Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 560: Thế Mà Bị Giết

Chương 560: Thế Mà Bị Giết
Chương 560: Thế Mà Bị Giết
Giang Hạo nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Bản thân mình đúng là thủ vệ, thân phận địa vị cũng không cao. Nếu như đắc tội với một số người được mời thì sẽ có ảnh hưởng to lớn.
Nhưng cứ thả người đi như vậy, một khi xảy ra chuyện, như vậy vấn đề sẽ rơi xuống trên đầu hắn. Nhưng nếu như đối phương thật sự có lai lịch thì cũng là phiền toái lớn.
"Đạo hữu là được mạch nào mời đến?" Giang Hạo khách khí nói:
"Ta có thể đưa tin cho đạo hữu, để bọn hắn đi ra đón người."
"Làm sao? Ngươi không tin?" Trong ánh mắt của nam tử lộ ra vẻ khinh thường:
"Ta có thể đi đến chỗ này, không phải đã nói rõ tất cả rồi sao?"
"Nhưng mà muốn đi qua chỗ này cần tín vật." Giang Hạo nói.
Hắn cũng không muốn quản, ai biết được ngày hôm nay lại là hắn. Loại người này là khó dây dưa nhất, trực tiếp đưa tín vật lên không tốt sao? Nếu như không có thì tìm đồng môn ra đón không phải cũng được sao?
Nếu không thì cũng nói xem là người của mạch nào, bản thân mình cũng có thể gọi người đến, thuận thế đẩy trách nhiệm qua. Nhưng mà người này lại không hề làm gì, cũng không nói gì, chỉ hỏi ngươi có tin hay không.
"Có phải là bất kỳ người nào tiến vào cũng đều cần tín vật hay không?" Mộ Dung Kinh chất vấn:
"Nếu như đạo lữ của Trưởng lão Chưởng giáo các ngươi là người của những tông môn khác, các ngươi cũng ngăn cản đòi xem tin vật sao? Nói trắng ra là, còn không phải là cúi đầu khom lưng để cho người ta tiến vào."
Giang Hạo nhìn đối phương, không rõ tại sao người này lại có suy nghĩ như vậy.
Là muốn tới Thiên m Tông để thể hiện sự ưu việt của mình sao?
Đạo lữ của Trưởng lão Chưởng giáo dù sao cũng là người phía trên Phản Hư, ai dám ngăn cản loại người này? Một Kim Đan thì lấy gì so cùng bọn hắn?
Nếu như người trước mắt là một vị cường giả thành tiên, Giang Hạo sẽ chỉ hỏi nhiều một câu, sau đó liền nhường đường. Không chỉ là thành tiên, chỉ cần là người vượt qua Kim Đan thì phần lớn hắn đều tránh tiếp xúc một chút. Đây là chuyện không có cách nào khác.
Thế nhưng đối phương Kim Đan sơ kỳ, hắn không có cách nào lui lại.
"Nếu không đạo hữu có thể thử liên hệ với người trong trong môn, nếu như không tiện thì có thể nói tên, tại hạ sẽ hỗ trợ liên hệ." Giang Hạo nói.
"Mặt mũi của ngươi rất lớn sao?" Mộ Dung Kinh châm chọc nói.
Giang Hạo yên lặng, cũng không mở miệng.
"Ngươi là quyết tâm không cho ta tiến vào?" Mộ Dung Kinh lại hỏi.
Giang Hạo chỉ nói đây là việc nằm trong phận sự.
Chỉ là không đợi được bao lâu, nơi xa có hai người bay tới. Một người mặc phục sứ của Huyền Thiên Tông, một người mặc phục sức của Thiên m Tông.
Hai người đều có dáng vẻ thanh niên, thực lực vô cùng mạnh, đều là Luyện Thần.
"Mộ Dung sư đệ, sao ngươi còn ở bên ngoài?" Vị cường giả của Huyền Thiên Tông hỏi.
"Ta cũng muốn đi vào, đáng tiếc có người cầm lông gà làm lệnh tiễn." Mộ Dung Kinh liếc về phía Giang Hạo.
Lúc này, những người khác cũng nhìn sang. Thấy thế, Giang Hạo chỉ có thể giải thích là không có tín vật.
"Ta mang vào." Lúc này, vị Luyện Thần của Thiên m Tông mở miệng nói. Nghe vậy, Giang Hạo chỉ có thể tránh ra.
"Làm sao, không tiếp tục đòi tín vật nữa à?" Mộ Dung Kinh chất vấn:
"Ngươi mà cũng muốn cản ta đi vào."
Giang Hạo không nói lời nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi. Sau đó, hắn trở lại vị trí của mình, tiếp tục chờ đợi đám người tiếp theo.
Mấy người Nam Dư Thư bên cạnh cũng đã tỉnh lại, thấy hai vị cường giả tới, đương nhiên cũng không dám tùy ý mở miệng. Chỉ chỉ có thể nhìn Giang Hạo bị trào phúng.
---
Trong đêm.
Mấy người Huyền Thiên Tông tụ tập cùng một chỗ. Bọn hắn dường như đều có chút bất mãn đối với người giữ cửa.
"Tính tình của thủ vệ Thiên m Tông hình như đều rất lớn."
"Đúng vậy, trước đó còn không cho ta tiến vào, đây là thái độ đối đãi với khách nhân sao?"
Mấy người nói xong, Mộ Dung Kinh đột nhiên mở miệng nói:
"Tính tình rất lớn sao? Ở trước mặt La sư huynh, ta cũng không có thấy hắn mở miệng."
"Sư huynh nói người nào?" Một vị nữ tử bên cạnh hỏi.
"Vị Kim đan sơ kỳ kia, không biết tên là gì." Mộ Dung Kinh nói.
"Tên là Giang Hạo, ta biết, ta còn biết hắn ở đâu, có cần đi qua giáo huấn hắn một trận hay không?" Một vị tiên tử mở to hai mắt, nói.
Khóe mắt nàng có một nốt ruồi, tựa hồ chỉ là đơn thuần muốn chơi đùa.
"Làm sao ngươi biết được hắn ở ở đâu?" Một vị tiên tử khác nói.
"Đừng quản những thứ này, muốn đi hay không, ngày mai lại đi ra ngoài kia, xem hắn còn dám hung hăng càn quấy hay không." Nữ tử khóe mắt có nốt ruồi nói.
"Chỉ là giáo huấn thôi sao? Quá khách khí. Nơi này là Ma Môn, xảy ra chút chuyện nghiêm trọng cũng là chuyện đương nhiên, chờ sau đó ta đi đập nát miệng của hắn, trọng thương tu vi của hắn, xem hắn còn dám mạnh miệng hay không." Mộ Dung Kinh cười lạnh, nói.
"Người người đều có thể tru diệt người trong ma đạo." Nữ tử khóe mắt mang nốt ruồi ủng hộ.
Một số người khác lại có chút lo lắng.
"Như này hình như không được tốt cho lắm?"
Chỉ là giọng nói quá nhỏ, bị dìm đi.
"Vậy bây giờ xuất phát, tiểu sư muội dẫn đường." Khóe miệng Mộ Dung Kinh lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Một nhóm mấy người dự định xuất phát trừ ma vệ đạo.
Chỉ là bọn hắn còn chưa nhích người, một bóng đột nhiên người hạ xuống.
Đứng ngay trước mặt Mộ Dung Kinh, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém ra một đao.
Ma m Trảm.
Ầm ầm!
Mộ Dung Kinh còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một đao chém mất mạng, máu vẩy tại chỗ.
Những người khác sững sờ tại chỗ.
Lúc bọn hắn kịp phản ứng lại, người kia đã mang trữ vật pháp bảo và bảo vật trên người Mộ Dung Kinh đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận