Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 548: Có Thể Nhìn Trộm Ánh Sáng

Chương 548: Có Thể Nhìn Trộm Ánh Sáng
Chương 548: Có Thể Nhìn Trộm Ánh Sáng
"Đây là thứ ngươi nói ta đừng quá tự tin?"
Nam Cung Nguyệt thấy cách bắt của Giang Hạo, bắt đầu trào phúng Hải La Thiên Vương.
"Ngươi giống hệt với số ba trước đó, nhưng mà khá hơn nàng ta một chút, nàng thế mà chủ động yêu cầu vẫy chào. Nhưng mà ngươi không giống với bản Thiên Vương, hiện tại ai dám bắt ngồi xuống? Dám để cho ta nhỏ giọng nói chuyện đây? Không có, không có một người nào cả." Hải La Thiên Vương nói xong liền kích động.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ cô đơn: "Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, thế gian lại không người hiểu ta."
"Tiểu tạp toái, ngươi biết tại sao vương của ngươi lại không vẫy tay với ngươi hay không?" Trang Vu Chân vừa uống rượu ăn thịt vừa nói. Đây là thứ mà Giang Hạo rời đi có để lại cho hắn.
"Ngươi không phải thật sự cho rằng vẫy tay có tác dụng với ta đó chứ? Tất cả đều do ta giả vờ mà thôi, bây giờ ta không giả vờ nữa, khiến ngươi thất vọng rồi." Hải La Thiên Vương bình tĩnh nói.
Hắn dường như không thèm để ý chút nào.
Trang Vu Chân tiếp tục chủ đề trước đó:
"Vương của ngươi không có vẫy tay với ngươi, là bởi vì người Vô Pháp Vô Thiên Tháp còn chưa coi trọng ngươi. Ngươi không phải là còn có bí mật sao? Hỏi người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chút xem bọn hắn có cảm thấy hứng thú hay không. Nếu như không có biện pháp thì sẽ tìm vương của ngươi. Khi đó ngươi sẽ đạt được ước muốn."
Nam Cung Nguyệt không thể nào hiểu được những người này, thế nhưng không quan trọng, không cần thiết phải hiểu.
---
Giang Hạo quay về sơn môn, cảm giác có chút quái dị. vừa mới hắn có nhìn xuống Tỏa Thiên.
Mặc kệ là thuật Tỏa Thiên hay là lý luận phía sau đều không đúng, vậy thứ phiên dịch ra làm sao có thể đúng được?
"Là vấn đề gì?"
"Là Tỏa Thiên có vấn đề hay là Vô Pháp Vô Thiên Tháp có vấn đề?"
Giang Hạo hơi suy nghĩ, cảm thấy là vế sau, hoặc là lý do khác.
Bởi vì lúc Tỏa Thiên bình thường luôn không có cách nào quan sát, cảm giác giống trước đó như đúc.
Nhưng mà, bản thân Tỏa Thiên không có vấn đề. Hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, không thể phiên dịch nên có thể tiếp tục kéo dài.
Sau một khoảng thời gian, Giang Hạo liền đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp lúc nghỉ ngơi.
Ngoại trừ ngày đầu tiên ngồi ở trước nhà tù thứ ba, sau đó hắn đều ngồi đối diện Trang Vu Chân. Hắn muốn thử khắc phục ảnh hưởng của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Không biết vì lý do gì, hắn thậm chí cảm nhận được gió lốc, thần tâm rung chuyển, càng là bình tĩnh lại càng hỗn loạn.
Nhưng cho dù như thế, hắn cũng không ngừng tĩnh tâm, thử kiêm dung cùng khí tức của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Chỉ là vẫn không có tiến triển gì.
Chỉ có thể chậm rãi làm quen, đi tĩnh tâm rồi trao đổi. Muốn học tập được thuật Tỏa Thiên phiền toái hơn nhiều so với dự đoán, cũng vô cùng khó khăn.
Trong tháng mười.
Tông môn bắt đầu chiêu mộ đệ tử. Giang Hạo không nhìn thấy những đệ tử kia.
Nhưng mà Nam Dư Thư lại thấy được tư chất như thế nào.
"Lại có một thiên phú tối thượng đẳng, ngoại người này ra còn có một người cần để ý." Nam Dư Thư nhìn danh sách tên, nói.
"Người nào?" Khổng Hộ hỏi.
Giang Hạo cũng đang an tĩnh nghe, hắn cũng có chút hứng thú với chuyện chiêu mộ lần này. Bởi vì rất dễ dàng gặp nằm vùng.
Có một số nằm vùng không cần để ý, có một số lại cần quan tâm một chút. Vạn Vật Chung Yên, Đại Thiên Thần Tông, Huyền Thiên Tông, Thiên Thánh Giáo gì đó đều cần quan tâm một chút.
Dù sao có không ít người tới vì Thiên Hương Đạo Hoa.
"Là một người có tu vi tương đối cao thâm." Nam Dư Thư nhìn danh sáchx nói:
"Nghe nói hắn muốn tìm tông môn nương tựa. Bây giờ người Hoành Lưu Bộc đã đi qua, dự định chiêu làm Trưởng lão ngoại môn."
Giang Hạo ngoài ý muốn, kéo đến tận Trưởng lão?
Mặc dù chỉ là ngoại môn, nhưng thân phận địa vị hoàn toàn khác biệt.
"Là tu vi gì?" Hạ Tồn tò mò hỏi.
Trưởng lão Ngoại môn dù sao cũng tốt hơn so với mấy đệ tử nội môn như bọn hắn.
"Không biết, nhưng mà chờ lát nữa là có thể gặp được." Nam Dư Thư nói.
Không bao lâu sau, nơi xa có hai người ngự kiếm tới.
Dẫn đường chính là một vị lão giả, tiên phong đạo cốt, già vẫn khỏe mạnh, khí chất bất phàm.
Mà sau lưng hắn, là một người trung niên, một thân đạo bào, trên đó có một đồ án bát quái, nơi ngực có một chữ Toán.
Coi bói? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Giang Hạo. Nhưng mà hơi thở đối phương vượt qua hắn, xem dáng vẻ là đã vượt qua Luyện Thần.
Giám định.
Hắn không có cảm giác an toàn với cường giả mới nhập môn.
Cần xác định một chút.
Thần thông lập tức xuất hiện phản hồi.
【 Hải Minh Đạo nhân: Chính là một trong các phân thân của Phong Hoa Đạo nhân của Đại Thiên Thần Tông, tu vi Phản Hư sơ kỳ, nằm vùng Thiên m Tông vì tìm người hợp tác, cùng với tìm kiếm nguyên nhân Đan Thanh Tử chết. Nếu như may mắn, có thể biết được cực hạn của Thiên m Tông lại càng tốt hơn. 】
Chờ hai người ngự kiếm tiến vào, Giang Hạo mới nhìn thẳng vào phản hồi của thần thông.
Mấy chuyện khác đều không có gì cần để ý, chỉ có bốn chữ Phong Hoa Đạo nhân là khiến cho người ta không thể không nghiêm túc.
Tìm Phong Hoa Đạo nhân lâu như vậy thế mà lại trực tiếp tới Thiên m Tông.
Không nhắc tới tiến độ nhiệm của Hồng Vũ Diệp, Phản Hư sơ kỳ…
Qua một khoảng thời gian nữa, không phải là không có khả năng đuổi kịp, nhưng vấn đề ở chỗ trí nhớ của phân thân Đại Thiên Tinh Thần là dùng chung.
Không chặt đứt thì không thể động thủ.
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu bình tĩnh trở lại, phải nghĩ biện pháp tăng tốc việc thu bọt khí.
Ngoài ra, còn phải nghĩ biện pháp chặt đứt sự cộng hưởng trí nhớ. Có thể hỏi Hồng Vũ Diệp một chút, nếu như nàng thời gian dài không tới thì cũng chỉ có thể hỏi thăm Đan Nguyên tiền bối.
Hắn chắc là biết được.
Mấy chuyện này đều không vội vàng được, trước mắt vẫn nên học tập thuật Tỏa Thiên trước.
Hắn có một loại cảm giác, học được thuật Tỏa Thiên sẽ có trợ giúp lớn lạ kỳ đối với hắn.
Vừa đến đêm, Giang Hạo liền đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Đám người Trang Vu Chân thấy Giang Hạo thường xuyên đến, ngay từ đầu đều có chút ngoài ý muốn. Nhưng dần dần đã thành thói quen, nhất là hắn sau khi đến đều không nói gì cả, chỉ là ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, vẫn luôn duy trì rất lâu.
Chỉ là những ngày gần đây, Trang Vu Chân đã nhìn ra, Giang Hạo đang muốn kiêm dung cùng Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Chỉ là tâm cảnh không đủ, lực khống chế khí tức cũng không đủ, ngược lại sẽ khiến cho gợn sóng tăng lớn.
Đầu tháng mười một.
Giang Hạo vẫn ngày ngày đến, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tiến triển quá lớn.
"Ta đã nói rồi, có một số việc dù cho cố gắng cả một đời đều không có tác dụng." Nam Cung Nguyệt cười lạnh nói:
"Kim Đan này nỗ lực đã lâu như vậy, không chỉ không có tiến bộ, còn đang lùi lại. Nhìn quanh người hắn, các loại dao động như là sóng biển, nếu tiếp tục nữa, ít nhiều cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Hải La Thiên Vương và Trang Vu Chân cũng là ngoài ý muốn. Bọn hắn cho là Giang Hạo sẽ tiến bộ đôi chút, nhưng là thế nào cũng không nghĩ tới lại rút lui.
Lúc trước học phù lục trận pháp đều không phải là như thế. Thần thoại sắp bị phá vỡ rồi sao?
Mặc dù còn không vẫy tay, thế nhưng bọn hắn luôn cảm thấy thần thoại cũng không phải là không thể địch nổi.
Cùng lúc đó, Giang Hạo thấy mình ở trong gió lốc.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn cảm thấy quanh thân mình lại xuất hiện gió lốc.
Càng ngày lại càng lớn, vốn định cố gắng áp chế, thế nhưng hắn lại từ bỏ.
Tùy ý để gió lốc tiến đến.
Có đôi lúc hắn sẽ hoài nghi là do tâm của mình không tiễn, cho nên mới có gió lốc.
Hắn từng cố gắng, thử qua.
Cuối cùng hiểu rõ một cái đạo lý, càng để ý thì tâm sẽ càng di động.
Việc hắn cần làm hiện tại không phải là đi ngăn cản, mà là yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hắn mạnh mặc hắn mạnh, gió nhẹ lưới qua đồi.
Hắn hoành tùy hắn hoành, trăng sáng chiếu sông lớn.
Vù vù!
Giang Hạo đột nhiên cảm thấy một trận gió, giống như tìm được thiên địa mới ở trong gió lốc.
Một con đường xuất hiện ở dưới chân hắn.
Phía trước có thể nhìn lén ánh sáng.
Hải La Thiên Vương trước đó còn nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, đột nhiên cảm thấy một hồi gió nhẹ. Không chỉ một mình hắn, hai người khác cũng là như thế.
Bọn hắn lập tức nhận ra đầu nguồn.
Gió đến từ Giang Hạo.
Chỉ trong hô hấp ở giữa, gió như là bàn tay to lớn giữa thiên địa, trấn an tất cả gió lốc.
Trong nháy mắt, khí tức gió lốc tan biến.
Hiện ra ở trước mắt tất cả mọi người, là yên tĩnh, là ôn hoà, là lạnh nhạt.
Không vui không buồn, tự thấy ý nghĩa.
Biến chuyển lớn đột ngột khiến cho Trang Vu Chân và Nam Cung Nguyệt rung động.
Bọn hắn thậm chí còn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, làm sao đột nhiên lại an tĩnh lại?
"Nhìn các ngươi kinh ngạc kìa, thật sự là ngu xuẩn, các ngươi xem bản Thiên Vương có kinh ngạc chút nào không? Ta đã nhìn thấu tất cả từ sớm." Hải La Thiên Vương lần nữa mỉa mai:
"Bản Thiên Vương cũng đã nói từ trước, không nên quá tự tin."
Nam Cung Nguyệt: "…"
Nếu như có thể ra ngoài, nàng nhất định phải đưa vị Thiên Vương này lên đường.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận