Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 542: Có Thể Học Được Thuật Tỏa Thiên

Chương 542: Có Thể Học Được Thuật Tỏa Thiên
Chương 542: Có Thể Học Được Thuật Tỏa Thiên
Một canh giờ vừa đủ.
Chỉ là có chút gấp.
Không có cách nào nói tỉ mỉ rất nhiều thứ, cũng không có cách nào nhìn kỹ.
Giang Hạo ngồi ở sơn môn, nhớ lại chuyện lúc trước.
Hắn rất tò mò đối với nữ tử áo trắng kia.
Loại cảm giác hư vô mờ mịt kia đã dẫn động suy nghĩ của hắn.
Cũng không phải là do nữ tử này, mà là do khí tức kéo dài trên người nàng.
Còn về việc là nam hay là nữ thì đều như nhau cả.
Chỉ tiếc, không có cách nào biết rõ đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà hắn đã hỏi thăm thông tin cơ bản về người này.
Đối phương tên là Nam Cung Nguyệt, người Thiên Linh tộc, một thành viên của Thánh Đạo.
Sau khi Tỏa Thiên xuất hiện, bị cường giả tông môn ôm cây đợi thỏ bắt được.
Lúc trước vận dụng không ít người, mới thành công bắt sống.
Tỏa Thiên…
Thật ra Giang Hạo đã suy nghĩ qua, vừa rồi không biết cảm giác phải là đến từ Tỏa Thiên hay không, nhưng mà không có cách nào xác định.
Bởi vì nhớ lại Tỏa Thiên, không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào.
Trừ khi nhìn nguyên văn một chút.
Nhưng mà nguyên văn chỉ có thể xem ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp, chỉ có thể để sau lại nói.
Mặc dù Hải La Thiên Vương kêu gào, nhưng vẫn có nhược điểm.
Khí vận Thiên Vương, cái này cũng cần đi tìm hiểu một chút.
Phòng ngừa đến lúc đó bị hỏi lại không biết nói gì.
Ngoài ra, còn có hai vấn đề, Hải La Thiên Vương dường như thật sự biết bí mật.
Cũng không biết là bí mật như thế nào, bây giờ tông môn không hỏi, hắn cũng không có cách nào mở miệng trước.
"Giang sư đệ, lần này là ngươi trông coi sao." Lúc này, một vị nam tử đi tới.
Hắn mang theo một cái rương, bên trong là một con linh thú.
Giang Hạo gật gật đầu, vị sư huynh này vẫn luôn mang theo linh thú ra ngoài, rất nhiều lần rồi.
Thỉnh thoảng sẽ chào hỏi với mọi người.
Giang Hạo cũng không nghĩ nhiều, mấy ngày sau hắn liền thấy vị sư huynh này ra ra vào vào rất nhiều lần.
Hắn không lên tiếng chào hỏi, bọn hắn cũng không hỏi nhiều.
Dường như cũng lười hỏi, lười quản.
Người kiểu này không chỉ có một, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy người.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy hơi nghi ngờ.
Cảm thấy mình có lẽ đã đoán sai.
Nhưng mà người của Lôi Hỏa Phong cũng đã gia tăng cường độ, còn đang điều tra.
Dù sao cũng là trong tông môn, bọn hắn có ra sức hơn nữa thì cũng không thể quá phận.
Nhất là các mạch khác.
Cũng may sơn môn không có người nào quản lý, chỉ cần không xảy ra xung đột với người thủ sơn thì bình thường đều dễ xử lý.
Đây cũng là lý do Lôi Hỏa Phong có thể thường xuyên phái người tới.
Đương nhiên, cho bọn hắn mười lá gan, bọn hắn cũng không dám điều tra người ra vào tại sơn môn.
Lỡ như gặp phải người có tu vi cao, đó chính là chịu không nổi.
---
Giữa tháng chín.
Băng Nguyệt Cốc.
Lúc này, một vị nam tử đang cảnh giác xung quanh, đi từng bước một vào chỗ sâu trong rừng cây.
Đi qua rừng cây, bước qua đường nhỏ.
Cuối cùng đi đến bên cạnh một cái hồ.
Nơi này vắng vẻ chưa có người biết, là hắn ngẫu nhiên phát hiện.
Ngắm nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai, hắn mới nhẹ nhàng ngồi xuống, đập mấy lần vào mặt hồ.
Trong chốc lát.
Trong nước xuất hiện gợn sóng, ngay sau đó mặt hồ bắt đầu gợn sóng.
Một thân ảnh xuất hiện từ trong nước.
Chỉ trong chớp mắt, một thiếu nữ chui ra từ trong nước.
Ngũ quan nàng xinh đẹp, trên gương mặt có vảy cá.
Ánh mắt trong veo như nước, nhìn lên người trước mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười:
" n nhân."
Nhìn nữ tử vẫn còn là bộ dáng thiếu nữ trước mắt, nam tử ôn hòa nói:
"Ta đã sắp xếp xong xuôi, nếu như có thể ra ngoài, ngươi sẽ có thể khôi phục tự do. Ta sẽ đưa ngươi về biển cả."
" n nhân, liệu có hại đến ngươi hay không?" Thiếu nữ có chút lo lắng nói.
"Sẽ không, bọn hắn không dám giết ta." Nam tử nói với vẻ chắc chắn.
Sau đó, hắn lấy một cái rương giam giữ linh thú ra, nói:
"Ủy khuất ngươi một chút."
Ừ, một tiếng, thiếu nữ lập tức đánh xuống mặt nước, rồi nhảy lên một cái hướng về phía rương.
Nam tử nhìn thiếu nữ hình người đuôi cá thoát khỏi nước hồ rồi tiến vào rương.
Hắn thở phào một cái, sau đó đóng rương lại, bắt đầu xem như linh thú bình thường mà chở đi.
Nam tử này tên là Ngô Dũng, sau khi tiến vào tông môn, hắn luôn thận trọng sống qua ngày.
Cứu nhân ngư là chuyện ngoài ý muốn.
Hoặc có thể nói đối phương có ân với hắn, mặc dù người trong cuộc không có phát hiện ra.
Nhưng mà hắn lại nhớ kỹ.
Muốn lặng yên không một tiếng động đưa tiễn người cũng không dễ dàng.
Nhất là bên ngoài cũng có người của đối phương.
Bây giờ hắn đã chuẩn bị rất lâu, đại khái là sẽ thành công.
Mọi chuyện vốn có thể làm từ từ, nhưng lại có chân truyền tham dự, hắn không đi không được.
Hắn không phải là một người rất có dũng khí, hắn sống rất cẩn thận, làm việc cũng phải có kế hoạch.
Bây giờ hắn cũng không thể không thèm đếm xỉa đến gì cả.
Một khi rời khỏi tông môn mà bị phát hiện, như vậy hắn cũng sẽ phải chết.
Nghĩ như vậy, hắn mang theo nhân ngư đi ra phía ngoài.
Thật ra hắn cũng không biết bí mật của nhân ngư, cũng không định hỏi.
Trên đường đi, hắn đi không nhanh.
Nhưng mà lại có thể tránh được những người điều tra.
Đương nhiên, những người kia cũng không dám tùy tiện điều tra, chỉ có thể tìm kiếm người khả nghi.
Tất cả đều rất thuận lợi, Ngô Dũng đi tới trước sơn môn.
Thật ra lối ra tông môn không chỉ có chỗ này, thế nhưng nơi này là dễ dàng nhất.
Cũng là chỗ trông coi thoải mái nhất, nhất là lúc ra ngoài.
Lúc tới, trong bốn người này có ba người đang mở mắt.
Vượt qua dự liệu của hắn, lúc này hai người mạnh nhất phải đang tu luyện mới đúng chứ.
Nhưng mà hắn cũng không nói gì thêm, mà là mang theo đồ vật rời đi.
Hắn đi rất nhiều lần, đều chưa từng xuất hiện vấn đề gì, lần này cũng không ngoại lệ.
Không bao lâu sau, hắn vượt qua một người, không có vấn đề gì.
Ngay sau đó vượt qua người thứ hai, cũng không thành vấn đề.
Ba người, bốn người.
Đều không có vấn đề gì.
Ngay tại lúc hắn nhẹ nhàng thở ra, đằng sau đột nhiên có giọng nói vang lên.
"Chờ một chút." Hạ Tồn ngáp một cái, nói:
"Vị sư đệ này, có thể cho chúng ta kiểm tra linh thú một chút được không?"
Trong lòng Ngô Dũng lộp bộp một thoáng, đưa tay sờ lên túi trữ vật, hắn có hai lựa chọn, một là nhanh chóng thoát đi, hai là nghĩ biện pháp đưa đồ tốt, để cho đối phương giữ bí mật.
Hắn không dám chần chờ, lập tức cười nói: "Hạ sư huynh muốn kiểm tra, ta đương nhiên là hoan nghênh."
Nói xong hắn tới trước rương, thản nhiên không sợ.
"Hôm nay sao lại muốn kiểm tra vậy?" Nam Dư Thư tò mò nói.
"Tu luyện dường như xảy ra vấn đề, giết thời gian một chút." Hạ Tồn thuận miệng nói.
Giang Hạo nhìn đối phương, đứng dậy trước:
"Sư huynh, ta tới cho."
"Vậy làm phiền sư đệ." Hạ Tồn cười nói.
Giang Hạo biết, vị sư huynh này chỉ là thuận miệng kêu đối phương dừng lại.
Mà thân là người có tu vi thấp nhất trong bốn người, hắn vẫn nên chủ động làm việc.
Nếu không sẽ khiến cho người ta cảm thấy tư thái quá cao.
Phóng thích cảm giác tốt, có thể tránh khỏi không ít vấn đề.
Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được vị sư huynh này rất khẩn trương qua một số chi tiết nhỏ.
Không chỉ như thế, linh thú bên trong dường như cũng rất khẩn trương.
Giang Hạo cất bước đi đến bên cạnh rương.
"Giang sư đệ." Ngô Dũng cười nói.
Giang Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng, đối phương hiện tại vô cùng gấp gáp.
Nhất là lúc tay của hắn tới gần rương, gần như là khẩn trương không dám động loạn.
Kẽo kẹt!
Rương bị hắn mở ra.
Đập vào mắt là một thiếu nữ. Trên người có vảy cá, phần đuôi là hình cá.
Hình người, đuôi cá.
Lúc này, đối phương che miệng mở to con mắt nhìn Giang Hạo, bên trong e ngại mang theo vẻ cầu khẩn. Biểu cảm có chút giống với Tiểu Li lúc biết người thân chết.
Lúc này, nơi xa truyền đến một giọng nói: "Kiểm tra xong, chúng ta tìm được dấu vết để lại ở bên ngoài, đối phương có lẽ đang ở gần đây và muốn rời khỏi. Gặp được một số sư huynh sư đệ, nhớ phải khách sáo một chút.
Trong nháy mắt, tim Ngô Dũng lạnh đến đáy cốc.
Giang Hạo quay đầu nhìn về người của Lôi Hỏa Phong một cái, cuối cùng khép rương lại dưới tầm mắt khẩn trương của Ngô Dũng, nói khẽ: "Quấy rầy sư huynh rồi, đi thong thả."
Hắn xưa nay đều không muốn dính đến loại phiền toái này.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận