Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 603: Hít Sâu, Một Chút Là Sẽ Qua Thôi

Chương 603: Hít Sâu, Một Chút Là Sẽ Qua Thôi
Chương 603: Hít Sâu, Một Chút Là Sẽ Qua Thôi
Đông Độ.
Dưới bầu trời Tinh Thần đảo ngược, Tinh Hà sáng chói, một đại lục đang phiêu bạt.
Đỉnh đại lục, có một bóng người đang ngồi xếp bằng, tương hỗ tương ứng cùng với sao trời. Mà phía dưới bóng người là đại lục rộng lớn, ở giữa có sức mạnh ngăn cách.
Là thân ảnh mà người phía dưới chỉ có thể ngẩng đầu trông lên.
Phía trên đại lục có vô số núi non sông ngòi, có một chỗ có không ít người đang tụ tập. Bọn hắn dường như đang thử phá vỡ phòng ngự của ngọn núi này.
Mà trong một khu rừng khác.
Một bạch y nam tử đang nhìn bia đá phía trước rừng cây, yên lặng không nói. Hắn dù chỉ đang đứng thẳng, nhưng trên thân lại có khí thế to lớn, hùng vĩ như sơn hà bao la.
Lúc này, bia đá mang theo ánh sáng sáng chói, mà phía trên viết hai cái chữ to – Đốt Tiên. Ánh sáng sắp bao trùm toàn bộ bia đá. Chỉ là không có người biết được ánh sáng bao trùm toàn bộ bia đá sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này một thanh niên đi đến nơi này, kích động nói: "Tự Bạch sư huynh, phá, trận pháp kia đã bị phá, thật sự chính là m Dương Trận. Ta chưa bao giờ thấy qua m Dương Trận như này, thật là khéo. Ta nên cố gắng học tập sư phụ, nếu không cũng không đến nỗi ngay cả loại chuyện này cũng không biết."
"Phá?" Tự Bạch mỉm cười nói.
"Đúng, phá rồi, hiện tại những sư huynh sư tỷ khác đang thăm dò chỗ kia, bọn hắn bảo ta hỏi Tự Bạch sư huynh xem có nên đi vào hay không." Người tới nói.
Hắn bỗng tới phía trước Đốt Tiên, nghi ngờ nói:
"Sư huynh là muốn phá Đốt Tiên? Ta cảm thấy đi vào sẽ có chút tiến độ, bia đá sẽ sáng lên. Có phải là nếu toàn bộ đều sáng lên, sẽ xuất hiện biến hóa càng khó lường hơn hay không?"
"Chắc là vậy." Tự Bạch gật đầu.
"Vậy có nên tiến vào một chút không? Để nắm rõ hơn về biến hóa." Sư đệ trẻ tuổi hỏi.
Tự Bạch nhìn rừng cây cũng không mở miệng. Sư đệ kia thấy sư huynh không nói gì, liền cất bước dự định đi xem thử.
Dù sao đã tiến vào nhiều lần. Chỉ là vào lúc hắn sắp tiến vào trận pháp, bả vai lại bị một canh tay bắt lấy. Là Tự Bạch sư huynh.
Hắn mang theo cười ôn hòa ý, nói: "Sư đệ quá vọng động rồi, chúng ta chờ một chút đã."
"Chờ?" Tuổi trẻ sư đệ nghi hoặc: "Muốn chờ tới khi nào?"
Tự Bạch cười không nói.
---
Trên đại dương bao la, một đội thuyền to lớn đang xuyên qua biển sương mù vô tận, hướng về hướng đi không biết.
"Thế mà có sương mù lớn như vậy."
Trên boong thuyền, Giang Hạo có chút cảm khái. Hắn phát hiện sương mù này ảnh hưởng đến năng lực cảm giác.
Tương tự với sương mù trong Hải Vụ Động.
Xem ra, Hải Vụ Động thật sự kết nối với biển cả vô tận, đúng là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Thiên m Tông cách hải ngoại không chỉ là xa, sao có thể kết nối với đáy biển được? Lúc này có người đi qua phía sau hắn, hình như có ý định động thủ.
"Rất nhiều lần rồi." Giang Hạo đứng chắp tay, có chút bất đắc dĩ. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cách lần ra tay trước đó đã qua ba ngày. Mà trong ba ngày này, không biết đã có tin đồn gì mà có không ít người nhìn chằm chằm vào hắn, giống như là đang nhìn bảo vật.
Nhất là lúc Hồng Vũ Diệp đi ra cùng hắn, bọn hắn chẳng khác gì là thợ săn thấy được con mồi.
Đáng tiếc, chờ đợi mấy ngày rồi, đối phương vẫn chưa động thủ, đều muốn làm ngư ông đắc lợi.
"Luôn có người không giữ được bình tĩnh, âm thầm thúc đẩy người khác, sẽ không để loại tình huống này duy trì mãi."
Giang Hạo lại đi đến bên cạnh hai người Nhiễm Huy.
Đành chờ xem có người đi lên gây chuyện hay không.
Lúc vừa mới đi tới lúc, hắn phát hiện sau lưng hai người kia có để một thứ.
Là một đan lô nho nhỏ.
Phía trên có khí trắng xanh, thoạt nhìn có chút bất phàm. Chỉ là lại bị một cỗ lực lượng phong ấn.
Thứ này tại sao lại ở chỗ này? Trong lúc Giang Hạo nghi hoặc, bên trong đột nhiên có người giận dữ hét lên:
"Là tên trộm này lấy trộm Thanh Nguyên Đỉnh của ta?" Một người trung niên xông ra, xanh cả mặt, vô cùng tức giận.
Giang Hạo nhìn đỉnh, lập tức hiểu ra. Hắn cũng không nói gì, chỉ đứng an tĩnh, nhìn xem phía sau sẽ phát triển như thế nào.
"Thanh Nguyên Đỉnh của ta không phải là thứ mà ai cũng có thể trộm được, muốn cầm đi ngay cả cửa đều không có."
Khi tức của nam tử trung niên bùng nổ, bắt đầu triệu hoán pháp bảo.
Thuật pháp phun trào, khí tức trắng xanh lập tức xông phá phong ấn.
Oanh!
Thanh Nguyên Đỉnh lao ra từ phía sau lưng Nhiễm Huy. Chuyện này khiến hai vợ chồng người bình thường trốn ở trong góc ngạc không thôi, ngay sau đó là hoảng hốt.
"Hai người bình thường, dám can đảm trộm đồ của ta?" Lửa giận của nam tử trung niên ngút trời, muốn dùng một kích giết chết hai người này. Nhưng mà trong đám người đột nhiên có người lên tiếng:
"Hai người này chỉ là người bình thường, rõ ràng không có năng lực trộm đồ." Giọng nói này hư vô mờ mịt, khó mà khóa chặt vị trí.
Nhưng mà, người trung niên cũng kịp phản ứng lại, hai người bình thường này đúng là không có năng lực trộm đồ, chứ đừng nói đến việc phong ấn bảo vật của hắn.
"Vậy là ai trộm?" Hắn giận dữ mắng mỏ Nhiễm Huy.
Nhưng đối phương sao mà biết được. Lúc này trong đám người lại truyền đến tin tức: "Người nào vẫn luôn ở bên cạnh họ, hỏi hắn không phải là được rồi sao?"
Câu nói này chỉ về người nào, trong lòng mọi người đều biết rõ. Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía Giang Hạo ở bên cạnh.
"Tiếu Tam Sinh, ngươi vì sao lại trộm bảo vật của ta?" Người đàn ông trung niên chất vấn.
"Ngươi không hỏi xem có phải là ta trộm hay không sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Vậy có phải ngươi trộm hay không?"
"Đúng, chính là ta trộm đấy."
"Ngươi… Ngươi tại sao lại trộm bảo vật của ta?"
"Ngươi không hỏi xem ta trộm thế nào sao?"
"Vậy ngươi trộm như thế nào?"
"Ta thừa dịp ngươi không chú ý trộm lấy." Giang Hạo ôn hòa cười nói.
"Ngươi…" Người đàn ông trung niên lập tức nổi giận:
"Ngươi dám nhục nhã ta."
Nói xong đối phương liền dẫn động hai khí trắng xanh, bắt đầu công kích.
Cũng là Phản Hư sơ kỳ.
Giang Hạo hơi hơi đưa tay, Trảm Nguyệt bên trong gào thét mà ra.
Oanh!
Hai người bắt đầu đấu pháp.
Thân ảnh đều biến mất tại chỗ, lực lượng xuất hiện rõ ràng ở xung quanh. Chỉ qua một lúc sau, Giang Hạo lui về phía sau một chút, mà người đàn ông trung niên đã bay ra khỏi đội thuyền, rơi vào biển sâu, không còn thấy tung tích.
Lần này Giang Hạo không có nhìn về phía biển sâu nữa, mà là quay đầu nhìn về phía boong thuyền, khóe miệng hơi nhếch lên."Tìm được ngươi rồi."
Từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã biết có người âm thầm điểu khiển tất cả mọi chuyện trong bóng tối, khiến cho hắn trở thành đao của đối phương. Thế nhưng người không chút kiêng kỵ nào như mình, sao có thể tình nguyện làm người đao của hắn đây?
Đây là chuyện vô cùng nhục nhã đối với Tiếu Tam Sinh, đương nhiên phải tìm ra bọn hắn rồi hốt gọn một mẻ, khiến cho máu tươi rơi đầy boong thuyền.
Lúc này tại bên cạnh boong thuyền, một vị phu nhân và một vị nam tử trẻ tuổi nhìn nhau cười một tiếng.
"Tất cả đều rất thuận lợi, Tiếu Tam Sinh quả nhiên là người chỉ có xúc động không có đầu óc."
"Đúng vậy, khiến ta còn cẩn thận như vậy, không nghĩ tới người ta lại nhanh chóng tiến vào bẫy của chúng ta như vậy, trở thành đao trong tay chúng ta."
Trong đôi mắt của phu nhân kia lộ ra một chút khinh thường:
"Dạng người này còn quá trẻ, quá tự cao, cho là mình có chút thực lực là có thể không sợ hãi, lại không biết cường giả chân chính đều đang âm thầm lợi dụng hắn. Mà hắn bị lợi dụng còn không biết, thậm chí còn tự giải trí, cho là mình không ai bì nổi."
"Người nào đang tự giải trí, tự cho mình là không ai bì nổi vậy?" Giọng nói ôn hòa vang lên phía sau lưng phụ nhân. Quạt giấy màu trắng xuất hiện ở một bên cổ của nàng.
Nghe vậy, con ngươi phu nhân co rụt lại. Vào lúc nàng muốn phản ứng lại, cây quạt đã hóa thành một cây chủy thủ.
Phốc một tiếng.
Đâm xuyên qua cổ của nàng. Tiếng cười ôn hòa như gió xuân ấm áp vang lên bên tai nàng:
"Hít sâu, một chút là sẽ qua thôi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận