Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 538: Các Ngươi Chỉ Là Người Giữ Cửa, Là Tầng Thấp Nhất Trong Tông Môn

Chương 538: Các Ngươi Chỉ Là Người Giữ Cửa, Là Tầng Thấp Nhất Trong Tông Môn
Chương 538: Các Ngươi Chỉ Là Người Giữ Cửa, Là Tầng Thấp Nhất Trong Tông Môn
Dưới bầu trời, Giang Hạo ngồi xếp bằng.
Vô Banh Bí Tịch khuếch tán trong bóng tối, quan sát ra vào người.
Thủ sơn môn là một chuyện khô khan, nhưng cũng là chuyện gặp người nhiều nhất.
Tình cờ còn có thể nhìn thấy mấy người ẩn giấu tu vi, nhưng mà ẩn giấu cũng không nhiều, phần lớn là hậu kỳ ẩn giấu trung kỳ, hoặc là viên mãn ẩn giấu hậu kỳ.
Tính theo tỉ lệ, loại người này cực ít.
Người thích che giấu, bình thường là luyện đan, chế phù và rèn đúc.
Bọn hắn có thể kiếm được linh thạch, nên một chút tài nguyên mà tu vi mang tới cũng không quan trọng như vậy.
Về chuyện vượt đại cảnh giới, tạm thời vẫn chưa gặp được.
Ẩn giấu chỉ là quan sát sơ lược, cũng có khả năng bỏ sót.
Người có tu vi cao hơn hắn thì càng không cần phải nói, có thể nhìn ra khác thường, nhưng không cách nào xác định kết quả.
Thời gian nửa tháng, Giang Hạo đều đang tu luyện Vô Danh Bí Tịch.
Tiến triển cũng không nhanh, nhưng mà mỗi ngày đều có biến hóa rất nhỏ.
Có đôi khi có thể lần theo một số sóng linh khí phát giác ra mấy thứ sâu xa, chẳng hạn như quy luật vận chuyển lực lượng, cường độ khí huyết, thân thể biến hóa…
Thậm chí hắn còn cảm thấy, mình mà mở mắt nhìn về phía người đối diện sẽ có thể nhìn thấu tất cả.
Càng như vậy, hắn lại càng thấy Hồng Vũ Diệp đáng sợ như nào.
Lúc ở chung với nàng phải càng thêm cẩn thận mới được.
"Tìm rõ ràng, chắc chắn vẫn còn chưa ra khỏi tông môn." Một giọng nói vang lên bên tai Giang Hạo.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện là một đám người, đang điều tra ở sơn môn.
"Người Lôi Hỏa Phong?" Hạ Tồn có chút tò mò.
"Bọn hắn đang làm gì?" Nam Dư Thư hỏi.
"Không biết, nhìn dáng vẻ là muốn giúp chúng ta thủ sơn môn." Giang Hạo và Khổng Hộ bên cạnh nói.
Trong chốc lát.
Nhóm người này liền đi về phía mấy người Giang Hạo.
Không quá giống đệ tử tông môn, Giang Hạo nghĩ thầm.
Thực lực của những người này không tệ, có mấy Trúc Cơ, còn lại đều là Luyện Khí.
Lúc này một vị trung niên Trúc Cơ đi tới trước sơn môn, nói với vẻ không quá khách sáo:
"Bốn vị đạo hữu có thấy một linh thú hình người chạy qua chỗ này hay không? Nếu có phát hiện, thiếu gia của chúng ta sẽ trọng thưởng. Nếu như biết chuyện không báo, thiếu gia của chúng ta cũng sẽ ghi lại."
"Ồ?" Mấy người Nam Dư Thư đều cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Tồn cười nói: "Thiếu gia các ngươi là vị nào? Đủ tư cách vấn trách chúng ta sao?"
"Con trai Nam Nhạc Vương, đủ tư cách không?" Người đàn ông trung niên ngạo nghễ nói.
"Đủ, chắc chắn đủ." Nam Dư Thư cười gật đầu, chợt lại nói:
"Nói như vậy ngươi không phải đệ tử Thiên m Tông?"
"Đương nhiên, ta là một trong mười hộ vệ nhất đẳng của thiếu gia, chỉ nghe thiếu gia sai khiến." Người đàn ông trung niên không nói thêm lời nào, mà là hỏi thăm:
"Các ngươi có nhìn thấy linh thú hình người hay không?"
"Linh thú hình người là linh thú gì?" Khổng Hộ hỏi.
Người đàn ông trung niên nhướng mày, mang theo một chút uy nghiêm, nói: "Hỏi các ngươi cái gì đáp cái đó là được, thứ không nên hỏi thì đừng hỏi."
"Vậy đúng là không thấy." Khổng Hộ đáp.
"Vậy nhớ quan sát, có phát hiện nhớ lập tức hồi báo. Các ngươi chỉ là thủ vệ tầng dưới chót, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội, hi vọng các ngươi hiểu rõ." Người đàn ông trung niên cảnh cáo một câu liền dẫn người rời đi.
Chờ người rời đi.
Giang Hạo liền thấy ba vị sư huynh sư tỷ nói chuyện phiếm, dường như hoàn toàn không để ý chuyện vừa rồi.
Hắn cũng không để ý đến chuyện này, mà là tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
---
Ngày kế tiếp.
Lôi Hỏa Phong.
Trong một khoảng sân, một vị nam tử thoạt nhìn ngoài ba mươi cau mày.
Bên cạnh hắn là một nam tử tóc hơi trắng.
"Đã nhiều ngày như vậy, tại sao lại không hề có một chút tin tức nào?" Dư Văn Cảnh lạnh lùng nói.
"Thiên m Tông có rất nhiều chỗ không thể đi thăm dò, cho nên tốc độ chậm một chút. Nếu như mời được một người có phân lượng đủ lớn, chắc là có khả năng." Nam tử tóc trắng cung kính nói.
"Chuyện này nói thì dễ, làm thì thế nào? Cái giá cần trả cũng không nhỏ. Đáng tiếc ta chỉ là đệ tử nội môn bình thường, nếu không sao lại đến mức này?" Dư Văn Cảnh thở dài nói.
Ở bên ngoài, nhất là lãnh địa nhà hắn, hắn có thể hô phong hoán vũ.
Nhưng mà tới Thiên m Tông lại không dùng được.
Đừng nói đến việc hắn là con trai của Nam Nhạc Vương, cho dù phụ thân hắn tới thì cũng không cách nào tự do.
Sau đó tức giận nói ra bên ngoài: "Người đâu? Hôm nay không có người hồi báo sao?"
Tiếng nói vừa dứt, một tôi tớ lảo đảo chạy vào.
Trên mặt bị bối rối và hoảng sợ thay thế.
"Thiếu, thiếu gia, việc lớn không tốt."
Thấy vẻ mặt này của đối phương, trong lòng Dư Văn Cảnh lộp bộp một chút.
"Nói đi."
"Bên ngoài, bên ngoài…"
Thấy đối phương nói không lưu loát, Dư Văn Cảnh nhanh chân bước ra ngoài.
Chỉ là vừa đi ra bên ngoài liền ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài viện bày đầy đầu người, tất cả đều là tôi tớ và hộ vệ của hắn.
Mỗi một người đều mở to ánh mắt hoảng sợ mà nhìn hắn.
Không ai ngoại lệ.
Một màn kinh dị này dọa cho hắn liên tục lui về phía sau.
Giờ phút này, hắn mới cảm nhận được rõ bản chất của Ma Môn.
Tôi tớ của hắn đắc tội với người khác, mà những người kia sẽ không nuông chiều hắn.
Nếu như hắn không phải đệ tử tông môn, như vậy hắn có khả năng đã là một trong số những người này rồi.
Một loại cảm giác vô lực và hoảng sợ lan rộng toàn thân.
"Thiếu gia, phải mời người có thân phận địa vị cao tới hỗ trợ, cái giá có lớn hơn nữa thì cũng phải giao, thật vất vả mới lấy được manh mối, chần chừ nữa sẽ không còn kịp mất." Nam tử tóc trắng đi tới nhắc nhở.
"Thân phận địa vị cao…" Dư Văn Cảnh cười khổ một tiếng.
Trong tu chân giới, quả nhiên thực lực mới có thể đại biểu cho địa vị.
---
Xế chiều hôm đó.
Trong lúc mấy người thủ sơn còn đang tán gẫu, một vị Kim Đan hậu kỳ dẫn người đi tới.
Vừa đến, hắn liền chắp tay cười nói: "Khổng sư huynh, Hạ sư huynh, Nam sư tỷ, Giang sư đệ."
Bốn người nghi hoặc, bọn hắn không biết người này.
"Tại hạ đệ tử chân truyền của Lôi Hỏa Phong, Vạn Duyên Phong." Vạn Duyên Phong cười, tự giới thiệu.
Vừa mới nói xong.
Bốn người Giang Hạo lập tức đứng dậy, khách khí đáp lại.
Chỉ là trong lòng bọn hắn có chút nghi hoặc, đệ tử chân truyền sao lại tới đây?
Bởi vì chuyện ngày hôm qua? Giang Hạo suy đoán trong lòng.
Hắn có thể xác định, bốn người này tối hôm qua nhất định đã động thủ.
Hắn không thể nói rõ tình huống như thế nào. Thế nhưng chọc tới một chân truyền, đúng là có chút khó tin.
Đương nhiên, đừng nói là chân truyền, dù là thủ tịch cũng không dám động thủ giết đồng môn.
Dù là mạch chủ cũng phải có đầy đủ lý do.
Thiên m Tông chính là như vậy.
Trừ khi người động thủ có thực lực khiêu chiến với Chưởng giáo.
Nếu không sẽ không ai dám mạo hiểm.
Cũng không cần thiết phải mạo hiểm.
Hơn nữa, chủ của một mạch có thực lực sửa đổi nhiệm vụ tông môn, chỉ cần điều người đi chỗ khác là có thể tùy tiện giết.
Đây cũng là lý do mà Giang Hạo không dám xuống khỏi danh sách.
"Sư huynh sư đệ khách khí rồi." Vạn Duyên Phong cười nói:
"Chỉ là tới bái phỏng mấy vị một chút, không có ý tứ gì khác."
"Sư đệ nói đùa, chúng ta ở đây dù sao cũng là nhàn rỗi, là có chuyện gì có thể giúp sư đệ sao?" Khổng Hộ mở miệng nói.
"Thật đúng là có một việc, chỉ là hi vọng các vị sư huynh sư đệ nếu gặp được một số người khả nghi thì hỏi nhiều một chút. Nếu như gặp được một nữ tử là linh thú thân người đuôi cá thì làm phiền chặn đường một chút. Đây là linh thú của một vị sư đệ của ta bị trộm cướp. Đến lúc đó, sư đệ sẽ thiếu chư vị một nhân tình, sẽ dâng một viên Thiên Hoàn Đan, xem như tạ lễ." Vạn Duyên Phong cười nói.
Mấy người Giang Hạo kinh ngạc, xem ra chuyện hôm nay đúng là có liên quan đến chuyện hôm qua.
Bọn hắn chỉ có thể đồng ý.
Thiên Hoàn Đan vô dụng đối với bọn hắn, nhưng mà có thể bán lấy linh thạch.
Ít thì ba năm bảy, nhiều thì tám, chín ngàn.
Đây cũng không phải là con số nhỏ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận