Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 595: Thiên Nhân Thiên Diện, Thiên Hạ Vô Song

Chương 595: Thiên Nhân Thiên Diện, Thiên Hạ Vô Song
Chương 595: Thiên Nhân Thiên Diện, Thiên Hạ Vô Song
"Tiếu Tam Sinh!"
Nhìn đồng môn chết đi ở trước mắt, những người khác không khỏi trợn mắt.
Bọn hắn không có lùi bước, lúc này ai cũng biết, phần lớn mọi người đều không phải là đối thủ của Tiếu Tam Sinh.
Nhưng mà ai cũng không biết người nào sẽ là người tiếp theo, nếu như không thống nhất đối ngoại, không cường ngạnh một chút, sẽ bị phá vỡ từng lớp. Lúc này, bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước.
"Tiếu Tam Sinh, ngươi là tới để giết người?" Huyết Hổ cũng mở miệng.
Hắn lạnh lùng nhìn thư sinh phía dưới, vẻ hung ác trong mắt cũng không gia tăng, làm cho không người nào có thể suy đoán ý nghĩ của hắn.
Giang Hạo mỉm cười, lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, ta tới là vì muốn giao dịch cùng các người."
"Giao dịch…" Có người vừa muốn hỏi thăm, lại bị Giang Hạo nhìn chằm chằm đến không còn dám mở miệng. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, chính mình có phải cũng tính là "trẻ nhỏ" hay không?
Cho dù có phải hay không, hắn đều cho mình phải.
Hắn cúi đầu, không nói gì nữa.
"Giao dịch gì." Huyết Hổ nhìn Giang Hạo, hỏi.
"Muốn mua hai tấm vé tại chỗ của môn chủ."
"Vé? Vé gì?"
"Vé đi tới đảo Loạn Thạch."
Nghe vậy Huyết Hổ yên lặng.
Giang Hạo quạt cây quạt, bốn chữ Thiên Nhân Thiên Diện vô cùng dễ thấy.
"Bảy vạn." Huyết Hổ mở miệng.
"Bảy vạn?" Giang Hạo lắc đầu cười nói:
"Như này chỉ sợ không được."
"Vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Huyết Hổ lạnh giọng hỏi.
"Tám vạn." Giang Hạo dừng cây quạt lại, nói.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đều như yên tĩnh trở lại, dương như cũng có chút không rõ phương thức trả giá này.
Thế nhưng, lửa giận lập tức lấp đầy hai mắt bọn họ.
Giang Hạo khép cây quạt lại, ôn hòa nói: "Hai vé."
Oanh!
Toàn bộ đại điện bộc phát lực lượng va chạm vô cùng mãnh liệt.
Qua một lúc sau, Giang Hạo mang theo hai tấm vé, đi ra khỏi đại điện, hoàn hảo không chút tổn hại gì.
Hắn nhẹ nhàng lắc cây quạt, phủi tro bụi xung quanh đi.
Lúc này, trên cây quạt lại hiện lên mấy chữ "Vạn vật quy nhất" .
Chỉ là Giang Hạo nhìn xong lại cảm thấy không tốt lắm, sau đó vạn vật quy nhất bắt đầu tan biến, nhanh chóng bị bốn chữ lớn khác thay thế -- Thiên hạ vô song.
"Ha ha ha!"
Tiếu Tam Sinh vừa cười to vừa rời khỏi Huyết Giao Tông.
Trong đại điện lúc này, có người không cam lòng nói:
"Cứ thả hắn đi như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?" Huyết Hổ lau máu tươi nơi khóe miệng.
Nghĩ tới dáng vẻ thong dong và nụ cười của đối phương, hắn cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Tiếu Tam Sinh, một người không tìm thấy nhược điểm, làm việc quái đản lại không theo logic.
Loại người này quá nguy hiểm.
Không thể tiếp xúc quá nhiều, càng không thể đắc tội.
---
Giang Hạo trở lại chỗ ở, khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.
Sau đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay quá hung hiểm.
Mặc kệ là giết người bên đường hay là ban đêm xông vào Huyết Giao Tông.
Cũng may hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, thời khắc cuối cùng động thủ với Huyết Hổ, mặc dù chỉ là một chiêu, thế nhưng lực lượng kinh khủng của Phản Hư trung kỳ vẫn khiến cho tim hắn đập nhanh không thôi.
May mà Tàng Linh Trọng Hiện vẫn luôn được chuẩn bị, như thế mới có thể thong dong ứng đối.
Mà Huyết Hổ cũng chỉ ra một chiêu, liền không thăm dò quá nhiều.
"Đối phương biết Tiếu Tam Sinh, đại khái cũng có kiêng kỵ, thân phận này đúng là dùng tốt."
Còn về vé tàu, là tốn linh thạch mua được, hai tấm tám vạn.
Muốn cướp đoạt không quá phù hợp với thực tế, bởi vì lúc tiến vào Huyết Giao Tông. Hắn phát hiện ra có lực lượng cường đại đang âm thầm ngủ say từ linh khí kéo dài.
Hắn tuyệt đối không thể đối phó với lực lượng này.
Cho nên, không cần thiết phải trêu chọc tồn tại này. Tiếu Tam Sinh cuồng vọng, thế nhưng biết nhìn kỹ thực lực bản thân.
Buổi chiều, hắn bán ra rất nhiều thứ, bán cả Phương Thiên Kích và linh kiếm Luyện Thần.
Bán được bốn vạn linh thạch, lại thêm một số đan dược và mấy thứ khác.
Được năm vạn linh thạch.
Cộng với trước đó, hắn có hơn mười một vạn, giàu có đến cực hạn.
Đáng tiếc, hắn đã bỏ tám vạn ra mua vé, chỉ còn lại hơn ba vạn.
Lại mua thêm một ít lá trà, mất đi một phần.
Cũng may còn lại ba vạn.
Thùng thùng!
Hắn gõ cửa phòng Hồng Vũ Diệp, phát hiện cửa không khóa.
Sau khi nói câu "Vãn bối tiến vào", Giang Hạo liền mở cửa tiến vào.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp ngồi cạnh mặt biển, ngắm nhìn sao trời phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đi ra ngoài một chuyến, có thu hoạch gì không?" Giọng nói linh hoạt kỳ ảo truyền đến.
Giang Hạo gật đầu, sau đó để một ít bánh ngọt xuống rồi nói:
"Có một ít thu hoạch, đã lấy được vé tàu đi tới đảo Loạn Thạch, ngày mai có thể lên thuyền, thuyền sẽ chạy trong ba ngày này. Chúng ta vẫn tính là may mắn."
Nếu như bỏ lỡ ba ngày này thì vẫn còn có thể lên thuyền, bởi vì thuyền lớn sẽ tiến lên dọc theo một con đường nào đó, chỉ cần biết được mấy con đường kia thì vẫn còn có cơ hội đi lên.
Đương nhiên, hạn cuối là vào nửa tháng sau.
Nếu như bỏ qua thì cũng có chút khó khăn.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp bảo Giang Hạo pha trà.
Sáng sớm.
Bọn hắn nhìn thấy mặt trời dần ló dạng ở hướng đông, lập tức rời đi.
---
Đảo nhỏ xa xôi.
Trên bờ có mấy người đang đứng, trong đó có một vị nữ tử thân mặc hắc bào đứng ở một chỗ hẻo lánh, bên người nàng có hai vị tùy tùng.
"Phu nhân, thuyền sắp tới, Thiên Vương nói thế cục hải ngoại biến hóa vô cùng lớn, lần này đi đảo Loạn Thạch phải thật cẩn thận." Một nữ hầu trong đó nhắc nhở.
"Người đảo Loạn Thạch sẽ không để cho người quá mạnh ra ngoài, có các ngươi ở đây, ta không đến mức có nguy hiểm gì." Nữ tử hắc bào nói, nàng có chút tự tin nói:
"Hơn nữa, mặc dù tu vi của ta không còn bằng lúc trước, thế nhưng phù lục, trận pháp của ta lại không yếu đi, vẫn có năng lực tự vệ."
Dưới hắc bào, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.
Nếu như Giang Hạo ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được.
Đây chính là người có danh xưng Đoán Tạo Chi Thủ tại hải ngoại- Mịch Linh Nguyệt.
Mục đích chuyến đi lần này của nàng thật ra là đến đảo Loạn Thạch báo cáo công việc. Thân là một nằm vùng, cách một đoạn thời gian nàng phải đi báo cáo công việc.
Trừ khi gặp được chuyện khẩn cấp, ví dụ như bị giam tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nếu như không phải vì báo cáo công việc, nàng đã đi tới Thiên m Tông lần nữa.
Đi giáo huấn Hải La Thiên Vương một lần.
Các Thiên Vương khác đều không hài lòng về Hải La. Nói đi là đi, hại bọn hắn lãng phí nhiều tài nguyên một cách vô ích như vậy.
Còn hại vợ chồng bọn họ bị các Thiên Vương cảm thấy đang cấu kết với Thiên m Tông, lừa gạt tài nguyên bọn họ.
Hải La Thiên Vương đáng chết, đáng đời phải sống ở dưới bóng ma của vương hắn.
Hô!
Có người đang đạp không đi tới.
Mịch Linh Nguyệt tò mò nhìn qua.
Phát hiện là một thư sinh và một đại tiểu thư váy đỏ.
Thư sinh áo trắng nhẹ nhàng, trong tay cầm quạt giấy, dáng vẻ có chút yếu đuối.
Đại tiểu thư thì bình thản, sắc đẹp phi phàm, lạnh nhạt, lại có chút cảm giác khuyết thiếu tồn tại.
Mịch Linh Nguyệt lại đưa ánh mắt nhìn về phía thư sinh, chỉ trong nháy mắt, nàng liền phân phó thị nữ bên người: "Tuyệt đối không thể trêu chọc người này."
"Tại sao?" Hai vị thị nữ có chút không hiểu.
Mịch Linh Nguyệt lắc đầu, cũng không mở miệng.
Nàng cũng không biết tại sao, thế nhưng trực giác của nữ nhân đã nói với nàng như thế.
Không thể trêu chọc người này.
"Sương lên."
Có thị nữ mở miệng nhắc nhở:
"Phu nhân, thuyền sắp tới. Người Vạn Vật Chung Yên sẽ tìm đủ loại cớ để nhằm vào người, nếu như không phải chuyện nghiêm trọng, cần phu nhân nhẫn nại một chút. Một khi xảy ra xung đột, nửa đường bọn hắn sẽ mang đến cho chúng ta không ít phiền toái. Thành viên của Vạn Vật Chung Yên có đôi khi sẽ không nói lý."
"Ta biết, đã đi rất nhiều lần, mấy kẻ liều mạng này sẽ bắt lấy bất cứ cơ hội nào để nhằm vào người khác." Mịch Linh Nguyệt gật đầu nói.
Lúc này thuyền lớn tới gần, hai người hầu đi đến vị trí lối ra, nhìn mọi người, nói:
"Người lên thuyền, cần năm trăm phí thức ăn, năm trăm phí quản lý, năm trăm phí bảo hộ, năm trăm phí hỏi thăm, năm trăm phí quản lý, năm trăm tiền chữa bệnh, năm trăm phí phong cảnh, năm trăm phí trao đổi. Tổng cộng ba ngàn năm trăm linh thạch, tùy tùng cũng phải giao nộp."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người chấn kinh.
Thế mà còn có nhiều như vậy.
"Người có ý kiến có thể tự động rời đi."
"Có được trả vé không?"
"Tìm ai mua thì tìm người đó mà trả, không có liên quan gì tới chúng ta."
Giang Hạo nhìn người mở miệng, chỉ là một tu sĩ Kim Đan.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng, xông ra.
Bảy ngàn linh thạch, muốn lấy đi từ trong tay hắn dễ dàng như thế sao?
Vậy hắn sao có thể được gọi là Tiếu Tam Sinh?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận