Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 591: Bỗng Nhiên Quay Đầu, Rất Nhiều Người Lại Là Gặp Mặt Lần Cuối

Chương 591: Bỗng Nhiên Quay Đầu, Rất Nhiều Người Lại Là Gặp Mặt Lần Cuối
Chương 591: Bỗng Nhiên Quay Đầu, Rất Nhiều Người Lại Là Gặp Mặt Lần Cuối
"Hai vị lão nhân gia đều không còn nữa sao?"
Giang Hạo lắc đầu, cũng không ở lại chỗ này.
Mà là cùng Hồng Vũ Diệp rời khỏi Lạc Thành, đi tới Thiên Thổ Thành.
Sau khi đi ra, Giang Hạo hỏi qua nữ tử bên muốn cạnh đi nào, nhưng lại không nhận được trả lời. Đối phương trước sau bình tĩnh như vậy.
Nói cách khác, tất cả đều dựa vào chính hắn.
Chuyện này cũng có chút khó khăn, bởi vì hắn cũng không biết hải ngoại ở hướng nào. Không chỉ như thế, hắn cũng không biết đi tới hải ngoại cần bao nhiêu thời gian.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, hắn hôm nay Phản Hư sơ kỳ, đi tới Thiên Thổ Thành không cần đi theo Hồng Vũ Diệp nữa, mà là Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh hắn.
Sử dụng Hòa Quang Đồng Trần, có thể mang theo đối phương tan biến tại chỗ.
Thời gian đã qua hơn mười năm, mình đúng là xưa đâu bằng nay.
Khi đó Kim Đan viên mãn, bây giờ Phản Hư sơ kỳ. Thật sự là làm người ta phải cảm khái.
---
Thiên Thổ Thành.
Trong một khoảng sân không nhỏ, một vị nam tử trung niên ngồi ở ghế dựa, nghiêm khắc nói với hai người trẻ tuổi phía trước:
"Ra quyền phải ổn định, các ngươi lúc trước làm sao đoán thể vậy? Một chút quyền thuật bình thường đã học lâu như vậy, thế mà còn không thể tùy tâm sở dục. Mất mặt, mất mặt. Đi ra đừng nói là đồ đệ của ta."
Hai người này có dáng vẻ tầm hai mươi, đang vô cùng cố gắng luyện quyền.
Không dám có chút thư giãn nào.
"Ta cảm thấy còn có khả năng." Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
"Có khả năng? Cứ như vậy mà còn có khả năng? Thật sự không có tiền đồ, chờ lão phu tấn thăng Kim Đan, bọn hắn chính là đệ tử của Kim Đan tiền bối. Cứ như vậy, đi ra ngoài mà không bị người ta cười chết sao." Người trung niên vô thức đáp lại.
Chỉ là hắn lập tức sửng sốt, bị dọa cho giật mình một cái.
Hắn đứng dậy, nhìn lại về sau.
Sau lưng hắn là một nam tử trẻ tuổi, rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng lại không nhìn thấy rõ bộ dáng.
Bởi vậy có thể rõ ràng, thực lực đối phương không thể tưởng tượng nổi. Mà cường giả như vậy tại sao lại ở chỗ này?
"Thạch đạo hữu, không nhớ Giang mỗ nữa rồi sao?" Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.
Lúc này phía sau hắn mới xuất hiện thân ảnh của một nữ tử.
"Giang?" Thạch Tân chỉ suy nghĩ trong chốc lát đã nhớ ra cái gì đó, vội vàng kích động nói: "Giang đạo hữu? Là ngươi?"
"Là ta?" Giang Hạo ôn hòa nói, chợt nhìn về phía hai người trẻ tuổi đang lo lắng và nghi hoặc ở bên cạnh, nói:
"Xem ra ngươi không có nuốt lời, thật sự thu bọn hắn làm đồ đệ. Một người Luyện Khí tầng bốn, một người Luyện Khí tầng năm, cũng xem như không tệ."
Thạch Tân, là người Giang Hạo gặp phải trong lần ra ngoài trước đó, trên đường cứu được hai đứa bé, liền giao cho đối phương.
Vì đã đồng ý với thỉnh cầu của đứa nhỏ, cho nên lần này ra ngoài hắn đặc biệt sang đây xem một chút.
Trước đó hắn cho là phải Nguyên Thần hoặc là Luyện Thần mới có thể đi ra ngoài, nào nghĩ đến là Phản Hư.
Tướng mạo của hai đứa nhỏ coi như không tệ, lúc này hai người đang sững sờ tại tại chỗ, dường như có chút mờ mịt.
"Các ngươi còn thất thần làm gì? Không phải là các ngươi ngày ngày lẩm bẩm ân nhân cứu mạng sao? Hiện tại ân nhân tới, còn không hành lễ." Thạch Tân quát khẽ.
Lúc này hai người mới tỉnh ngộ lại, vội vàng quỳ xuống, kích động kêu một tiếng ân nhân.
Giang Hạo cũng không ngăn cản, bởi vì sau lần này, bọn hắn có lẽ sẽ không còn gặp mặt.
Nhìn như ly biệt bình thường, có đôi khi chính là vĩnh biệt. Cũng không phải là có người sắp gặp bất trắc, chỉ là bọn hắn chỉ còn gặp nhau được một lần cuối mà thôi.
Chỉ như thế mà thôi.
Sau khi chỉ đạo hai đứa nhỏ vài câu, lại đưa một ít đồ, Giang Hạo liền để bọn hắn đi một bên tu luyện. Sau đó, hắn nhìn về phía Thạch Tân.
"Có chuyện muốn thỉnh giáo đạo hữu."
"Giang đạo hữu khách khí, có chuyện gì cứ việc phân phó."
Giang Hạo lần này tới đây thật ra cũng muốn hỏi thăm tình huống của hại ngoại một chút, muốn biết làm như thế nào để ra biển.
"Hướng đi vùng biển Thiên Hà? Chắc là ở phía Đông Nam, nhưng mà muốn đến vùng biển cần rất lâu, dù có đủ trang bị truyền tống, cũng cần hao phí không ít thời gian. Đồng thời phải đi đến các phạm vi thế lực khác nhau trước." Thạch Tân giải thích.
"Phương hướng Đông Nam sao?" Giang Hạo gật đầu.
Quá xa Hồng Vũ Diệp chắc là sẽ ra tay, nếu không thì sẽ quá lãng phí thời gian.
Sau khi hiểu rõ đại khái, Giang Hạo mới nhìn kỹ trạng thái của Thạch Tân.
"Đạo hữu sắp tấn thăng Kim Đan rồi?" Hắn có chút ngoài ý muốn.
Hơn mười năm từ hậu kỳ đến tấn thăng Kim Đan, tương đối mà nói đã rất nhanh rồi. Nhất là khi Thạch Tân không có bối cảnh gì, tài nguyên không đủ, cũng khó có người chỉ đạo.
"Đúng vậy, chỉ thiếu một cơ hội." Thạch Tân có chút lúng túng nói.
Hắn đến nay vẫn không tìm thấy cơ hội kia, cũng không dám tùy tiện tấn thăng.
"Ta nói cho đạo hữu một chút hiểu biết của ta về Kim Đan đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Thạch Tân mừng rỡ.
Sau đó, Giang Hạo bắt đầu giảng giải hiểu rõ của Phản Hư như hắn đối với Kim Đan. Hắn tấn thăng đều dựa vào tu vi và khí huyết, nhưng hắn vẫn đi tìm hiểu và lĩnh ngộ mỗi một cảnh giới.
Dù sau khi tấn thăng cũng sẽ trở về thăm dò.
Như thế, lúc dạy đám người Trình Sầu cũng không đến mức xuất hiện chuyện không may. Hơn nữa, hiểu rõ càng nhiều về cảnh giới, càng sẽ không khiến cho hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc tấn thăng.
Từ trước tới nay, hắn không dám bỏ qua loại chuyện này.
Mà sau khi giảng giải, con mắt Thạch Tân lập tức sáng rực, giống như xiềng xích vây khốn hắn trước đó đang dần mở ra. Sau đó, hắn vô thức lấy Thiên Hoàn Đan ra uống vào rồi bắt đầu tấn thăng.
Thấy thế, Giang Hạo cũng không nói thêm cái gì, mà là lưu lại một đạo phòng ngự, quay người rời đi.
---
Bên ngoài viện.
Tộc trưởng đệ nhất gia tộc Thiên Thổ Thành, Trần Bách Hiểu, mang theo người hướng về phía sân nhỏ.
"Ngươi xác định Thạch Tân đã có Thiên Hoàn Đan, có thể tấn thăng Kim Đan bất cứ lúc nào?"
Cường giả như vậy không nằm trong sự khống chế của hắn, khiến cho hắn không thích.
Cho nên lần này muốn đến gõ một thoáng.
"Là như vậy, thế nhưng Thạch Tân có quan hệ với người kia, chúng ta nhúng tay vào cũng không quá thích hợp?" Trần Tuyền có chút lo lắng, nói.
Lúc trước tại quán trọ, hắn bị một đao chém xuống, sự sợ hãi ấy khiến cho hắn đến nay vẫn còn nhớ kỹ.
"Vị kia có thể trở lại hay không là một chuyện khác, thế nhưng hiện tại Thiên Thổ Thành vẫn là của chúng ta, Thạch Tân sẽ hiểu rõ." Trần Bách Hiểu trầm giọng nói.
Oanh!
Đột nhiên một cỗ khí tức phóng lên tận trời.
Dường như là lực lượng đang chuyển biến.
"Đây là…" Trần Bách Hiểu chấn kinh:
"Thạch Tân đang tấn thăng Kim Đan? Cứ như vậy mà tấn thăng?"
Căn bản là không có để bọn hắn vào mắt.
Trần Bách Hiểu đi vào, hắn muốn xem xem Thạch Tân lấy lực lượng ở đâu ra. Mà ở trong nháy mắt
Đối phương liếc mắt nhìn hắn, chỉ là tùy ý liếc mắt lại khiến cho nhiệt độ cơ thể hắn giảm xuống, trong nháy mắt rơi vào vực sâu vô tận.
Loại băng lãnh kia có thể dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của hắn bất cứ lúc nào.
Cảm giác nhỏ bé, khiến cho hắn coi là nhìn thấy tiên nhân. Chỉ là đối phương không dừng lại chút nào, tiếp tục rời đi.
Lần này lại nhìn về phía sân nhỏ, hắn phát hiện Thạch Tân và hai đồ đệ của hắn đều đang ngồi, một người đang tấn thăng, hai người đang cảm ngộ. Mà trên người bọn họ đều có một đạo phòng ngự, phòng ngự này mang đến cho người ta một loại cảm giác băng lãnh.
Một trăm hắn cũng không phá nổi dạng phòng ngự này.
Mồ hôi lạnh của Trần Bách Hiểu chảy ròng, sợ đã tiên nhân đã rời đi bỗng quay đầu trảm cho mình một đao.
Đối phương chắc chắn đã nghe thấy lời nói bất kính của mình vừa rồi.
Chỉ nghĩ đến thôi, Trần Bách Hiểu đã vô lực đứng thẳng. Uy thế như vậy, đặt ở trong lòng hắn, khiến cho người hoảng sợ.
Trần Tuyền bên cạnh nhìn quanh hai bên, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Tộc trưởng, ngươi sao thế?"
---
Lúc rời đi, Giang Hạo
Nếu không cần thiết, hắn không đến mức ra tay với những người này.
Nhưng mà lần từ biệt này, chắc là vĩnh biệt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận