngang tám phương.
Vô số xúc tu bị chém xuống, sau đó hóa thành bọt khí và tan biến.
Mặc kệ xúc tu có tiến hóa hay không, hoàn toàn không thể tránh né đao của Giang Hạo.
Lúc này, Giang Hạo dù có một thân một mình đứng ở trong đường hầm, đó cũng là phòng ngự tuyệt đối. Hắn thậm chí còn bắt đầu thi triển Nhật Nguyệt Hồ Thiên, muốn kéo xúc tu vào lĩnh vực thần thông của hắn.
Đáng tiếc thần thông bị phá, xúc tu quá dài, vượt qua cực hạn của thần thông. Chỉ là theo thời gian dần trôi, tần suất công kích của xúc tu bắt đầu giảm xuống.
Cuối cùng thậm chí còn rụt trở về.
Nhưng mà, Giang Hạo cũng không buông lỏng cảnh giác, hắn càng phát hiện ra mối nguy hiểm.
Người chú ý đến hắn hình như đã đến.
Không thể xác định thực lực, thế nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác kinh dị không hiểu.
Rốt cuộc là ai?
"Ca!"
Một âm thanh đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh.
Sương mù xung quanh thậm chí trở nên bình thường, không ngăn cản tầm mắt nữa.
Một đứa nhỏ bốn năm tuổi đứng ở phía trước hắn, quần áo tả tơi, gầy như que củi.
Đứa nhỏ kinh hoảng nhìn xung quanh, la lớn:
"Ca! Ngươi ở đâu?"
Lại kêu hai tiếng, nước mắt đứa nhỏ bắt đầu rơi xuống.
Dường như là bởi vì sợ.
Lúc này, một giọng nói khác truyền đến: "Tiểu Lộ, ngươi ở đâu?"
Nghe vậy, đứa nhỏ lập tức đứng lên nhìn khắp bốn phía.
Sau đó, hắn nhìn thấy một thiếu niên mười mấy tuổi, da mặt ngăm đen, khí huyết suy yếu, dường như đã bị đói rất lâu.
Thấy thế, đứa nhỏ chạy tới, ôm lấy đối phương, khóc nói: "Ca, ta cho là ngươi cũng muốn ra ngoài giống như cha mẹ."
"Sẽ không." Thiếu niên sờ lên đầu đệ đệ, vẻ mặt ôn hòa.
"Cha mẹ lúc nào mới trở về?" Tiểu hài hỏi.
"Qua mấy ngày nữa bọn hắn sẽ trở lại, ta mang đồ ăn cho ngươi." Thiếu niên lấy một miếng bánh nướng ra, nói.
"Của ca đâu?"
"Ta không đói bụng, ăn đi."
"Tại sao người trong tộc đều không thích chúng ta?"
Thiếu niên chỉ cười cười, cũng không trả lời.
Hình ảnh bỗng chuyển.
Đứa nhỏ trộm được một miếng thịt chín ở một nơi, sau đó thành công thoát thân.
Cuối cùng chạy tới trước mặt huynh trưởng, hưng phấn nói:
"Ca, ca, thịt, có thịt." Thiếu niên kinh ngạc, hỏi:
"Ở đâu ra?"
"Ngươi ăn nha, ăn xong ta sẽ nói cho ngươi biết."
Giang Hạo nhìn đôi huynh đệ này, hạ thấp lông mày, không hề mở miệng.
Cùng lúc đó, một vị nam tử đi tới từ phía đối diện.
Trên người hắn có rất nhiều đốm đen, khí tức tan tác, nguyền rủa trên người.
Hai người thiếu niên tiêu tán, biển sương mù lại hiện ra.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo chỉ có thể dựa vào Vô Danh Bí Tịch để phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
"Chúng ta từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ Tiểu Lộ đã lớn, lại chết ở dưới tay ngươi." Giọng nói của đối phương truyền tới.
"Ngươi đang cảm khái sao?" Giang Hạo biết Tiểu Lộ đối phương nói tới là ai, đại khái là Đồng Lộ.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh, nhưng thân thể lại đang tích lực lượng, chỉ là lời nói cũng không dừng lại:
"Một đường trưởng thành, rất nhiều người sẽ muốn giết các ngươi, và các ngươi cũng đã giết rất nhiều người. Không phải sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đã giết rất nhiều người." Đồng Thiên thở dài nói:
"Có lẽ ngươi không động thủ thì ngày khác Đồng Lộ cũng chết ở trong tay người khác. Chỉ là hắn là đệ đệ của ta, mà ta là ca ca hắn, bây giờ hắn chết trong tay ngươi, ta cần làm chút gì đó. Dù đi đến phần cuối của sinh mệnh, ta cũng phải cho đệ đệ một cái công đạo. Ít nhất….Ca ca cũng đã tận lực."
Vù!
Dưới cảnh giác, Giang Hạo chỉ thấy một đạo thân ảnh phá vỡ biển sương mù. Oanh! !
Hắn cầm đao phòng ngự, tử khí vận chuyển, ngăn cản một kích của đối phương. Lực lượng mạnh mẽ bùng nổ, đánh Giang Hạo lui ra xa.
Hắn giữ vững thân thể, cảm nhận được Bán Nguyệt đang gào thét.
Thân đao đã nứt ra.
Thật mạnh!
Trong nháy mắt vừa rồi, Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn thậm chí còn trực tiếp kích hoạt, gia trì cho hắn.
Nhưng mà cho dù như thế, nội tạng hắn vẫn bị thương.
Thần thông Khô Mộc Phùng Xuân cũng bắt đầu vận chuyển.
Hắn có rất nhiều suy nghĩ, nhưng mà trong khoảng khắc rơi xuống đất, hắn nhanh chóng hướng về phía trước, chủ động xuất kích.
Bởi vì không thể xác định được thực lực của đối phương, hắn không dám giữ lại chút nào.
Thiên Đao ra, Tàng Linh Trọng Hiện vận chuyển.
Thức thứ ba Thiên Đao, Lưu Tinh.
Thân ảnh Giang Hạo như là sao băng gào thét qua, đụng vào đối phương.
Nhưng mà Đồng Thiên chỉ dùng tay để ngăn cản công kích Thiên Đao.
Oanh!
Oanh! !
Thân ảnh bọn hắn như là sao băng, nhanh chóng tan biến lại xuất hiện, khí tức lực lượng quét ngang xung quanh. Đá lớn không ngừng rơi xuống lối đi.
Oanh!
Thiên Đao đánh vào quả đấm của đối phương, Giang Hạo bị đẩy lui lần nữa.
Cho dù là Bất Hủ Thuẫn gia trì, cũng không cách nào ngăn cản công kích của đối phương. Không dám chần chờ, Giang Hạo công kích lần nữa.
Hắn vận chuyển Nhật Nguyệt Hồ Thiên, muốn kéo đối phương vào bên trong thần thông.
Như này thì hắn mới có ưu thế được.
Trên người Đồng Thiên đã bị những chấm màu đen bao trùm, hắn nhìn nam tử trước mắt, có chút kinh hãi.
Luyện Thần hậu kỳ?
Cùng là Luyện Thần hậu kỳ nhưng Đồng Lộ lại chết ở trong tay của đối phương, đúng là chuyện đương nhiên.
Chỉ một thức đao pháp vừa rồi đã đủ nói rõ rồi.
"Ta kiên trì không được bao lâu nữa, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Đồng Thiên tự biết tu vi mình đang không ngừng rơi xuống, không bao lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn chết đi.
Nếu như đối phương không có nhiều át chủ bài, như vậy chính mình còn có cơ hội.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận