Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 596: Có Một Mỹ Nhân Như Này, Gặp Rồi Sao Có Thể Quên.

Chương 596: Có Một Mỹ Nhân Như Này, Gặp Rồi Sao Có Thể Quên.
Chương 596: Có Một Mỹ Nhân Như Này, Gặp Rồi Sao Có Thể Quên.
Đối mặt với việc thu phí vô lý của Vạn Vật Chung Yên, không ít người biểu thị không vừa lòng, nhưng mà việc đã đến nước này, cũng không thể không nộp phí.
Nếu như quả thật rời đi, cũng không có chỗ trả vé.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, có không ít người trong đố chỉ là đại biểu cho thế lực của mình đi tới đảo Loạn Thạch để thực hiện giao dịch với người ta. Một số khác là vì tiến vào để xử lý một số việc.
Bọn hắn mang theo rất nhiều mục đích, bản thân cũng có người sau lưng.
Cho nên dù giao nhiều một chút linh thạch cũng không quan trọng.
Cũng là bởi vì như này, người Vạn Vật Chung Yên mới phát hiện có thể ăn chắc bọn hắn. Giang Hạo xếp hàng ở phía sau, nhìn xem người phía trước nộp linh thạch.
Hắn cũng không để ý nhiều. Những người này đi lên, hầu như đều giao một trữ vật pháp bảo đơn giản.
Sau khi những người kia kiểm tra đơn giản thì sẽ cho đi.
Tầm mắt Giang Hạo đột nhiên nhìn về phía một người khoác áo bào đen, cảm thấy nữ tử kia có chút quen thuộc.
Theo khí tức kéo dài, chắc là Mịch Linh Nguyệt.
"Người như nàng tại sao lại đi đảo Loạn Thạch?" Trong lòng Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà cũng không quá để ý.
Thật ra có thể gặp được đối phương, cũng coi như là chuyện tốt.
Bởi vì có một vấn đề đúng lúc có thể thỉnh giáo một chút, chỉ là hiện tại cũng không vội. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trên thân hai tùy tùng, khí tức kéo dài của bọn hắn không có gì đặc thù.
Đúng thật chỉ là tu sĩ Kim Đan.
Kim Đan không là gì trong mắt những người này.
Nhưng lại có khả năng bắt chẹt tất cả mọi người như này, nói rõ toàn thể Vạn Vật Chung Yên rất khó đối phó. Ít nhất chiếc thuyền này là như thế.
Thuyền này đại biểu cho giao dịch của Vạn Vật Chung Yên, coi trọng cũng là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, phần lớn mọi người đều mang theo mục đích của mình, đương nhiên cũng không hy vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không bao lâu sau, Giang Hạo liền phát hiện đã sắp đến lượt mình. Phía trước là một vị nam tử trung niên, hắn dường như gặp phải khó khăn.
"Chuyện là, chỗ ta chỉ có ba ngàn tám, đạo hữu có thể dàn xếp một chút không?" Nam tử này nhỏ giọng dò hỏi.
"Không có linh thạch? Không có linh thạch thì ngươi lên thuyền làm cái gì?" Người hầu mỏ nhọn lạnh lùng nói.
"Chỉ thiếu hai trăm."
"Hai trăm? Thiếu hai trăm có ý gì, để chúng ta làm việc miễn phí cho ngươisao? Ngươi có mặt mũi lớn như vậy sao?"
"Không phải, ta không có ý này."
"Không có ý này thì bù cho đủ linh thạch, hoặc là cút xuống cho ta."
"Ta…"
"Ta bổ sung cho hắn." Giang Hạo đột nhiên mở miệng, sau đó đưa hai trăm linh thạch:
"Thời gian của chúng ta đang gấp, không muốn bởi vì hai trăm linh thạch mà bị ngăn cản đường đi."
"Đa, đa tạ đạo hữu." Nam tử trung niên cảm kích nói.
Đối phương đi lên, liền đến lượt Giang Hạo.
Bởi vì sự khẳng khái của hắn, khiến cho hai người hầu đều cảm thấy người này không có vấn đề gì.
Bọn hắn vô thức đưa tay ra.
Nhưng mà Giang Hạo cũng không giao linh thạch, mà là cầm lấy hai túi linh thạch từ trên tay của đối phương, một túi cho mình, một túi cho Hồng Vũ Diệp bên cạnh.
Sau đó, hắn liền dẫn người đi vào bên trong.
Hai người hầu kia phản ứng lại thì kinh hãi, chợt giận dữ mắng mỏ một tiếng rồi ngăn cản Giang Hạo lại.
"Dừng lại, ngươi đang làm cái gì đó?" Người hầu mỏ nhọn gầm thét.
"Thu phí của các ngươi, ta thấy các ngươi có họa sát thân, bây giờ thu các ngươi tám ngàn linh thạch, bảo đảm cho các ngươi một mạng." Giang Hạo bình tĩnh trả lời.
Hồng Vũ Diệp đùa giỡn linh thạch trong tay, cảm thấy có chút quái dị.
Lần thứ nhất thu được linh thạch.
"Ngươi đang trêu đùa chúng ta sao?" Người hầu mỏ nhọn trầm giọng nói.
Những người khác cũng vô thức nhìn qua, phát hiện lại có người đòi tiền từ trong tay những người này.
Cho dù thật sự muốn lấy, cũng phải đợi xuống thuyền chứ.
Làm như này được không bù mất.
"Ngươi cảm thấy ta đang lấy không linh thạch của ngươi sao?" Giang Hạo cười nói:
"Đừng lo lắng, tiền nào đồ nấy, ta lấy linh thạch đương nhiên sẽ làm việc."
"Nực cười, chiếc thuyền này là của chúng ta, ở bên trong này chỉ có chúng ta thu tiền của các ngươi, lúc nào đến lượt ngươi thu tiền của chúng ta rồi? Ngươi thì tính là cái gì?" Vẻ mặt tên người hầu mỏ nhọn trở nên âm u:
"Trả linh thạch lại, nếu không dù ngươi quỳ xuống nói xin lỗi thì cũng không có tác dụng gì."
Giang Hạo bất đắc dĩ, cuối cùng trả linh thạch trong tay mình lại cho đối phương.
Chỉ là trong nháy mắt đối phương tiếp nhận linh thạch, ánh đao quét qua, cắt nát tay người hầu này ngay tại chỗ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người kinh hãi, duy chỉ có Giang Hạo nhún vai thở dài: "Ta đã nói rồi, các ngươi có họa sát thân, ta thật sự là đang bảo vệ các ngươi."
Mọi người: "…."
Giang Hạo chợt quay đầu nhìn về phía một người hầu khác: "Ngươi cũng không cần ta bảo hộ sao?"
Đối phương trợn tròn mắt.
Hắn biết những người này không yếu, nhưng mà không ai dám càn rỡ như thế ở chỗ này.
Đây là thật sự không muốn đi đảo Loạn Thạch nữa rồi sao?
Chuyện bên này lập tức thu hút sự chú ý của người bên trong, một vị lão giả xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
"Các hạ thật sự là to gan."
"Không so ElYSaṅ với các ngươi."
Giang Hạo lắc đầu.
"Không biết các hạ là người của ai?" Lão giả hỏi.
Giang Hạo mở cây quạt ra, mấy chữ Thiên Nhân Thiên Diện ánh vào tầm mắt của người khác: "Tiếu Tam Sinh."
"Tiếu Tam Sinh?" Lão giả có chút ngoài ý muốn, nhưng vẻ mặt lại lập tức trầm thấp xuống:
"Nếu như ta đoán không sai, ngươi làm như này có thể xem như đang đánh người của mình?"
"Hả?" Giang Hạo lộ ra ánh mắt nghi hoặc:
"Vạn Vật Chung Yên đoàn kết lại từ lúc nào thế? Chúng ta chỉ là có một mục tiêu lớn giống nhau mà thôi, trở thành người một nhà từ lúc nào rồi? Tất cả mọi người Vạn Vật Chung Yên đều có đồng bạn rồi hay sao?"
Có đồng bạn, còn có thể gọi là Vạn Vật Chung Yên?
"Cho dù như thế, ngươi giết người do ta quản lý, không cần thông báo một chút sao?" Lão giả lạnh giọng hỏi.
"Cần sao?" Giang Hạo cười hỏi lại.
Lão giả hạ thấp lông mày, dường như đang cân nhắc chuyện có nên động thủ hay không.
Cuối cùng hắn từ bỏ động thủ: "Ta có thể không tính toán với ngươi vì là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên, thế nhưng nữ tử kia nhất định phải nộp đầy đủ linh thạch. Hi vọng ngươi sẽ không khiến cho ta khó xử."
Giang Hạo đứng tại chỗ, trầm tư chốc lát rồi nói:
"Cũng không phải là không được, thế nhưng ta gần đây bị ốm một trận."
"Ngươi nhiễm bệnh thì có liên quan gì tới ta?" Lão giả hỏi.
"Bệnh này có liên quan đến một nữ tử, nữ tử này gặp qua sẽ không thể quên, một ngày không thấy sẽ nhớ như điên." Giang Hạo nhìn lão giả trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hòa:
"Nếu như tâm tình ta bị xao động, không biết đạo hữu dự định bồi thường cho ta bao nhiêu linh thạch?"
Lão giả đối mặt với hắn.
Giang Hạo nở nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều có một loại cảm giác không hiểu, hai người giống như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Cuối cùng lão giả thua trận, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi:
"Sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn, hi vọng trong khoảng thời gian này ngươi không nên gây chuyện cho ta. Nếu không thì dù cho ngươi có lợi hại thế nào thì cũng phải chết trong tay ta."
Giang Hạo cười nhạt một tiếng, như gió nhẹ thoáng qua, chỉ là hắn lập tức nhận ra một tầm mắt giống như cười mà không phải cười ở bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn chợt lạnh.
Vừa rồi hắn có chút quên hết tất cả.
Nhưng mà sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Bây giờ thành công lên thuyền, phía sau chính là an tĩnh chờ đợi, đi tới đảo Loạn Thạch. Cũng không biết dọc con đường này có gặp phải phiền toái gì hay không.
Dù sao nơi này có không ít cường giả, cho dù là hắn hôm nay cũng không thể ứng đối toàn bộ.
Cũng may Hồng Vũ Diệp cũng ở đây, nếu như nằm ngoài tầm kiểm soát, đối phương cũng sẽ ra tay.
Nhưng mà trong thời gian này cũng phải làm chút gì đó, tốt nhất có thể nói chuyện với Mịch Linh Nguyệt.
Hỏi một chút về vấn đề của "Tinh" trước đó.
Như thế sẽ có khả năng trao đổi vị trí của Xích Điền từ chỗ của "Liễu".
Phía sau nếu như rảnh rỗi, cũng nên đi bái phỏng một chút.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận