Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 561: Chủ Nhân, Nó Biết Chữ

Chương 561: Chủ Nhân, Nó Biết Chữ
Chương 561: Chủ Nhân, Nó Biết Chữ
Một con thỏ nắm một con cá, khiến cho Giang Hạo cảm thấy quái dị.
Nhưng mà con thỏ này là Kim Đan Đại Yêu, nghĩ như vậy liền cảm thấy bình thường. Nhìn cá trắm đen há hốc mồm, Giang Hạo có chút im lặng.
Hắn đã dùng giám định.
Tạm thời không biết cá trắm đen muốn nói gì, cần chờ qua một chút thời gian. Do dự một lát, Giang Hạo nói với cá trắm đen:
"Ngươi nói ra suy nghĩ của mình?"
Cá trắm đen trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Không nói gì.
Trong lúc nhất thời mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Chủ nhân, các ngươi đang làm gì thế?" Con thỏ vừa chuyển vòng cổ vừa hỏi.
Giang Hạo yên lặng một lát, sau đó hướng về phía bờ sông: "Đi, thả cá về."
Có lẽ ở trong nước có thể nói chuyện.
Phù phù!
Cá trắm đen bị ném vào trong sông. Lúc này nó khoan khoái di chuyển, chợt bắt đầu phun bong bóng.
Bong bóng này được xếp theo quy luật.
Chỉ là nó lập tức bị dòng nước tách ra.
Cá trắm đen vốn đang khoan khái bỗng bắt đầu lo lắng, dường như có chút ngoài dự liệu.
Thấy thế, Giang Hạo nhẹ nhàng phất tay, nước sông xung quanh cá trắm đen ngừng lưu động, giống như bị tách riêng ra từ trong sông. Thấy thế, cá trắm đen mới bắt đầu vui vẻ phun bong bóng.
Không bao lâu sau, số chút bong bóng này liền hợp lại thành một câu.
" n nhân, muốn cái gì?"
Giang Hạo nheo mắt, trầm mặc rất lâu.
Sao cảm giác như đối phương cảm thấy mình đang thừng muốn thù lao vậy?
Trước đó mình đã nói với cá trắm đen như nào?
Hỏi thăm nội dung Thương Uyên Long Châu, muốn thù lao gì có thể nói rõ. Tại sao đối phương lại hắn muốn cái gì?
Giang Hạo không khỏi cảm khái, linh trí của cá này có chút thấp.
Hắn thở dài, hắn để cá truyền một câu đi qua, nói là hắn không muốn thù lao.
Cứ truyền câu này trước đã, sau đó sẽ chậm rãi truyền tin.
Nếu không sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Giang Hạo khôi phục nước sông, liền để cá trắm đen rời đi.
Con thỏ trầm mặc chốc lát rồi nói:
"Chủ nhân, nó biết chữ."
"Ngươi không biết chữ sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Những cái kia đều là bạn bè trên đường, đều biết danh tiếng của Thỏ gia ta, cũng cho Thỏ gia ta một chút tình mọn." Con thỏ cầm vòng cổ, nói.
Vậy chính là không biết chữ? Giang Hạo liếc mắt nhìn nó, cũng không nói thêm cái gì.
Theo lý thuyết đây là một vị Kim Đan Đại Yêu, không có lý do gì mà không biết chữ.
Sau khi vẽ một chút phù ở trong sân, Giang Hạo mới rời khỏi chỗ ở đi tới sơn môn. Chỉ là trước khi đi, hắn có hỏi tình huống của Lâm Tri.
Con thỏ nói với vẻ không thèm để ý: "Ta để hắn đi đào quáng rồi."
"Đào quáng?" Giang Hạo kinh ngạc.
"Đúng, đi quặng mỏ, nơi đó nhiều người đánh hắn hơn, có thể tăng năng lực bị đánh lên." Con thỏ nói.
Giang Hạo yên lặng một lát.
Cuối cùng cũng không hỏi ngươi tiễn hắn đi như thế nào.
Đáp án nhận được chắc là bạn bè trên đường nể tình. Chuyện này thật sự có khả năng, hắn cũng có thể đưa Lâm Tri đi đào quáng.
Nhưng mà mình thì không đi được, cần sư phụ sư huynh điều động hoặc là nhiệm vụ tông môn.
Bản thân mình đi sẽ dễ kéo Hồng Vũ Diệp theo.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo đang đợi tin tức, bởi vì Huyền Thiên Tông chắc chắn sẽ không tiếp nhận như vậy.
Chết một người tương đối quan trọng, nhất định sẽ tìm người đội nồi.
Người Chấp Pháp Phong chắc là cũng phải bàn giao. Nếu không trao đổi không thành sẽ dễ dàng dẫn phát đại chiến.
Nhất là Thiên m Tông không muốn làm to chuyện, có thể tu dưỡng thì sẽ tận lực tu dưỡng.
Chỉ là trời vừa có chút sáng lên, Giang Hạo không đợi được người Chấp Pháp Đường tới đã chờ được người của Huyền Thiên Tông. Một đạo kiếm quang tới từ bầu trời.
Mang theo một chút tức giận.
"Yêu nhân, nhận lấy cái chết!" Hào quang nở rộ, khí tức phun trào lao thẳng đến Giang Hạo.
Đối mặt với công kích bất thình lình, đám người Nam Dư Thư có chút ngoài ý muốn.
Căn bản không rõ tại sao đối phương lại ra tay.
Mà trong lòng Giang Hạo thì hiểu rõ, lại chỉ có thể giả bộ như hồ đồ. Nhưng dù cho hồ đồ, cũng không thể mặc người chém giết.
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Ma m Trảm.
Ầm ầm!
Đao và kiếm va chạm, lực lượng triệt tiêu lẫn nhau.
Lực trùng kích to lớn khiến cho hắn lui lại một chút.
Lúc này, hắn thấy rõ người tới.
Là một vị nam tử trẻ tuổi, hắn đứng lơ lửng trên không, quanh thân có ánh sáng thuật pháp, khí thế lẫm liệt.
Trong ánh mắt mang theo tức giận và không cam lòng, cầm kiếm phía trước, nhìn như có thể phát động công kích bất cứ lúc nào.
Kim Đan sơ kỳ.
Thấy thế, Giang Hạo liền biết đây là một vị đệ tử tương đối xúc động, chỉ là không ai ngăn cản khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
"Ma m Trảm, quả nhiên là ngươi." Đối phương nói với vẻ chắc chắn.
"Đạo hữu, giữa chúng ta có lẽ đã có hiểu lầm?" Giang Hạo khách khí nói.
"Hiểu lầm? Ma đạo tặc nhân, hôm nay ta sẽ báo thù vì Mộ Dung sư đệ." Người tới nổi giận nói.
Giọng nói hắn hùng hậu, mang theo sức hút, hắn chợt nhìn về người tới phía sau rồi nói:
"Chư vị sư đệ sư muội, theo ta bắt yêu nhân đền tội."
Tổng cộng có sáu người tới.
Yếu nhất cũng là Trúc Cơ viên mãn, sáu người bọn hắn lên tiếng rồi đứng ở phía sau lưng người tới đầu tiên. Từng người cầm trường kiếm trong tay, trong lúc nhất thời thất kiếm liên hợp, tạo thành pháp trận công kích.
Khí tức cường đại bùng nổ, kiếm chỉ vào Giang Hạo.
Đối mặt với sức mạnh công kích như thế, người kia nhăn mày.
Khó có thể tin nổi, bọn hắn lại xúc động như thế, chỉ dựa vào một Ma m Trảm đã có thể giết người. Thật sự không coi mình là người ngoài.
Nhưng mà hắn cũng không dám khinh thường công kích bực này.
Oanh!
Trong nháy mắt kiếm quang chém tới, Bán Nguyệt cũng vung lên đọ sức. Chỉ là vừa đối mặt, Giang Hạo liền bị đánh lui.
Thất kiếm phát động công kích lần nữa, đôi mắt Giang Hạo lạnh dần.
Hắn vận chuyển Ma m Thiên Lý, tốc độ tăng vọt, bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
Ma m Thiên Trọng Trảm.
Bán Nguyệt vung lên trảm ra công kích, kiếm quang cũng tới theo đó.
Một đao đánh trực diện thất kiếm, mặc dù liên tục bại lui, thế nhưng không có mang đến tổn thương thực chất.
Còn có thể bắt đầu phản kích từ trong khe hở.
Thất kiếm liên hợp đúng là lợi hại, gần như không có sơ hở.
Ánh đao bóng kiếm va chạm giữa không trung.
Người phía dưới có chút ngoài ý muốn.
Đám người Nam Dư Thư không có vội ra tay, mà là muốn nhìn xem tình huống như thế nào.
Càng quan trọng hơn là, bọn hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tùy tiện nhúng tay khó tránh khỏi việc rước họa vào thân. Chỉ là Giang Hạo hình như sắp thua.
"Thật ra rất mạnh, dù bị thua cũng là chuyện có thể hiểu." Khổng Hộ không khỏi nói.
Phải biết bên trong thất kiếm có bốn Kim Đan sơ kỳ.
Nói cách khác bốn người cùng cấp đang liên hợp trấn áp một Kim Đan sơ kỳ, như này dù có bại thì cũng là tuy bại nhưng vinh, đừng nói đến việc hắn kiên trì đã lâu.
"Vẫn luôn nghe nói Nguyện Huyết Đạo là tu vi bùng nổ nhanh, căn cơ bất ổn. Bây giờ xem ra, có chút không chính xác." Hạ Tồn cũng có chút kinh ngạc.
Keng!
Trên không đao và kiếm va chạm, cũng chính là vào khoảnh khắc này, Giang Hạo cuối cùng cũng thấy được
Hắn không lùi mà tiến tới, tránh né một kiếm của đối phương, sau đó đi tới bên cạnh đối phương rồi chém ra một đao.
Phốc!
Bán Nguyệt hạ xuống, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chặt đứt tay cầm kiếm của nam tử cầm đầu.
Biến cố đột nhiên làm cho đối phương kinh ngạc, thậm chí là không thể nào hiểu được.
Thế nhưng tức giận tràn ngập hai con ngươi, trong lúc hắn muốn dùng thuật pháp phản kích, ánh trăng hiện ra.
Phốc!
Một đao trảm qua cổ của hắn, máu tươi như là vỡ đê, không ngừng phun ra ngoài.
Ngay sau đó một thân ảnh xuất hiện ở phía trên hắn, một cước đạp ở trên đầu của hắn.
Ầm!
Nam tử cảm thấy thân thể mất đi cân bằng, tầng tầng ngã xuống đất, xương vỡ vụn.
Suy yếu và đau nhức hóa thành hoảng sợ, theo nhịp tim lan ra khắp toàn thân.
Sự phát triển của mọi chuyện đã vượt ra khỏi suy nghĩ của hắn.
Máu tươi bắt đầu khuếch tán, trải rộng quanh thân, hắn cứ nhìn như vậy, giống như đang nhìn mình tới gần đi tử vong.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận