Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 600: Các Hạ Tại Sao Lại Dùng Mặt Đánh Tay Của Ta?

Chương 600: Các Hạ Tại Sao Lại Dùng Mặt Đánh Tay Của Ta?
Chương 600: Các Hạ Tại Sao Lại Dùng Mặt Đánh Tay Của Ta?
Nhiễm Huy.
Tiên sinh dạy học của một trấn nhỏ bình thường.
Từ sau khi hắn cưới vợ, trong nhà liền thường xuyên xảy ra một số việc.
Người quê hắn nói vợ hắn là yêu nghiệt biến thành, tương lai sẽ không ngừng gặp vận rủi.
Hắn tất nhiên là không tin.
Nhưng dọn nhà nhiều lần, vẫn luôn gặp phiền toái.
Có lần vợ chồng bọn họ suýt nữa bị bức chết, cũng chính vào lúc này, bọn họ gặp một nữ tử.
Nàng cho bọn hắn một lệnh bài, cho hai tấm vé.
Sau đó đưa lên thuyền tại chỗ đặc biệt, nữ tử kia nói sau khi thuyền đến đầu bên kia, có lẽ có bọn hắn sẽ có chỗ dung thân.
Nhưng mà vị kia tiên nhân cũng thông báo cho bọn hắn, đoạn đường này cực kì gian nan, lệnh bài không bảo vệ được bọn hắn bao lâu.
Cuối cùng bọn hắn lựa chọn lên thuyền, mang theo lệnh bài cũng không cần giao ra bất kỳ phí tổn gì.
Nhưng không có gian phòng riêng cho bọn họ, chỉ có thể núp ở nơi hẻo lánh, ăn chút lương khô.
Một một người ở đây đều có khí chất phi phàm, thậm chí có pháp thuật ngập trời.
Không ít người đang chú ý đến bọn hắn, thậm chí có người còn bắt đầu bàn bạc xem nên động thủ thăm dò như thế nào.
Vợ chồng bọn họ cực kỳ sợ.
Cho đến khi có một người thư sinh đứng ở bên cạnh bọn họ.
Bọn hắn vốn cho rằng thư sinh này sẽ làm khó dễ, nhưng hắn vẫn luôn không động thủ, cũng chưa từng mở miệng.
Người xung quanh dường như có chút sợ thư sinh này, cứ như vậy, thư sinh đứng nhìn bọn hắn, những người khác cũng không dám tới lỗ mãng.
Như thế bọn hắn mới vượt qua được vài ngày yên bình.
Cho đến hôm nay, có người tới.
Dường như muốn nhìn một chút xem hai người bình thường bọn họ là có chuyện gì.
Trong nháy mắt, Nhiễm Huy cảm thấy vợ chồng bọn họ chẳng khác gì là dê đợi làm thịt.
Hai người nắm chặt tay nhau, chuyện gì cũng đều có thể cùng nhau đối mặt.
Giang Hạo đứng ở bên cạnh, nhìn nữ tử run rẩy rúc vào trên người nam tử.
Bọn hắn dường như có quyết định gì đó, cũng gần như tuyệt vọng.
Xoạt!
Cây quạt bị hắn mở ra, bốn chữ Thiên Nhân Thiên Diện cực kì rõ ràng.
"Thật sự là khó xử."
Giọng nói trầm thấp, lại mang theo sự hưng phấn không hiểu.
Khóe miệng hé ra để lộ răng nanh trắng nõn.
"Hai người bình thường còn che che giấu giấu, có chuyện gì mà không thể gặp người khác sao?" Nam tử trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ, trong lời nói mang theo một chút tò mò.
Bên cạnh hắn có mấy người đi theo, đều là đến để xem xem tại sao người bình thường lại có tư cách đi lên.
"Tiên, tiên trường, chúng ta, chúng ta cũng không mạo phạm." Nhiễm Huy thấp giọng cầu khẩn.
Cả người thậm chí là quỳ trên mặt đất.
"Không có việc gì, chúng ta chỉ muốn nhìn xem, cũng không động thủ với ngươi, cởi áo choàng xuống, để cho ta nhìn xem." Nam tử trẻ tuổi nói.
Lúc này có mấy người bắt đầu vây ở xung quanh.
Bọn hắn đều vô cùng tò mò về hai người bình thường ở trong góc.
Nam tử lấy hắc bào xuống, là một người có dáng vẻ thư sinh, vẻ mặt tái nhợt, mang theo một chút sợ hãi.
"Không có gì đặc thù cả, người còn lại thì sao?" Hỏa Chinh tiếp tục mở miệng nói.
"Nương tử của ta trời sinh xấu xí, không dám làm ô uế mắt của các vị tiên nhân." Nhiễm Huy cúi đầu, hèn mọn nói.
"Xấu xí?" Hỏa Chinh cười ha ha:
"Xấu như nào mà ta chưa thấy qua? Đến, lật ra để cho ta nhìn một cái."
Lần này Nhiễm Huy không
Lúc này, người của Hỏa Chinh xông tới, đẩy Giang Hạo bên cạnh sang một bên.
Dường như tất cả đều là trùng hợp, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Dù là muốn tức giận cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Cùng lúc đó, Hỏa Chinh mở miệng lần nữa:
"Các vị đạo hữu nhường một chút, ta sẽ cho các ngươi nhìn xem hai người bình thường này rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì."
Trong lúc nhất thời, mấy người bị đẩy ra dường như cũng đều không tiện tức giận.
Ngay tại lúc đối phương cảm thấy mình có thể khống chế toàn trường, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một thủ hạ của Hỏa Chinh bị ném ra giữa không trung, ngay sau đó biến mất ở trong biển rộng.
Bị ném xuống thuyền.
"Người nào?"
"Ta." Giang Hạo đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói.
"Đạo hữu tại sao lại đột nhiên ra tay với người của ta?" Hỏa Chinh trầm giọng nói.
"Ra tay rồi, ngươi còn muốn như thế nào?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Đạo hữu không cảm thấy cần giải thích gì sao? Tất cả mọi người là…"
Ba!
Lúc nói chuyện, Hỏa Chinh trực tiếp bị quạt một bạt tai.
m thanh chói tai truyền khắp bốn phương.
Mà Giang Hạo chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh bên người Nhiễm Huy, vẻ mặt mang theo ý cười ôn hòa, nói khẽ:
"Đạo hữu thật sự là không thèm nói đạo lý, thế mà còn dùng mặt đánh tay của ta."
"Ngươi…" Trong mắt Hỏa Chinh có ngọn lửa bốc lên.
Nhưng mà, hắn không có vì vậy mà mất lý trí, mà là trầm giọng nói:
"Đạo hữu tại sao lại muốn đối nghịch với chúng ta? Chẳng lẽ là chủ tử sau lưng ngươi muốn đối địch cùng Thiên Vương chúng ta?"
Người của Thiên Vương? Giang Hạo cảm thấy mình chắc là nên kiêng kị một hai, nhưng bây giờ hắn là Tiếu Tam Sinh.
Nếu như kiêng kị một tên tiểu tử, sao còn là Tiếu Tam Sinh không kiêng nể gì cả được?
Sau đó khóe miệng của hắn giương lên, nói:
"Đạo hữu thật sự là ngây thơ, ai quy định là ngươi phải chọc tới ta thì ta mới có thể phản kích? Mà không phải là ta chủ động chọc giận ngươi, để ngươi phản kích đây?"
"Ngươi thật sự không sợ cùng chúng ta…" Hỏa Chinh còn chưa nói xong, lại một âm thanh thanh thúy vang lên.
"Ba!"
Lời nói bị đánh gãy, bị bạt tai tại chỗ.
Hỏa Chinh cảm thấy mặt mũi của mình đã mất hết, lửa giận lúc này có thể đốt cháy cả con thuyền.
Phải biết, hắn chỉ là muốn nhìn một chút xem hai người khả nghi kia rốt cuộc là ai, nhất là nữ tử kia, nếu như là nữ tử tuyệt mỹ chạy nạn đến tận đây thì có thể bắt về hiến cho Thiên Vương.
Dạng này hắn sẽ có thể thu hoạch được không ít chỗ tốt.
Nếu bọn họ không có bối cảnh gì, giết nam sẽ có thể cướp được nữ.
Nếu như quả thật là xấu xí không chịu nổi thì giết hết là được.
Ai biết được loại chuyện nhỏ nhặt này mà cũng có người nhảy ra.
Còn nhục nhã hắn mấy lần.
"Các hạ đã chủ động trêu chọc chúng ta, cũng phải cho cái lý do chứ?" Hỏa Chinh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là muốn trò chuyện với thư sinh này một chút." Giang Hạo tùy ý nói.
"Vậy các hạ chỉ cần nói là được mà." Hỏa Chinh trầm giọng nói.
Giang Hạo cũng không thèm để ý đến hắn, mà là quay đầu nhìn về phía thư sinh, nói:
"Ngẩng đầu nhìn ta."
Đối phương nhìn lại, trong mắt có khủng hoảng, có may mắn, nhưng phần nhiều hơn chính là bất lực.
Giang Hạo nở nụ cười, nói:
"Nhìn dáng vẻ của ngươi hệt như một người đọc sách, bây giờ thấy ta, ngươi nghĩ tới điều gì?"
Trong mắt đối phương dường như xuất hiện ánh sáng, hắn nhanh chóng suy nghĩ, trong nháy mắt ngắn ngủi dùng hết tất cả học thức một đời, cuối cùng cung kính nói:
"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."
Nghe vậy, Giang Hạo mở cây quạt ra, mặt sau xuất hiện bốn chữ lớn —— thiên hạ vô song.
Sau đó, tiếng cười to truyền ra, vô cùng thoải mái.
Lúc này, Giang Hạo ngồi xổm xuống, hắn liếc nhìn nử tử đang cúi đầu trốn ở trong hắc bào.
Da tay có chút ngăm đen, bên trong đôi mắt sáng ngời mang theo một chút sợ hãi và bất an.
Giang Hạo cũng không nhìn quá nhiều, chỉ vừa đối mặt, hắn liền biết tại sao đối phương lại không dám gặp người.
Trời sinh Mị thể.
Khó trách.
Giang Hạo đứng lên, khó trách muốn chạy trốn cùng nhau.
Mị thể trời sinh, dù là người bình thường hay là người tu tiên thì đều rất khó coi nhẹ.
Dù đối phương không có bất kỳ biểu hiện đặc thù nào, dù là vô tâm trêu chọc thì vẫn sẽ rước lấy phiền toái như thường.
Có thể sống đến hiện tại, đúng là cũng không dễ dàng.
Chỉ là bọn họ tại sao lại muốn tới nơi này?
Mị thể trời sinh xuất hiện ở đây, không phải là dê vào miệng cọp hay sao?
"Tiếu Tam Sinh, ngươi không phải có bạn nữ rồi sao? Sao còn tới đây nhìn nữ tử khác?" Lúc này, một nam tử trung niên ở bên ngoài trêu ghẹo:
"Chẳng lẽ nữ tử kia của ngươi không đủ đẹp?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận