Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 527: Nói Cho Hắn Biết, Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Mặt

Chương 527: Nói Cho Hắn Biết, Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Mặt
Chương 527: Nói Cho Hắn Biết, Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Mặt
Biển sương mù phun trào, như là mạch nước ngầm nơi biển sâu.
Lực lượng của Giang Hạo và Đồng Thiên không ngừng va chạm, bọn hắn đều không muôn cho đối phương cơ hội thở dốc. Nhưng dù công kích với cường độ như thế thì đều đã không cách nào phá mở biển sương mù. Bởi vậy có thể thấy rõ, thủy triều trong Hải Vụ Động đã đạt đến độ cao không thể tưởng tượng.
Tiếp tục lưu lại nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Thiên Đao lóe lên, Giang Hạo dùng một đao chặt đứt cánh tay Đồng Thiên. Mà đối phương đá ra một cước, đập nát máu thịt trên đùi Giang Hạo. Tầm mắt của hai người chưa bao giờ hiện lên vẻ đau đớn, công kích cũng chưa từng suy yếu.
Oanh!
Oanh!
Ánh sáng lực lượng đan xen, thân ảnh hai người không ngừng biến hóa, ánh đao bóng kiếm, qua lại không ngớt.
Chỉ là đang đánh nhau, Giang Hạo bắt đầu đứng tại chỗ, ngăn cản đối phương công kích. Thiên Đao vung vẩy trước mặt hắn, tất cả công kích bị hắn chém xuống.
Thân ảnh của Đồng Thiên cực nhanh, dù cho chỉ có một tay, cũng có thực lực phá vỡ tất cả phòng ngự. Chỉ trong chốc lát, hắn liền bắt được sơ hở của Giang Hạo, đấm ra một quyền. Một quyền này tựa như thiên kích cuồn cuộn, chỉ cần đánh trúng, Luyện Thần hậu kỳ trước mắt này không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Giang Hạo nhìn về phía hắn, tầm mắt cực kỳ bình tĩnh.
Trúng kế? Nhưng mà hắn có thể lấy cái gì để cản?
Nghi vấn xuất hiện trong lòng Đồng Thiên, nhưng hắn đã không thể lui lại. Chỉ có thể tiếp tục công kích.
Oanh! Lực quyền rung chuyển tất cả.
Chỉ trong chớp mắt, một tấm chắn dày nặng ngăn cản quả đấm của hắn.
Nhưng mà lực lượng của hắn mang theo sự dứt khoát, không lui lại cho mình một tia đường lui.
Răng rắc!
Tấm chắn tràn đầy vết rách, sau đó lập tức vỡ vụn. Khi hắn muốn tiếp tục hướng lên phía trước, một thanh trường đao đâm vào thân thể của hắn.
Một lực lượng kỳ quái ăn mòn thân thể của hắn, cân bằng của thân thể bị đánh vỡ, lực lượng nguyền rủa bùng nổ vào thời khắc này. Nắm đấm vốn vô cùng mạnh mẽ giờ như là bông vải, rơi xuống trên bờ vai Giang Hạo.
Đến tận lúc này, Giang Hạo mới cho là mình thắng.
Điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Đồng Thiên đột nhiên cười nói: "Ngươi thua."
Giang Hạo nhíu mày, hắn cảm thấy khí tức nguyền rủa. Hắn không dám chần chờ, lập tức vận chuyển tử khí.
Nhưng mà, hắc khí bùng nổ từ thân thể của Đồng Thiên đang bao trùm lấy cả người hắn.
Dù tử khí có thể chống đỡ một bộ phận, nhưng cũng không cách nào ngăn cản tất cả. Chỉ trong một chớp mắt, nguyền rủa đã chui vào thân thể Giang Hạo. Hắn vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh, đang cố gắng áp chế nguyền rủa.
Nhưng mà, nguyền rủa này quá khổng lồ, có chút vượt mức bình thường, trong lúc nhất thời thế mà lại không ép được.
"Vô dụng." Lúc này, cánh tay Đồng Thiên vô lực rủ xuống, thở dài nói:
"Đây không phải là nguyền rủa bình thường, dù người nguyền rủa có tu vi tương đương với người cũng khó có thể ngăn cản. Nó sẽ phá hư sinh cơ, làm tan rã tu vi, vào lúc ta phát hiện ra nó, ta liền biết chính mình không thể sống. Nhưng mà như này cũng tốt, có thể tới tìm ngươi, làm chút chuyện cuối cùng cho Đồng Lộ."
Giang Hạo thu hồi Thiên Đao, nói:
"Các ngươi thân là Thiên Linh tộc, lại là thành viên của Thánh Đạo, tại sao lại muốn chiếm lấy khí vận và đại địa chiếu cố của hoàng tộc?"
"Ngươi đúng là biết được rất nhiều." Đồng Thiên thở dài một cái, nói:
"Vì chỗ sâu."
"Chỗ sâu?" Trên thân thể Giang Hạo bắt đầu xuất hiện mấy điểm lấm tấm, hắn tiếp hỏi.
"Đầu nguồn của tất cả." Đồng Thiên đáp.
"Là người viết xuống Tỏa Thiên?" Giang Hạo lại hỏi.
Lần này, bên trong ánh mắt của Đồng Thiên có một tia chấn động: "Ngươi làm sao biết được Tỏa Thiên?"
Ngay sau đó, hắn nghĩ tới một loại khả năng: "Tỏa Thiên là ngươi phát hiện?"
Gần đây Tỏa Thiên hiện thế, bọn hắn vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ là ai phát hiện.
Giang Hạo không trả lời câu hỏi này mà là tiếp tục hỏi: "Thuật Tỏa Thiên có hạn chế gì không?"
"Ngươi, tại sao có thể thấy nội dung?" Đồng Thiên có chút rung động. Nội dung Tỏa Thiên không phải là ai muốn nhìn đều có thể nhìn được. Bởi vì Tỏa Thiên là thứ không thể tưởng tượng nổi, thiên địa đều che đậy nội dung trong đó. Một Luyện Thần hậu kỳ dù có đặc thù đến mức nào cũng không có cách nào quan sát được.
Giang Hạo yên lặng, hắn nhớ tới đạo thân ảnh kia. Dường như là có hắn ở đó, mình mới có thể bình yên quan sát, đối phương vừa biến mất liền không thể quan sát.
Thấy Giang Hạo không trả lời, Đồng Thiên cũng bất đắc dĩ cười cười:
"Được rồi, dù sao chúng ta đều là người sắp chết, dù có đặc thù thì có ích lợi gì?" Giang Hạo cũng thở dài một tiếng, hắn phát hiện mình không thể kiên trì được nữa. Nếu không nguyền rủa thật sự sẽ làm hắn bị thương. Trong nháy mắt, hạt châu màu tím xuất hiện ở trong tay của hắn. Chỉ trong nháy mắt, tất cả nguyền rủa đều lắng lại trong thân thể của hắn, không lật nổi một tia sóng gió.
Biến hóa đột ngột này khiến cho Đồng Thiên sững sờ tại chỗ, có chút khó có thể tin nổi. Lúc hắn gặp được Giang Hạo, đã cảm thấy muốn giết đối phương là chuyện vô cùng khó khăn, nhất là khi nguyền rủa đang không ngừng làm tan rã thực lực của hắn. Cho nên hắn quyết định mượn nhờ nguyền rủa để đánh giết đối phương. Nhưng mà, làm sao cũng không nghĩ tới, nguyền rủa bị đối phương lắng lại.
Nhìn hạt châu màu tím kia, Đồng Thiên phát hiện trong đó có một hạt châu màu đỏ. Hắn hình như đã thấy hạt châu này ở đâu đó rồi.
"Thiên Cực Ách Vận Châu?"
Sau khi xác định được tên hạt châu, hắn sững sờ tại chỗ.
Sau đó, hắn cười vô lực:
"Ta đây là lần thứ nhất gặp được người có khả năng cầm Thiên Cực Ách Vận Châu trong tay. Chúng ta chết không oan."
Giang Hạo không nói chuyện.
"Trước khi chết, Tiểu Lộ có thống khổ không?" Đồng Thiên hỏi.
"Hắn tự bạo, muốn kéo ta chết cùng." Giang Hạo đáp.
"Như vậy sao? Như này cũng tốt, không biết hắn có trách người ca ca này vô dụng hay không." Đồng Thiên cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng nề, chậm rãi nhắm mắt.
Vào thời khắc hấp hối, hắn giống như nghe thấy giọng nói tức giận của Đồng Lộ: "Ca, sao ngươi cũng tới đây? Ngươi làm ta tức chết rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Đồng Thiên lộ ra nụ cười, nỉ non nói: "Ca tới bồi ngươi." Chỉ trong nháy mắt, Giang Hạo liền thấy đối phương hóa thành xương khô, cuối cùng tan biến hầu như không còn.
Thấy thế, Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thế nhưng thân trúng nguyền rủa là một chuyện phiền toái. Bây giờ phải làm như thế nào mới có thể đẩy nó ra ngoài? Thiên Cực Ách Vận Châu không thể rời tay, một khi thoát khỏi thì nguyền rủa sẽ bùng nổ.
Mà bây giờ ra ngoài, bên ngoài nhất định có cường giả. Thiên Cực Ách Vận Châu bị để mắt tới, như vậy vấn đề liền lớn.
"Xem ra cần phải nghĩ biện pháp khác để áp chế nguyền rủa."
"Chỉ là làm thế nào để ra ngoài cũng là một chuyện phiền toái."
Không có A Tra, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Sau khi so dự một chút, hắn đi tới chỗ Đồng Thiên tan biến, muốn xem tại sao đối phương có thể chuẩn xác tìm tới nơi này, là pháp bảo hay là do thứ gì khác.
Đáng tiếc không phát hiện ra chút gì, chỉ có thể dùng Vô Danh Bí Tịch tự mình tìm tòi đường ra. Còn về nguyền rủa…
Giang Hạo lấy Hải Uẩn Thần Đan ra, đây là Hồng Vũ Diệp cho hắn. Sau khi ăn, không chỉ có thể chữa thương, cũng có thể phá vỡ nguyền rủa.
Nếu như hắn đoán không sai, nguyền rủa trên người mình bắt nguồn từ Quỷ Tiên Tử.
Không biết Hải Uẩn Thần Đan có thể phá toàn bộ hay không.
Hơn nữa, còn có chút đáng tiếc.
---
Chỗ sâu trong Hải Vụ Động.
Đám người Ngân Sa tiên tử bị xúc tu truy kích.
Nhóm bọn hắn có chín người, bây giờ chỉ còn lại ba người.
"Chúng ta giống như đang không ngừng đi vòng vèo." Một nam tu sĩ nói.
Ngân Sa tiên tử cũng biết, nhưng mà không có bất kỳ biện pháp nào.
"Các ngươi nhìn sang bên kia." Một vị tiên tử khác chỉ về nơi xa.
Lúc này, bọn hắn phát hiện sương mù bên kia đang tản đi, lộ ra lối đi.
Ba người bất ngờ, có chút lưỡng lự, sau đó đi về phía bên kia.
Sau khi tiến vào cái chỗ kia, thật giống như là đi tới một không gian hoàn toàn mới.
Nơi này là một hang núi, phía trên hang núi có một ký hiệu kỳ quái, thậm chí không cách nào thấy rõ.
"Nơi này là chỗ nào?" Ba người có chút không hiểu.
"Là chỗ có thể đưa các ngươi đi ra." Giọng nói bình tĩnh vang lên từ trong sơn động.
Ba người chấn kinh.
Bọn họ tìm khắp bốn phía, phát hiện tại chỗ sâu trong hang núi có một thân ảnh, như ẩn như hiện, mơ hồ không rõ.
"Tiền bối là?" Ngân Sa cảnh giác mà hỏi.
"Các ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Đạo thân ảnh kia hỏi.
"Tiền bối có biện pháp?" Ngân Sa hỏi thăm.
Thân ảnh… Nàng nhớ tới lời nhắc nhở của Giang Hạo.
"Giúp ta làm một chuyện, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Chuyện này rất đơn giản."
Thân ảnh cũng không chờ đám người Ngân Sa hỏi thăm, mà là ném một khối đá ra, tiếp tục nói: "Đưa vật này ra ngoài cho hắn, sau đó nói cho hắn biết, chúng ta sẽ còn gặp lại. Đa tạ hắn đã khen ngợi. Từ khi Tỏa Thiên xuất hiện đến nay, chỉ có hắn tán dương ta chính diện, cũng dường như chỉ có hắn đọc hiểu phát hiện của ta."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận