Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 593: Các Ngươi Thật Là Xấu

Chương 593: Các Ngươi Thật Là Xấu
Chương 593: Các Ngươi Thật Là Xấu
Trong lúc xếp hàng, Giang Hạo thấy người phía trước và người phía sau đều đang nhìn lấm lét.
Dường như đang sợ người sẽ đến.
Như thế hắn cũng có thể xác định được, là chuyện của đầu trọc khiến cho những người này e ngại. Thế nhưng thân là Tiếu Tam Sinh há lại sợ hãi mấy thứ này? Chỉ có thể tiếp tục xếp hàng.
Qua một lúc sau, cuối cùng đến lượt hắn.
"Tiền, tiền bối cần gì không?" Quầy hàng tiên tử có chút khẩn trương nói.
"Chỗ các ngươi có thu pháp bảo không?" Giang Hạo lộ ra vẻ mỉm cười.
Nhưng đối phương dường như càng thêm e ngại.
"Thu, thu." Tiên tử gật đầu.
"Ví dụ như thanh linh kiếm này thì sao?" Giang Hạo lấy Linh Kiếm bình thường ra. Tiên tử nhìn xem kiếm có chút khó khăn.
Thứ này, bọn hắn không thu. Nhưng nàng cũng không dám nói như vậy, bởi vì như vậy sẽ chết.
"Linh kiếm này một thanh bốn linh thạch, đạo hữu có bao nhiêu chúng ta đều thu." Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
Là một vị trung niên đi tới, khí độ phi phàm, tu vi Luyện Thần hậu kỳ. Sau đó, Giang Hạo được đối phương mời vào bên trong.
Thấy thế, người trong đại sảnh đều nhẹ nhàng thở ra. Bầu không khí băng lãnh cũng bắt đầu chuyển biến, nhưng mà có một số người lại cảm thấy nơi này không nên ở lại lâu.
Một vị nam tử lập tức lôi kéo nữ tử bên cạnh.
"Đạo huynh, tại sao phải rời đi vội vã như vậy?"
"Ngươi không biết à? Quan hệ của Bách Khí Lâu này và Huyết Giao Môn vô cùng tốt, người vừa rồi giết Đường chủ của Huyết Giao Môn, chắc chắn sẽ bị trả thù. Mà người vừa ra chính là một trong ba cường giả trấn lâu của Bách Khí Lâu. Nếu như đối phương thật sự muốn an ổn, sớm đã bảo người ta rời đi rồi. Bây giờ lại mời người đi vào, chính là vì kéo dài thời gian, đợi người Huyết Giao Môn tới. Nơi này sắp không yên ổn rồi, chúng ta chuyển sang nơi khác."
"Khoa trương như vậy sao? Nhưng mà ta cảm thấy người này làm việc không kiêng nể gì cả như thế, liệu có thể cũng là nhân vật lớn hay không?"
"Chưa thấy qua, chắc là tới từ bên ngoài, nếu đã tới nơi này thì thực lực cao cũng nên hành sự cẩn thận, cuồng vọng như thế, tất có tai hoạ."
Hai người vừa nói vừa đi, không dám tiếp tục lưu lại.
---
Giang Hạo được đưa tới một gian phòng cao nhã, xung quanh có chữ viết, mỗi một bức đều có một loại ý cảnh. Mà ở vị trí trung tâm thì có một bàn trà giản dị, phù hợp với một loại trận pháp nào đó.
"Đạo hữu mời ngồi." Nam tử trung niên cười nói:
"Tại hạ Trịnh Huyền Chân, không biết đạo hữu?"
"Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo lộ ra nụ cười thân thiện.
Trịnh Huyền Chân cảm thấy mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng mà không có gì ấn tượng.
"Đạo hữu muốn bao nhiêu pháp bảo, chúng ta đều thu."
Giang Hạo lấy ra ba ngàn cái, lần này tương đối ít, dù sao thời gian cũng không có lâu như lần trước.
Trịnh Huyền Chân có phần hơi kinh ngạc, nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của hắn.
"Được." Hắn cười gật đầu, sau đó lại hỏi thăm xem còn có gì khác hay không.
Giang Hạo thật kỹ đối phương, lấy một thanh Phương Thiên Kích ra. Đây là một pháp bảo cấp bậc Nguyên Thần, phẩm chất không kém.
Hắn đã tính toán qua, giá trị vượt qua một vạn.
"Kích?" Trịnh Huyền Chân tiếp nhận pháp bảo quan sát một hồi, cau mày nói:
"Pháp bảo có phẩm chất không tệ, theo lý thuyết giá cả nhất định không thấp. Chỉ là có cực ít người dùng Phương Thiên Kích, có lẽ không thể bán sẽ, cho nên giá cả sẽ lại thấp hơn một chút. Nhưng mà đạo hữu chắc là không muốn giá quá thấp. Như vậy đi, ta đi hỏi ý kiến tiền bối tầng trên một chút, nhìn một chút xem có thể cho đạo hữu một chút ưu đãi hay không, coi như kết giao bạn bè… Đương nhiên, vì để cho đạo hữu yên tâm, ta sẽ thanh toán linh thạch trước, cùng với năm ngàn tiền thế chấp." Nói xong liền phái người giao cho Giang Hạo một vạn bảy linh thạch.
Giang Hạo cũng gật đầu đồng ý chuyện này.
Ngay sau đó, Trịnh Huyền Chân mang theo Phương Thiên Kích rời đi.
Giang Hạo híp mắt nhìn bóng lưng đối phương, khóe miệng hé ra để lộ hàm răng trắng tinh.
Trịnh Huyền Chân đi lên tầng trên.
Hắn gõ cửa một cái, liền có người dẫn hắn đi vào.
Bên trong là một vị lão giả tóc trắng.
Luyện Thần viên mãn.
"Sao rồi?" Hắn nhìn Trịnh Huyền Chân hỏi.
"Hắn lấy ra cái này, ta lấy cớ để hỏi tiền bối, để hắn chờ ở phía dưới." Trịnh Huyền Chân lấy Phương Thiên Kích ra, để ở một bên, cười nhạo nói:
"Hắn hình như nhập thế chưa sâu, hiện tại tám phần là còn đang ở dưới nghĩ xem chúng ta sẽ cho thêm bao nhiêu. Hắn căn bản không hiểu thế giới này không chỉ có đấu tranh tàn nhẫn mà còn phải động não, cùng với nhân tình."
"Nếu như người Huyết Giao Tông không tới thì sao?" Luyện Thần viên mãn hỏi.
"Ta sẽ đi xuống, thu mua với giá cả đã định trước đó, chỉ nói với hắn là, trước kia dự định một vạn ba, bây giờ ưu đãi cho một vạn bốn. Nếu như đối phương không đồng ý ta đây sẽ cho thêm một ngàn. Ta sẽ làm ra vẻ do dự mãi mới gật đầu đồng ý, hắn còn sẽ cảm thấy mình kiếm bộn." Trịnh Huyền Chân híp mắt lại. tiếp tục nói:
"Nếu như người Huyết Giao Tông tới, vậy thì càng tốt hơn. Huyết Giao Tông bắt được người sẽ nhận nhân tình của chúng ta, để hắn chạy thoát cũng không sao cả, dùng năm ngàn thu được pháp bảo Nguyên Thần cũng kiếm lợi lớn rồi. Mà đối phương có được năm ngàn linh thạch, cũng không nhất định sẽ lại đến đây mạo hiểm lần nữa. Nhưng mà ta thích việc hắn bị người Huyết Giao Tông bắt được, sau đó đánh giết hơn. Như thế mới là có lợi nhất, cũng là an ổn nhất."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Cảm giác bày mưu nghĩ kế khiến cho bọn hắn cảm thấy vui vẻ.
"Các ngươi thật là xấu nha."
Giọng nói ôn hòa mang theo ý cười đột ngột vang lên. Hai người bản năng muốn nói rõ lý do, đây là phương pháp sinh tồn.
Nhưng mà trong giây lát, bọn hắn liền phát hiện ra chỗ không đúng.
Trong lòng run sợ, trong phòng có những người khác từ lúc nào vậy? Trịnh Huyền Chân vốn định đứng dậy, nhưng mà một cây quạt đã để ở trước cổ của hắn rồi:
"Trịnh đạo hữu, vội vã đứng lên làm gì vậy?" Thân ảnh của Giang Hạo xuất hiện, giọng nói của hắn ôn hòa lại ấm áp, giống như đang nói chuyện với bạn bè nhiều năm không gặp.
"Tiếu đạo hữu, giữa chúng ta có lẽ có hiểu lầm gì đó." Trong nháy mắt nhìn thấy Giang Hạo, Trịnh Huyền Chân không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Đối phương làm sao xuất hiện, hắn không có chút phát giác nào.
"Hiểu lầm? Không có." Giang Hạo cười lắc đầu, chợt nói:
"Ta thật ra là một người quá thiện lương, cũng là bởi vì như này, mới luôn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao các ngươi lại có thể xấu như vậy được chứ?”
"Đạo hữu, ta…" Trịnh Huyền vốn định nói rõ lý do.
Nhưng mà…
Phốc!
Bên trong cây quạt xuất hiện ánh đao, đâm xuyên qua cổ của hắn.
Giọng nói ấm áp của Giang Hạo lại vang lên: "Sau thì thế nào hả, ta cũng không muốn nghĩ nữa, bởi vì người xấu như ngươi đều đã chết."
Trịnh Huyền Chân che cổ, bên trong hoảng hốt mang theo tuyệt vọng. Hắn vốn muốn dùng tu vi cầm máu, tu bổ vết thương.
Nhưng mà không có một chút tác dụng nào, lực lượng của hắn bị đảo loạn, không thể vận chuyển.
Nguyên Thần cũng giống như bị lửa đốt, đốt hết tất cả.
Không…
Hắn ngã trên mặt đất, thống khổ nhìn về phía Giang Hạo, hi vọng đối phương tha cho mình một mạng. Nhưng mà đối phương lại chỉ nở một nụ cười ấm áp.
Chỉ là nụ cười lần này lại khiến cho hắn cảm thấy vặn vẹo mà điên cuồng, làm cho người kinh hãi lạnh mình.
Sau đó, ý thức của hắn bắt đầu tán đi. Giang Hạo giật giật cây quạt, đi vào bên cạnh Luyện Thần viên mãn muốn đi lại không cách nào động đậy.
"Tiền bối, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết có tiện hay không?"
Đối phương không nói gì.
"Không tiện à?"
Phốc!
Một cánh tay bay lên.
"Tiện, tiện." Luyện Thần viên mãn hoảng sợ nói. Hắn bị người trước mắt trấn áp nên vốn nói chuyện khó khăn.
Không thể tưởng tượng rằng, người trước mắt ngay cả chuyện này cũng muốn trách cứ hắn. Bản thân mình chỉ là đồng ý với đề nghị của Trịnh Huyền Chân, cùng nhau chờ đợi, căn bản là không làm gì cả.
Lại phải đối mặt với tai bay vạ gió như này.
"Ta đây bắt đầu đặt câu hỏi." Giang Hạo nói khẽ.
Luyện Thần viên mãn chảy mồ hôi lạnh, đối phương càng khách khí, hắn càng sợ hãi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận