Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 586: Nói Chuyện Với Vị Thánh Đạo Kia

Chương 586: Nói Chuyện Với Vị Thánh Đạo Kia
Chương 586: Nói Chuyện Với Vị Thánh Đạo Kia
Kiếm thế cuồn cuộn che khuất bầu trời. Giang Hạo có thể phát hiện ra chỉ có đại thế.
Bởi vì bản thân hắn đã có, tất cả cảm giác đặc biệt rõ ràng. Kiếm thế chỉnh hợp đại thế của Thiên m Tông và Đọa Tiên, bắt đầu phù hợp với đại địa.
Dưới dạng đại thế này, người ban đầu đều sẽ đạt được không ít chỗ tốt. Càng có khả năng khiến cho Đại Địa Hoàng Giả xuất hiện.
Từ một số dấu hiệu, Dọa Tiên chắc là đang chạy trốn, mà Kiếm Đạo Tiên cũng không có để ý đến những người này.
Sau một hồi.
Kiếm thế bắt đầu lắng lại, tất cả cường giả đại biểu tông môn đều đang hướng về phía đầu nguồn, dường như mong muốn bái kiến vị cường giả này.
Khí tức tại Đoạn Tình Nhai cũng chậm rãi tán đi.
Đến lúc này, tất cả đã yên tĩnh trở lại.
Giang Hạo thở phào một cái, Kiếm Đạo Tiên thế mà lại hỗ trợ, đây là chuyện hắn không nghĩ qua. Nhưng mà đối phương đến từ sớm, hiện tại mới xuất thủ tương trợ, chắc là ngoại giao trước, quân sự sau.
Tóm lại dù phía sau như thế nào thì hắn cũng phải quan tâm. Bởi vì có không ít bảo vật của Thiên m Tông ở chỗ của hắn, nhất là Thiên Hương Đạo Hoa, không cách nào kết luận được nó có an toàn hay không.
Cũng may đối phương lấy lễ để tiếp đón, nếu như đánh vào thì hậu quả khó mà lường được. Giang Hạo vốn muốn đi làm việc của mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Có cường giả đến, lại cực kỳ lễ phép.
"Người mà Đan Nguyên tiền bối nói tới? Mục đích là Tỏa Thiên?"
Dù hiểu rõ chuyện này, Giang Hạo cũng không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Cường giả hỉ nộ vô thường, cũng không phải cứ Đan Nguyên tiền bối nói lễ phép thì nhất định sẽ lễ phép.
Còn nữa, một khi đối phương nổi lòng tham thì nhất định sẽ có phiền toái.
Kiếm Đạo Tiên này chắc là cũng giao dịch với Đan Nguyên tiền bối, cùng loại với Trang Vu Chân.
Cho
Hiện tại Bạch Trưởng lão đi qua, phía sau chắc là xem Tỏa Thiên.
Nhưng Tỏa Thiên đang ở chỗ của hắn.
"Không biết có thể bị cuốn vào trong đó hay không."
Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì qua mấy ngày nữa sẽ biết được đáp án, hiện nay phải cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Chờ đợi Bạch Chỉ Trưởng lão sắp xếp.
Ba ngày sau.
Bầu trời hoàn toàn khôi phục như thường, ảnh hưởng mà Đọa Tiên mang tới cũng dần dần tan biến.
Một kiếm kia làm cho người kinh hãi, cũng làm cho người ta hướng tới.
Giang Hạo cũng là như thế.
Hắn không biết mình phải mất bao lâu mới có thể đi đến loại cảnh giới đó, thế nhưng hắn sẽ cố gắng tới gần.
Hiện tại hắn đang gieo trồng linh dược, dù phải tiêu hao linh thạch của mình hắn cũng sẽ không tiếc.
Qua hai tháng nữa, mọi chuyện không sai biệt lắm.
Nhanh hơn kỳ hạn nửa năm gấp bội.
"Không biết có mang đến sóng gió không cần thiết hay không."
Nếu như đủ tiền lời, chút sóng gió có khả năng tiếp nhận, dù sao có rất nhiều suy đoán, không đến mức sẽ bị quan tâm.
Lại ba ngày trôi qua.
Giang Hạo đang xử lý linh dược thì nhận được thông báo của Bạch Nguyệt Hồ, tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
"Tới rồi."
Không cần nhìn cũng biết Kiếm Đạo Tiên đã đàm phán với Bạch Trưởng lão.
Mà lại có thể xác định, Kiếm Đạo Tiên chính là tới vì Tỏa Thiên.
Chỉ là không biết lần này đi có thể gặp mặt đối phương hay không.
Bị biết Tỏa Thiên ở trong tay hắn, thật ra không phải là chuyện tốt.
Trong chốc lát.
Tầng năm của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Giang Hạo được Ngân Sa sư tỷ dẫn tới vị trí trung tâm, nơi này có một cái bàn, phía trên có cái gương chiếu xuống.
"Sư đệ có thể ngồi ở chỗ này, sau đó để đổ lên bàn, không cần phải để ý đến những chuyện khác."
"Được."
Giang Hạo gật đầu đồng ý.
Đi lên trước, Ngân Sa sư tỷ liền bảo hắn biết có người muốn mượn đọc Tỏa Thiên. Sau khi quan sát trái phải, hắn cũng không nhìn thấy Kiếm Đạo Tiên.
"Hắn ở tầng cao, cũng sẽ không gặp mặt sư đệ, cho nên không cần quá lo lắng." Ngân Sa sư tỷ có ý tốt nhắc nhở.
Giang Hạo gật đầu nói cảm ơn, thì ra là như vậy, hắn đúng là yên tâm hơn rất nhiều.
Xem ra Thiên m Tông cũng không muốn để người ta biết Tỏa Thiên ở đâu.
Trong nháy mắt ngồi xuống cạnh bàn, Giang Hạo có một loại cảm giác không hiểu, cảm thấy đối diện cũng có một người. Sau đó hắn lấy Tỏa Thiên ra, đặt ở dưới tấm gương, từ từ mở ra.
Chữ viết phía trên bắt đầu hiện ra rõ ràng, nhưng mà ở trong mắt Giang Hạo, vẫn là hỗn loạn. Trong lúc vô hình, hắn phảng phất như thấy đối diện đưa tay đặt ở trên Tỏa Thiên.
Ngay sau đó, kiếm thế xuất hiện theo.
Vô số tế kiếm bắt đầu xuất hiện, qua một chút thời gian, Giang Hạo nhìn thấy vô số dây nhỏ ở bên trong kiếm thế. Những giây nhỏ này đang kết nối với mỗi một chữ viết.
Mà chữ viết bên trên Tỏa Thiên Chi Thuật lại chưa từng xuất hiện dây nhỏ. Đối phương dường như có chút ngoài ý muốn.
"Xem ra thứ mà thiên địa muốn che đậy, chủ yếu là nửa phần trước." Giọng nói yếu ớt truyền tới, là Kiếm Đạo Tiên.
Giang Hạo trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ đã xác định.
Tấm gương này đúng thật sự là thần kỳ, lại có thể khiến cho hắn phát hiện ra đối phương, lại nghe được đối phương. Tương tự, đối phương cũng có thể phát hiện ra hắn.
Chỉ là hắn cũng không dám xác định, đối phương có thể nhìn thấy Tỏa Thiên Chi Thuật hay không. Tỏa Thiên Chi Thuật vốn đã rất khó coi, lại thêm Hồng Vũ Diệp phong ấn, có khả năng có thể ngăn cản đối phương.
Soạt!
m thanh đột ngột thu hút tầm mắt của Giang Hạo.
Chỉ thấy từng sợi dây nhỏ bị kéo căng cứng, sau đó kiếm ảnh chém đi từng cái.
Dây nhỏ tách ra, từng chữ viết bắt đầu hạ xuống.
Thứ tự hỗn loạn trước đó được bày ngay ngắn, Giang Hạo có thể nhìn ra, nội dung lần này đúng rồi. Cường giả quả nhiên có biện pháp của mình.
Sau khi chữ viết hình thành, Giang Hạo dường như thấy bên trên có thêm một người.
Một người nam tử dáng vẻ trung niên.
Hắn nhìn Giang Hạo, nói:
"Ta sinh ra ở Thiên Linh tộc, nhất tộc chúng ta được trời cao chiếu cố, sinh ra đã đứng ở độ cao mà vô số người chạm không tới. Đây là một loại kiêu ngạo, ta vì thế mà từng kiêu ngạo. Thế nhưng… Trong vòng một trăm năm kia, tộc chúng ta không còn xuất hiện sinh mệnh mới. Ta tưởng rằng tộc chúng ta có vấn đề, cho nên bắt đầu tìm kiếm y thuật. Nhưng mà y thuật không cứu được tộc chúng ta. Ta thăm dò vu thuật, lần này ta thành công, thế nhưng đứa nhỏ mới ra đời lại khác với đứa nhỏ Thiên Linh tộc bình thường.
Không có thiên phú, không có độ cao bẩm sinh, không chỉ như thế, ngay cả tuổi thọ đều ngắn lạ thường. Ta lại thăm dò mấy lần, kết quả vẫn là giống nhau. Ta không tiếp tục nữa, bắt đầu dành thời gian quan sát. Mười năm trăm năm, vẫn không có kết quả. Mãi đến có một ngày, đại chiến xuất hiện, tộc ta thương vong to lớn. Lần này trong tộc bắt đầu sinh đứa nhỏ, mỗi một người đều đứng tại độ cao mà người khác không thể với tới. Rất nhiều năm về sau, nhân số lại không thể tăng trưởng lần nữa.
Lần này có thêm một người so với trước đó, thế nhưng sau khi thống kê thiên phú của mỗi người, ta phát hiện ra một chuyện. Thiên phú của hai người lần này yếu hơn trước đó một bậc. Phát hiện này khiến cho ta chấn động. Ta quan sát lần nữa, không chỉ là Thiên Linh tộc, ta còn quan sát nhân loại, Đọa Tiên tộc, Chân Long nhất tộc, Giao Long nhất tộc."
Giang Hạo ngồi ngay ngắn, kiếm trên mặt bàn còn đang động, chữ viết còn đang hạ xuống.
Lúc này, thân ảnh bên trên đã đứng lên.
Hắn có chút cảm khái nhìn về phía hai người, nói:
"Ta bỏ ra thời gian mấy ngàn năm, vừa quan sát vừa tra vô số điển tịch, cuối cùng hiểu rõ một chuyện. Mạnh như Chúc Long, một chủng tộc chỉ có một mình hắn, sinh ra đã thọ cùng trời đất, mở mắt liền có uy thế ngập trời, thực lực kinh thiên động địa. Yếu như nhân loại, số lượng lại nhiều như sao trời, khắp nơi đều có, sinh ra tựa như sâu kiến. Mà ngoại trừ tình huống cực đoan, chủng tộc càng nhiều sẽ càng ít nhận được sự chiếu cố của thiên địa.
Thiên Linh tộc, Chân Long nhất tộc, trời sinh thiên phú kinh người, đứng tại chỗ mà vô số người ngưỡng vọng, thế nhưng số lượng kém xa chủng tộc có xuất thân kém, càng không cách nào so sánh với nhân loại.
Đến tận đây, ta đưa ra được kết luận. Tổng số thiên phú chủng tộc, là cố định."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận