Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 577: Một Buổi Sáng Thế Lên

Chương 577: Một Buổi Sáng Thế Lên
Chương 577: Một Buổi Sáng Thế Lên
Chỉ cần biết được hòn đảo ở đâu, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mà so với Thiên Thần đạo nhân, Loạn Thạch Đảo lại càng dễ nhận được tin tức.
Cái giá phải trả cũng càng ít.
Thậm chí không cần trả giá cái gì, chỉ cần đến hỏi Hải La Thiên Vương là được rồi.
Trừ khi hòn đảo này không ở hải ngoại. Vậy thì còn có thể hỏi Trang Vu Chân.
"Hỏi rõ ràng nơi này ở đâu, sau đó chuẩn bị kỹ càng rồi đi với ta một chuyến." Hồng Vũ Diệp nói.
"Được." Giang Hạo gật đầu đồng ý.
Hơn mười năm, chuyện này cuối cùng cũng có tiến triển.
Mười năm trước, bọn hắn ra ngoài đi tìm Mật Ngữ Thạch Bản, đến cuối cùng cũng không thể biết được là ai phái tới. Chỉ biết là Đại Thiên Thần Tông tiếp nhận nhiệm vụ của Vạn Vật Chung Yên.
Mà người ủy thác Đại Thiên Thần Tông vẫn luôn không thể tra ra.
Hiện tại chưa xác định được Thiên Thần đạo nhân, nhưng cũng tính là có được một manh mối.
Có lẽ có thể thông qua hắn, biết được người giao Mật Ngữ Thạch Bản cho Đại Thiên Thần Tông rốt cuộc là ai.
"Tiền bối cảm thấy thế nào về Đại Địa Hoàng Giả?" Sau khi không có chuyện gì khác, Giang Hạo hỏi về chuyện mình cảm thấy hứng thú.
"Cái gì mà thấy thế nào?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
Suy tư một lát, Giang Hạo nói ra nghi ngờ trong lòng: "Thiên m Tông có đại thế đặc thù ngưng tụ, có phải là vì Đại Địa Hoàng Giả. Dưới vận thế này, Đại Địa Hoàng Giả có thể trực tiếp xuất hiện sao?"
Hôm nay sau khi thắng được hai ván, trên người hắn liền xuất hiện dạng thế này, mặc dù không có tác dụng gì đối với hắn, thế nhưng đối với những người khác lại không giống.
Nhất là sau khi hắn tụ tập thế của bốn trận, một khi bại ở trận thứ năm, như vậy cỗ thế này có khả năng sẽ chuyển đi.
Nếu như người của Hiên Viên nhất tộc cạnh tranh và thu được loại thế này, như vậy sẽ có khả năng đụng vào Đại Địa Hoàng Giả.
"Đại Địa Hoàng Giả cùng loại với Thiên Đạo Trúc Cơ, muốn thành công còn lâu mới được dễ dàng như vậy. Thế nhưng lần này cũng không phải là không có hi vọng." Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nói:
"Phải xem bọn hắn có bắt được loại cơ hội này hay không."
Phía trên chắc là có các thế khác đang hình thành.
"Là Đọa Tiên tộc muốn can thiệp vào loại thế này?" Giang Hạo suy đoán.
"Có thể can thiệp liền mang ý nghĩa không xê xích nhiều lực lượng, chỉ cần Huyền Thiên Tông hoặc là Thiên m Tông có năng lực chỉnh hợp thì liền sẽ trở thành trợ lực lớn." Hồng Vũ Diệp nói.
"Thiên m Tông và Huyền Thiên Tông có loại năng lực này sao?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Tầm mắt này bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Nói cách khác, không coi trọng Thiên m Tông và Huyền Thiên Tông?
Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Đạo Trúc Cơ là dưới tình huống không có bất kỳ ưu thế tự nhiên nào, cần lực lượng toàn tông của Minh Nguyệt Tông. Đại Địa Hoàng Giả cho dù chiếm được ưu thế, cũng không có một người nào có thể chủ trì toàn cục. Đây chính là khoảng cách giữa tông môn nhất lưu và Tiên tông.
"Xem ra Đại Địa Hoàng Giả không thể xuất hiện trong thời gian ngắn, cần một chút thời gian rèn luyện.” Giang Hạo thở dài trong lòng, nhưng mà cũng không cảm giác không tốt.
Đại Địa Hoàng Giả cũng sẽ bị nhìn chằm chằm, xuất hiện tại Thiên m Tông, nhất định được mọi người chú ý. Tương lai sẽ không ngừng có phiền toái, thậm chí là có khả năng chết yểu.
"Có tin tức về Thương Uyên Long Châu chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tạm thời còn không có." Giang Hạo nói.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp liền đặt chén trà xuống, thân ảnh bắt đầu tan biến.
Trước khi đi, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Giang Hạo nói: "Phong Hoa Đạo nhân có phân thân tại Thiên m Tông?"
"Là vãn bối lừa hắn." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.
Vì để cho Phong Hoa Đạo nhân đàng hoàng, hắn không thể không nói ra chuyện này.
Còn tưởng rằng Hồng Vũ Diệp sẽ không hỏi nhiều.
Tiếng nói vừa dứt, hắn chỉ nghe thấy hai tiếng "Ha ha", sau đó thân ảnh màu đỏ hoàn toàn biến mất.
Thấy thế, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, ít nhiều xem như không sao. Chuyện còn lại chính là dành thời gian đi hỏi mấy người Hải La Thiên Vương một chút , chờ xác định được vị trí thì chuẩn bị ra ngoài.
Đại khái là đi tới hải ngoại.
Điều kiện tiên quyết là, tránh thoát lần va chạm đại thế lần này trước đã.
Huyền Thiên Tông và Thiên m Tông hợp lại đối kháng Đọa Tiên tộc, một khi đánh nhau sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
Trong đêm.
Giang Hạo đang ngồi, cố gắng quan sát thế đang ngưng tụ ở quanh thân.
Loáng thoáng còn cảm thấy không quá dung hợp với tử khí.
Sau mấy lần thăm dò, phát hiện loại thế cấp bậc này thật sự không có nửa điểm tác dụng đối với hắn, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng tới việc vận dụng tử khí.
"Xem ra, trận thứ năm không thể không thua." Nếu như đại thế có không ít tác dụng, hắn sẽ còn cân nhắc giữ lại.
Ngày kế tiếp.
Trận thứ ba.
Giang Hạo lần nữa đi vào lôi đài, người Huyền Thiên Tông vây xem nhiều hơn so với hôm qua.
"Ta muốn xem xem thiên tài Huyền Thiên Tông chúng ta lần nay tại sao lại thua."
"Ta đoán mười chiêu sẽ bại."
"Quá đề cao thiên tài của chúng ta rồi? Ta đoán ba chiêu, Quân Bất Kiến và Lạc tiên tử đều quăng kiếm chỉ trong một chiêu."
"Các ngươi là ở đâu ra? Căn bản không phải người tông môn chúng ta." Lạc tiên tử tức giận nhìn người nói chuyện.
Những người này nói bao lâu rồi? Càng ngày càng quá đáng.
"Đúng đấy, tông môn chúng ta sao có thể có dạng người như các ngươi được?"
"Tà ma ngoại đạo, chẳng lẽ các ngươi chỉ có một chiêu vô sỉ này thôi sao?" Một số đệ tử bên cạnh mở miệng trách cứ.
Lúc này, ba người trào phúng ban đầu bị mọi người nhìn hằm hằm.
"Làm sao? Nói lời nói thật ngươi lại không thích nghe?" Một người trong đó khinh thường mở miệng:
"Có bản lĩnh thì để cho ta im miệng."
"Đúng đấy, tới đây, để cho ta im miệng." Có người phụ họa.
Oanh!
Một vị nam tử trung niên đi tới từ đằng xa, trấn áp ba người.
Không thể động đậy, khó thể mở miệng.
"Lão phu đời này cũng chưa từng nghe qua yêu cầu như vậy."
Nam tử trung niên mặc phục sức của Huyền Thiên Tông, giọng nói mang theo ý cười.
Người xung quanh đều cung kính hô một tiếng trưởng lão.
Mà người không mở miệng trong ba người cảm thấy mình có chút vô tội, hắn không có loại yêu cầu này.
Giang Hạo nhìn những người này, cảm thấy có chút buồn cười.
Thật ra trong ba người chỉ có một người là người Thiên m Tông, hai người còn lại là người ngoài giả trang.
Vị tiền bối kia chắc là cũng phát hiện, cho nên mới chỉ trấn áp đơn giản.
Đối thủ trận thứ ba là một vị tiên tử, tay cầm trường thương, khí thế kinh người.
Lần này không có giới thiệu, chỉ hành lễ đơn giản, bọn hắn liền đánh nhau. Hào quang bắn ra bốn phía, lực lượng không ngừng va chạm.
Có một khoảng thời gian, Giang Hạo đều bị đè lên đánh.
Thấy thế, người phía dưới đều thét lên, lau một vệt mồ hôi vì sư tỷ của bọn hắn. Hơn nữa bọn họ cảm thấy rất có phần thắng.
Sau nửa canh giờ, Giang Hạo đánh đối phương ngã xuống đất, xương vỡ vụn.
Mà trên người hắn cũng có một chút vết thương.
"Đa tạ."
Thấy đối phương dậy không nổi, Giang Hạo khách khí nói.
Đối phương có chút không cam lòng, nhưng mà vẫn nhận thua.
Ba người liên tiếp bại trận, những người khác vô cùng nghẹn khuất.
Muốn tìm một người đánh bại Giang Hạo.
Buổi chiều.
Đối thủ của Giang Hạo là một thiếu niên.
Kim Đan sơ kỳ, thực lực kinh người.
Nhìn như thiếu niên, nhưng tuổi nhất định không nhỏ.
"Xin chỉ giáo."
"Xin chỉ giáo."
Oanh!
Đại chiến bùng nổ.
Lần này đánh ròng rã một canh giờ.
Tất cả mọi người xem mà choáng váng.
Cường giả giao thủ, khí thế khoáng đạt, tiếng đao vang thiên địa, kiếm xuất động tám phương.
Trời dần dần tối xuống.
Chiêu thức của hai người cũng dần dần chậm lại.
Cuối cùng đao kiếm giao phong về, hai người bởi vì mỏi mệt mà bị lực lượng chấn bay, rơi vào ngoài lôi đài. Mặc dù hai bên đều lập tức trở lại lôi đài, nhưng mà vẫn đến muộn.
Giang Hạo thu đao khách khí nói: "Xem ra là thế hoà không phân thắng bại."
"Không, là ta thua." Thiếu niên nhìn Giang Hạo, khách khí nói: "Nếu không phải đạo hữu buổi sáng chiến đấu tiêu hao quá lớn, thì người rơi xuống chỉ có một mình ta. Ta tâm phục khẩu phục."
Bởi vậy, Giang Hạo thắng bốn lần liên tục.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể rời đi. Chẳng qua là lúc hắn đi được không bao xa, phát hiện trên lôi đài lại có Chu Thiền sư tỷ.
Trên người nàng có đại thế hội tụ.
Trong vô thức, hắn nhớ tới một số việc.
Là lần đầu tiên giám định Chu Thiền sư tỷ.
Khi đó tin tức của sư tỷ tương đối đặc thù, ngoại trừ có thể phát hiện ra ác ý, còn có một câu khiến hắn nhớ mãi cho đến nay.
【 Một buổi sáng thế lên, cá chép hóa rồng. 】
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận