Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 539: Hải La Thiên Vương Lại Bị Giam Vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp Rồi?

Chương 539: Hải La Thiên Vương Lại Bị Giam Vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp Rồi?
Chương 539: Hải La Thiên Vương Lại Bị Giam Vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp Rồi?
Nhìn Vạn Duyên Phong rời đi, Giang Hạo cảm thấy có chút quái dị.
Hôm qua còn là một đám gia thần không biết trời cao đất dày, hôm nay lại là chân truyền tông môn.
Chênh lệch này có chút lớn.
Vị chân truyền này còn có chút khách sáo, gọi người cùng tu vi là sư huynh sư tỷ.
Thật ra nếu như không phải đối phương mở miệng trước, bọn hắn đều phải gọi sư huynh.
Nào dám gọi sư đệ.
“Linh thú hình người, có đuôi cá."
Dạng linh thú này đáng để một chân truyền tới chào hỏi sao? Chắc là có bí mật gì đó.
Giang Hạo có thể nghĩ đến, những người khác cũng có thể nghĩ đến.
Nhưng mà đối phương cũng đã nói là cho một viên Thiên Hoàn Đan. Nói cách khác, trong bốn người người nào tìm được thì chính là của người đó.
Giang Hạo yên lặng, hắn xưa nay đều sẽ không đi tranh mấy loại chuyện này.
Không cần thiết.
Thậm chí dù gặp, cũng chưa chắc đã muốn, không có tranh chấp thì sẽ không có mâu thuẫn.
Như thế đối với tất cả mọi người đều tốt.
Về chuyện có giúp đỡ được việc hay không, chắc là sẽ không ai nói gì.
Cũng không phải là chỉ có một người rời khỏi tông môn từ sơn môn, cũng không thể ai cũng đắc tội được? Dĩ nhiên, cũng có khả năng tìm người yếu nhất để trút giận.
Hi vọng người yếu nhất không phải là hắn.
Sau đó, Giang Hạo không tiếp tục để ý chuyện nơi đây nữa, bắt đầu tiếp tục tu luyện Vô Danh Bí Tịch.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lại là nửa tháng đi qua.
Bây giờ đã là đầu tháng chín.
Người Lôi Hỏa Phong còn đang tìm kiếm linh thú kia, dường như còn tìm được manh mối.
Giang Hạo không quan tâm đến chuyện này chút nào, chỉ là thỉnh thoảng thấy người của Lôi Hỏa Phong và mấy vị sư huynh sư tỷ nhắc tới nên cũng biết được đôi chút.
Chuyện hắn để ý hơn chính là Hải Vụ Động và chuyện bên phía Lạc Chi sư tỷ.
Bên phía Lạc Chi sư tỷ không có chút tiến triển nào, sự chú ý của tất cả mọi người đều nằm trên Hải Vụ Động.
Không ít chuyện đều bị tạm dừng.
Hắn ra khỏi Hải Vụ Động đã được hai tháng, nói cách khác bên trong cũng đánh nhau hai tháng.
Theo lý thuyết cũng nên kết thúc rồi mới đúng?
Quỷ Tiên Tử nhúng tay, cộng với Thiên m Tông tiến vào, kế hoạch của Thánh Đạo phải thất bại mới đúng.
Thế mà còn có thể kiên trì lâu như vậy.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo liền nhận được tin tức, nói người trong Hải Vụ Động đang nhanh chóng rút lui.
Bắt sống được một số người, thậm chí còn tìm được Ngân Sa sư tỷ.
Không chỉ như thế, bọn hắn còn tìm được khoáng thạch trân quý cùng với rất nhiều bí thuật đạo pháp.
Có thể nói là thu hoạch không ít.
Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra, Thánh Đạo chắc là đã rút lui, uy hiếp cũng ít đi một chút.
Nhưng mà không ai biết được bọn chúng rút lui chỗ nào.
Hơn nữa…
Hắn đến nay vẫn còn nhớ rõ thân ảnh kia, đây có lẽ mới là thứ nguy hiểm nhất trong Hải Vụ Động.
Nhưng mà đối phương dường như không có để ý tới việc được mất nhất thời. Ngẫm lại cũng đúng, người có thể viết ra Tỏa Thiên, không đến mức không có kiên nhẫn.
Chuyện Hải Vụ Động vừa kết thúc, tông môn coi như rảnh tay.
Công Tích Đường cũng sẽ tính toán công tích một lần nữa.
Sau ba ngày.
Công Tích Đường tuyên bố công tích, Giang Hạo phát hiện thứ tự của mình giảm xuống, xếp thứ ba.
"Vẫn còn rất cao."
Nhưng mà cũng còn tốt, không phải thứ nhất là được.
Lúc trở lại sơn môn, hắn nghe thấy sư huynh sư tỷ đang thảo luận chuyện linh thú hình người.
Hắn không tham dự vào, bây giờ chuyện Hải Vụ Động kết thúc, chuyện liên quan tới Lạc Chi sư tỷ cũng sẽ xuất hiện tiến triển.
Không chỉ như thế, tụ hội cũng có khả năng sẽ bắt đầu.
Chỉ là nội dung nói chuyện phía sau lại thu hút sự chú ý của hắn.
"Linh thú hình người này được coi trọng như thế, ngươi nói xem là ra ngoài hay là xông vào trong sơn môn đây? Bên phía chúng ta dễ vào, nhưng bên phía trận pháp cũng không dễ dàng." Nam Dư Thư nói.
Bốn người bọn họ đều Kim Đan, nói yếu khẳng định không yếu, thế nhưng mạnh cũng không mạnh hơn bao người.
"Nói đến đây, vị Thiên Vương xông vào sơn môn hai ba tháng trước thế nào rồi? Hắn không phải xông vào sơn môn thất bại rồi bị mang đi rồi sao?" Khổng Hộ hỏi.
Thiên Vương?
Giang Hạ kinh ngạc, sau đó mở miệng hỏi: "Sư huynh đang nói về Thiên Vương nào vậy?"
"Một trong Thập nhị Thiên Vương của vùng biển Thiên Hà, Hải La Thiên Vương." Khổng Hộ giải thích.
Giang Hạo: "…"
Hải La Thiên Vương?
Giang Hạo nhớ lại, Hải La Thiên Vương dường như đã mất tích, hơn nữa còn mang theo bí mật của Đại Thiên Thần Tông và Vạn Vật Chung Yên mà mất tích.
Hắn vốn cho rằng đối phương có lẽ đi vực sâu biển lớn, không nghĩ tới lại tới Thiên m Tông.
Tại sao?
Không biết nếu như Mộc Long Ngọc biết được thì sẽ có cảm tưởng gì, Thập Nhất Thiên Vương bọn họ hợp lực moi người, Hải La Thiên Vương thì hay rồi, lại chủ động quay lại đây.
Nhưng mà Bất Động Thiên Vương cũng ở chỗ này, có lẽ sẽ mang người đi lần nữa.
"Hải La Thiên Vương này hình như được đưa vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp rồi, nhưng mà Thiên Vương có yếu như vậy sao? Nghe nói là một vị Trưởng lão tùy tiện trấn áp hắn." Nam Dư Thư hơi nghi hoặc một chút:
"Ta trước đó nghe một số sư huynh nói, mỗi Thiên Vương đều không yếu hơn các mạch, thậm chí còn mạnh hơn các mạch chủ."
"Có phải là giả mạo hay không?" Hạ Tồn tò mò hỏi.
Giang Hạo không lên tiếng.
Chỉ có hắn biết, tại sao Hải La Thiên Vương lại yếu như thế.
Bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu tu vi, không yếu mới là chuyện lạ.
Chỉ là sao người kia lại chạy trở lại Vô Pháp Vô Thiên Tháp đây?
Thiên Vương không tốt bằng nhà tù sao?
Hay là đang biện hộ cho việc hắn muốn thoát khỏi Thiên Vương?
Trong lòng Giang Hạo có suy đoán, bởi vì Hải La Thiên Vương trở về, khiến cho người hắn thích sống chết không rõ.
Có lẽ có hối hận.
Giữa trưa.
Giang Hạo đang ngồi, đột nhiên giật mình.
Ngay sau đó nhận được phù đưa tin.
Bạch Chỉ Trưởng lão bảo hắn qua đó một chuyến.
Lúc này những người khác cũng nhìn hắn, cũng không biết thông tin nội dung.
"Sư huynh sư tỷ, ta muốn dùng thời gian nghỉ ngơi sớm một chút." Giang Hạo nói xin lỗi.
"Không có việc gì, có việc gấp thì không sao." Nam Dư Thư cười nói.
Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, đương nhiên không cần thiết phải ngáng chân.
Nhất là Giang Hạo là người đặc thù, không nói về việc hắn có phải nằm vùng hay không. Nếu là nằm vùng thì sau lưng chắc chắn có người.
"Đa tạ sư tỷ."
Cảm tạ một câu, Giang Hạo liền nhanh chóng rời đi.
Chỉ có một canh giờ, mặc dù nói ra tên Bạch Chỉ Trưởng lão có thể bỏ qua quy định này.
Thế nhưng dễ khiến cho người ta không thích.
Mặc dù bọn hắn không dám làm gì, thế nhưng ấn tượng sẽ kém, sau này nếu như gặp lại ở bên ngoài, có thể sẽ không nói lời hay làm việc gì tốt.
---
Bạch Nguyệt Hồ.
Trước cửa lớn, người trông coi vẫn là Chu Thiền sư tỷ.
"Chu sư tỷ." Giang Hạo khách khí nói.
Bây giờ Chu Thiền đã là Trúc Cơ viên mãn. Lần đầu gặp nàng, nàng vẫn là Trúc Cơ trung kỳ.
Tốc độ tấn thăng cũng rất nhanh.
"Giang sư đệ, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi đã Kim Đan." Chu Thiền cười nói.
"May mắn." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Không có cậy tài khinh người.
"Giang sư đệ muốn gặp sư phụ?"
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Chu Thiền liền đi trước dẫn đường:
"Đi theo ta."
Sau khi đáp một tiếng được, Giang Hạo cất bước đi theo.
Hắn nhớ kỹ lần đầu tiên tới đây cũng là Chu sư tỷ dẫn đường, khi đó là đi gặp Thiên Nhứ Trưởng lão.
Vì trồng hoa.
Đây đã là chuyện mười ba năm trước.
"Đúng rồi, Triệu sư muội có tin tức gì chưa?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Con thỏ không nói tiến độ, hắn cũng không xác định được chuyện như thế nào rồi.
"Vẫn chưa." Chu Thiền thở dài:
"Chỗ kia có chút đặc thù, sư phụ nói có lẽ sẽ nhân họa đắc phúc. Thế nhưng phải xem nàng có cái số ấy hay không."
Giang Hạo gật đầu, xem ra chỗ kia đúng là không tầm thường.
Mấy tháng trôi qua, cũng không thể ra kết quả.
Chờ gặp Bạch Chỉ Trưởng lão, Chu sư tỷ mới lui ra ngoài.
Mà Bạch Trưởng lão thì đưa cho hắn một quyển da màu trắng.
Bảo hắn mở ra nhìn một chút.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận