Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 592: Sau Này Ta Không Kiêng Nể Gì Cả, Cuồng Ngạo Không Bị Trói Buộc

Chương 592: Sau Này Ta Không Kiêng Nể Gì Cả, Cuồng Ngạo Không Bị Trói Buộc
Chương 592: Sau Này Ta Không Kiêng Nể Gì Cả, Cuồng Ngạo Không Bị Trói Buộc
Đầu tháng chín.
Giữa tháng tám rời đi tông môn, bây giờ đã qua nửa tháng. Nửa tháng này Giang Hạo phần lớn đều đi theo Hồng Vũ Diệp.
Bọn hắn ngay từ đầu còn thường xuyên xuất hiện trong một số thành trì của U Vân Phủ.
Sau khi rời khỏi U Vân Phủ, tốc độ của bọn hắn liền thay đổi, trực tiếp nhảy vọt nửa châu phủ. Khoảng nửa tháng, bọn hắn đã đi tới đại thành gần bờ biển.
Vùng biển Thiên Hà, có thể xuất phát từ nơi này. Cũng có thể hỏi thăm một chút tình huống đại khái của Thiên Hà ở chỗ này, càng quan trọng hơn là biết được thế cục trước mắt để tiện cho hành động tiếp theo.
Đây là một tòa thành thị duyên hải, bên trong thành có thể nhìn thấy vùng biển vô tận, không thấy phần cuối, giống như cự thú khổng lồ, thần bí mà rộng lớn. Phóng tầm mắt tới, nước biển trong veo, hiện ra một màu xanh thẳm.
Biển này… đều là nước.
Giang Hạo nhẹ cảm thán trong lòng. Hắn nhìn về phía bóng hình xinh đẹp bên cạnh: "Tiền bối đêm nay muốn ở trên biển hay là trên bờ?"
Hắn đã nghe ngóng qua, nơi này có chỗ ở trên biển, cũng có chỗ ở như bình thường. Đây là một tòa thành cho phần lớn người tu hành, kiến trúc đặc thù một chút cũng có thể hiểu được.
Chỉ là cần tiêu phí linh thạch. Hắn hôm nay rất thiếu linh thạch, thế nhưng không sợ.
Hắn có rất nhiều thứ, đúng lúc có thể bán ra ở đây.
Sau khi thu xếp xong cho Hồng Vũ Diệp, hắn sẽ có thể tìm kiếm người mua phù hợp.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hồng Vũ Diệp ngoái đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Ánh mắt trong suốt lại khiến cho Giang Hạo cảm thấy khá lãnh đạm.
Cuối cùng hắn thuê một căn phòng gần biển, như là đảo nhỏ trôi nổi trên mặt biển, vừa đẹp vừa thanh tịnh, thế nhưng đắt, cần mười khối linh thạch.
Với tài nguyên Kim Đan của mình đều ở không được nửa tháng. Nhưng mà gian phòng nơi này, tỉnh lại liền có thể thấy biển, đứng dậy có thể ngắm mặt trời lặn.
Phong cảnh không tệ, ngoài ra còn có linh khí không tầm thường, còn có hệ thống công thủ.
"Tiền bối nghỉ ngơi trước, ta đi nghe ngóng xem nên đi đảo Loạn Thạch như thế nào." Giang Hạo rót trà ngon rồi nói.
Lần này ra ngoài, lá trà của hắn cũng tiêu hao không nhỏ , chờ sau này cũng phải bổ sung.
Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trên ghế ngồi, nhìn Giang Hạo, bình tĩnh nói:
"Ngươi tu vi gì rồi? Nguyên Thần?"
"Tiền bối nói đùa, vãn bối trước đó nói qua, Kim Đan sơ kỳ, chưa tấn thăng được Nguyên Thần." Giang Hạo cúi đầu đáp.
"Ngươi Kim Đan sơ kỳ rất mạnh nha." Hồng Vũ Diệp uống trà cười nói: "Chắc không có Kim Đan nào là đối thủ của ngươi?"
"Mạnh hơn cũng không bằng cái vung tay của tiền bối." Giang Hạo cẩn thận nói.
Tốc độ tấn thăng của hắn quá nhanh, có đôi khi sẽ có vấn đề nguy hiểm.
Thấy Giang Hạo nói chuyện dễ nghe, Hồng Vũ Diệp mới nói: "Đi tới bờ biển, ngươi định dùng thân phận gì?"
"Thân phận của Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo đáp. Đây là chuyện hắn quyết định ngay từ đầu, chờ sau này ra ngoài sẽ mang theo "Mặt nạ", trở thành Tiếu Tam Sinh.
"Vì hiệu quả, đến lúc đó vãn bối có lẽ sẽ có một chút chỗ đắc tội, hi vọng tiền bối có thể thông cảm." Giang Hạo thỉnh tội trước.
Tiếu Tam Sinh tùy ý làm bậy, hỉ nộ vô thường, càng không phân thiện ác. Muốn diễn cho giống thì không thể bị sự mạnh mẽ của Hồng Vũ Diệp ảnh hưởng.
Nhưng nếu như đối phương không đồng ý, vậy cũng không có cách nào. Dù sao tính mệnh quan trọng. Chỉ là không nghĩ tới Hồng Vũ Diệp thế mà sảng khoái đồng ý:
"Được, nhưng mà sau đó, hi vọng ngươi tự cầu phúc."
Giang Hạo: "…"
Chắc là sẽ không chết. Sẽ không chết, liền dễ nói hơn rất nhiều.
Dù sao đối phương còn cần hắn làm việc, chắc là cũng không đến mức tàn phế. Nhiều lắm là mất đi tự do, chịu một chút thương thế, hoặc là trói buộc.
Đều có thể tiếp nhận.
"Tiền bối muốn chút bánh ngọt ăn với trà không?" Giang Hạo lại hỏi.
Không nhận được câu trả lời, Giang Hạo nói câu "Không quấy rầy tiền bối" rồi lui ra ngoài.
Trong nháy mắt hắn ra khỏi phòng, một cây quạt xuất hiện trong tay, lúc này khóe miệng hắn hơi giương lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ngay sau đó cả người hóa thành một thư sinh, nhìn như yếu đuối, nhưng lại sáng ngời như ánh sáng.
Chờ sau khi hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, hắn mới cười đạp không mà đi.
Hắn không có ý ẩn giấu tu vi Phản Hư, nhưng cũng không hiển lộ rõ.
Không sợ hãi, tùy ý lạnh nhạt.
Trong chốc lát.
Giang Hạo rơi xuống trong một phiên chợ. Hắn tùy ý đi lại trên đường phố, thấy đồ vật đặc biệt sẽ dừng chân xem xét.
Thuận miệng hỏi thăm một câu, liền quay người rời đi.
Lúc thấy cửa hàng pháp bảo khá lớn, hắn không đi dạo nữa, mà là đi vào.
Người nơi này không ít, tất cả mọi người đang xếp hàng. Giang Hạo cũng an tĩnh xếp hàng.
Chỉ là đột nhiên, một đầu trọc suýt nữa đụng vào hắn, bị hắn tránh đi. Mà đối phương đấu đá lung tung không có ý định tránh né chút nào, mang theo hai tùy tùng đi vào bên trong, lúc đi ngang qua còn xì một câu: "Cút đi, tạp chủng."
Nếu như là lúc bình thường, Giang Hạo đương nhiên sẽ không để ý, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng hôm nay hắn là Tiếu Tam Sinh.
Cho nên không mở miệng không được:
"Đạo hữu đầu trọc phía trước xin chờ một chút." Giang Hạo vừa mở miệng, những người khác đều sững sờ, sau đó đều có chút hoảng sợ.
Mà lúc này, đầu trọc cũng quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, nhướng mày nói:
"Ngươi gọi ta?"
"Chỗ này còn có đầu trọc nào khác sao?" Giang Hạo nở nụ cười ôn hòa.
Đầu trọc cười lạnh: "Vậy ngươi gọi ta có chuyện gì?"
"Đương nhiên là xếp hàng." Giang Hạo nói.
Nghe vậy, người xung quanh càng hoảng hốt, đều cảm thấy Giang Hạo đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, sắp gặp chuyện không may.
Đầu trọc cười ha ha một tiếng:
"Xếp hàng? Ta tại sao phải xếp hàng?"
"Bởi vì ta đang xếp hàng." Giang Hạo vẫn duy trì nụ cười ấm áp.
Ánh mắt đầu trọc lạnh lẽo, trầm giọng nói:
"Đi, phế đi tu vi của hắn, chém tứ chi của hắn, treo ở bên ngoài hong gió. Đừng tùy tiện giết chết, cho hắn biết, không có thực lực thì ở trước mặt ta ngay cả người đều không phải là."
Trong nháy mắt, người xung quanh lập tức lui lại một khoảng.
Đồng thời, hai tùy tùng kia cũng nhanh chóng nhích người, vận chuyển lực lượng công kích Giang Hạo.
Một kích đánh xuống.
Nhưng mà còn chưa hạ xuống hoàn toàn, thân ảnh Giang Hạo chợt biến mất.
Phốc!
m thanh thân thể bị đâm truyền tới. Hai tùy tùng kinh ngạc, nhìn lại phía sau.
Ánh mắt cảnh giác, trong nháy mắt biến thành hoảng sợ. Chỉ thấy chủ tử của bọn hắn, bị một thanh đao đâm xuyên bụng.
Mà người đứng ở trước mặt đầu trọc chính là Giang Hạo vừa mới biến mất.
"Ta có ý tốt nhắc nhở ngươi xếp hàng, ngươi sao có thể động thủ giết người được chứ?" Giang Hạo lộ ra gương mặt tươi cười.
Phốc phốc!
Đao bị rút ra, một lần nữa hóa thành cây quạt bị nắm trong tay.
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Dù cho là quản sự vừa muốn đi qua chào hỏi đầu trọc đều sững sờ tại chỗ.
"Không xếp hàng, bị thương rồi đúng không? Ta đã nhắc nhở ngươi rồi mà." Giang Hạo có ý tốt nói.
Đầu trọc ôm bụng, nhìn hằm hằm người trước mắt.
Nhưng mà, đột nhiên có thứ gì đó đâm vào mắt của hắn.
Phốc!
Đau nhức kéo tới. Đầu trọc ngã trên mặt đất kêu thảm.
"Ánh mắt này dễ dàng đắc tội với người khác, ta giúp ngươi bỏ đi, cũng có thể sống lâu thêm mấy năm." Giang Hạo nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Chỉ là người xung quanh nhìn thấy đều vô thức lui ra xa ba thước.
Nhưng mà Giang Hạo nói một câu xếp hàng đi, làm cho tất cả mọi người lại đứng trở về, run như cầy sấy.
"Chết! Cho! Ta!"
Đột nhiên, đầu trọc nổi điên, lực lượng trên thân bạo phát hồng quang, muốn trấn sát Giang Hạo. Nhưng mà người kia chỉ hơi động cây quạt trong tay, ánh đao quét qua.
Đầu trọc đang bùng nổ lực lượng bỗng dừng lại giữa không trung, ngay sau đó rơi xuống từng tầng, triệt để chết đi.
"Ồn ào." Giang Hạo thuận miệng nói một câu, liền tiếp tục xếp hàng.
Trong chớp nhoáng này, bất kể là người phía trước hay là người phía sau đều không dám vọng động. Cho dù là quản sự và nhân viên của cửa hàng pháp bảo đều run như cầy sấy, sợ đột nhiên chọc tới sát tinh không biết ở đâu ra này.
Làm việc tùy tiện như thế, không sợ rước lấy mầm tai vạ sao?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận