Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 604: Quỳ Xuống, Dập Đầu, Nói Một Câu Ngươi Đáng Chết Vạn Lần

Chương 604: Quỳ Xuống, Dập Đầu, Nói Một Câu Ngươi Đáng Chết Vạn Lần
Chương 604: Quỳ Xuống, Dập Đầu, Nói Một Câu Ngươi Đáng Chết Vạn Lần
Nụ cười hiền hòa, giọng nói ôn hòa, máu tươi nóng hổi đánh thẳng vào thị giác của người trẻ tuổi.
Cho dù hắn đã là người hơn trăm tuổi, dù hắn có tu vi không tầm thường.
Nhưng vẫn bị một màn trước mắt làm cho rung động.
Hắn vốn đang trò chuyện việc mượn đao giết người cùng tiền bối, giọng điệu của tiền bối cũng mang sự khinh thường.
Bọn hắn vốn tưởng rằng mọi chuyện đều đang nằm trong sự khống chế của mình.
Nhưng chính vào lúc này, Tiếu Tam Sinh xuất hiện.
Đi tới sau lưng tiền bốig, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm xuyên qua cổ tiền bối.
Máu tươi nóng hổi vẩy lên trên mặt của hắn, mà hắn lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tiếu Tam Sinh.
Mà dưới nụ cười này là gương mặt vừa dữ tợn vừa sợ hãi của tiền bối.
Tình cảnh quái dị như vậy, khiến cho hắn sợ hãi, sự sợ hãi từ nhịp tim lan ra khắp toàn thân.
Nhưng hắn vẫn lập tức xuất thủ.
Hắn tụ tập tất cả lực lượng, đánh lui người trước mắt ra ngoài.
Sau đó bắt đầu cầu viện.
Oanh một tiếng.
Giang Hạo kéo đầu phụ nhân, lui ra trung tâm boong tàu.
Lúc này, người xung quanh đều nhìn sang, nhìn thấy máu tươi nhỏ xuống boong tàu thì có chút khó có thể tin nổi.
Mà trong khoang thuyền, Bạch Ưng đang cười ha ha với người bên cạnh:
"Lại xử lý được một người, mấy người phía sau đều thiếu hụt về tính cách, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh sẽ có thể mượn nhờ tay Tiếu Tam Sinh để xử lý. Đến lúc đó hắn chắc là đã phát hiện ra, nhưng mà đã không còn kịp, chỉ có thể yên lặng ăn thiệt ngầm."
Nữ tử bên cạnh gật đầu, nói với vẻ khâm phục: "Tiền bối bày mưu nghĩ kế, vãn bối bội phục."
Bạch Ưng còn muốn mở miệng, đột nhiên liền sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn nhận được tin tức cầu cứu, nữ tử bên cạnh cũng giống như thế.
"Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Ưng không hiểu, nhưng vẫn lập tức đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, bọn hắn đã xuất hiện trên boong thuyền. Lúc này, Tiếu Tam Sinh đứng ở trung tâm boong tàu, đang kéo đầu một nữ tử, mặc cho đối phương giãy dụa cầu sinh.
Thấy cảnh này, Bạch Ưng trợn mắt.
Hắn bộc phát ra lực lượng cường đại trấn áp tới.
"Tiếu Tam Sinh."
Giờ khắc này, mấy người Đại Thiên Thần Tông đều đứng lơ lửng trên không, vây quanh Giang Hạo.
Đối mặt với Bạch Ưng, trong lòng Giang Hạo có chút căng thẳng.
Phản Hư hậu kỳ?
Tu vi như vậy, tuyệt không phải là người mà hắn có thể đối kháng.
Nếu như là chính hắn thì sẽ nghĩ biện pháp phòng ngừa tranh chấp, thậm chí chuẩn bị tốt để thoát đi.
Đương nhiên, nếu là mình, ngay từ đầu đã không đứng ở chỗ này rồi.
Nhưng bây giờ hắn là Tiếu Tam Sinh, mặc dù Phản Hư hậu kỳ đáng sợ, nhưng chính là như này mới muốn giết ra một con đường sống, khiến cho bọn hắn cảm nhận được đau đớn.
Nếu không sao có thể khiến cho bọn hắn nhớ kỹ, mượn đao sẽ cần trả giá thật lớn?
Lúc này mà lùi bước, Tiếu Tam Sinh sẽ không còn là Tiếu Tam Sinh, sẽ không khác gì người bình thường.
"Tiếu Tam Sinh, thả sư muội ta ra."
Giữa không trung, một vị nam tử trung niên trầm giọng nói.
Phản Hư trung kỳ.
Giang Hạo nhếch miệng lên, đúng là mỗi người đều mạnh hơn mình.
"Buông nàng ra?"
“Được thôi”
Hắn động đao, trực tiếp chém qua.
Vị phụ nhân trước đó còn giãy dụa, giờ lại không còn động tĩnh.
Sau đó, hắn liền buông người ra.
"Tiếu Tam Sinh!"
Nam tử trung niên giận không kìm được, lúc muốn động thủ, trên không lại xuất hiện một vị lão giả.
Là người Vạn Vật Chung Yên.
Là người chủ trì công việc trên thuyền.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Lão giả trầm thấp hỏi.
"Chuyện này các hạ phải hỏi Tiếu Tam Sinh các ngươi một chút." Bạch Ưng lạnh lùng nói:
"Hắn tàn sát đồng môn ta, chẳng lẽ muốn chúng ta nén giận? Năng lực của Vạn Vật Chung Yên đúng là lớn, thật sự coi chính mình là bá chủ hải vực sao?"
Lão giả nhìn qua Tiếu Tam Sinh trên boong thuyền, nhướng mày nói:
"Nếu như quả thật là vấn đề của hắn, các ngươi tự xử lý là được."
Mấy người xung quanh đều quan sát, những người này đánh nhau cũng không có chỗ xấu đối với bọn hắn.
Không ít người vui sướng khi thấy người khác tàn sát lẫn nhau.
Lúc này, Mịch Linh Nguyệt đang nhìn về phía boong tàu dưới sự bảo vệ của hai người, Tiếu Tam Sinh dưới cái nhìn của nàng là người cực kì bất phàm.
"Tu vi của Tiếu Tam Sinh chắc là Phản Hư sơ kỳ, mà người vây quanh chắc là người của Đại Thiên Thần Tông. Ba Phản Hư trung kỳ, hai Phản Hư sơ kỳ, một Phản Hư hậu kỳ, còn có mấy Luyện Thần. Hắn không thể nào là đối thủ được." một thị nữ bên cạnh lên tiếng.
"Bởi vì Vạn Vật Chung Yên, Đại Thiên Thần tông sẽ có quá trình hỏi tội, nhưng sự thật bày ở trước mắt, trừ khi Tiếu Tam Sinh cúi đầu hoặc là năn nỉ thuyền trưởng tương trợ. Nếu không hắn sẽ nhận hết khuất nhục, cuối cùng chết ở chỗ này. Quỳ cũng khó có đường sống, không bằng đứng chết." Một thị nữ khác phán đoán.
Mịch Linh Nguyệt không nói gì, mà là yên tĩnh quan sát.
Nàng cảm thấy hai thị nữ này cũng không nhớ kỹ lời nòi của nàng, phải biết ngay từ đầu nàng đã nhắc nhở qua là không nên đắc tội Tiếu Tam Sinh.
Nếu như thật sự dễ dàng chết ở chỗ này như vậy, sẽ khiến cho nàng vô thức kiêng kị sao?
"Tiếu Tam Sinh, người là ngươi giết sao?" Nam tử trung niên trước đó hỏi.
Dư Vĩ, Phản Hư trung kỳ, lần này mang theo nhiệm vụ tiến về đảo Loạn Thạch.
Vốn cho rằng lấy tu vi của bọn hắn, có thể trêu đùa phần lớn người trên thuyền, trốn ở trong tối bày mưu nghĩ kế. Ai nghĩ tới lại trực tiếp bị bắt ra.
"Ngươi không hỏi xem tại sao ta lại giết nàng sao?" Giang Hạo nhìn người trên không trung, hỏi.
"Mặc kệ là vì cái gì, ngươi cũng đang đứng ở chỗ này, mà người của chúng ta lại bị ngươi giết, ngươi còn không nhìn ra được cái gì nhẹ cái gì nặng sao?" Dư Vĩ trầm giọng nói:
"Ngươi chỉ cần nói người có phải là do ngươi giết hay không? Mấy chuyện khác đều không quan trọng. Trả lời ta, người có phải là ngươi giết hay không?"
Giang Hạo mỉm cười, gật đầu nói: "Là ta giết."
"Được, nếu ngươi đã thừa nhận, vậy thì không có gì đáng nói nữa. Chúng ta muốn giết ngươi, những người khác cũng không thể nói gì. Kẻ giết người người vĩnh viễn phải giết, ngươi đã giết người chúng ta thì phải trả giá đắt." Dư Vĩ trầm giọng nói.
"Hả." Giang Hạo lộ ra nụ cười, nói:
"Trả giá đắt? Các ngươi muốn ta bỏ ra cái giá gì?"
"Quỳ xuống, dập đầu, nói một câu ngươi đáng chết vạn lần." Một nam tử trẻ tuổi tức giận quát.
Nghe vậy, Giang Hạo nhìn về phía đối phương: "Quỳ xuống?"
Trong nháy mắt này, Giang Hạo bật cười, thậm chí cười ra tiếng.
Sau đó, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.
Nhưng mà tốc độ của Giang Hạo quá nhanh, giống như là biến mất ở trong ánh sáng, dung nhập vào trong đó.
Khi hắn xuất hiện lần nữa, một thanh trường đao đã đâm vào trên người thanh niên trẻ tuổi kia.
Giờ phút này, Giang Hạo đã đứng ở trước mặt hắn, khóe miệng mang theo ý cười nồng đậm:
"Tu tri thiếu thời lăng vân chí."
Trong nháy mắt đối phương đang còn bị chấn động, đao chém xuống:
"Từng hứa nhân gian đệ nhất lưu."
Nhìn xem đối phương dần rơi vào bên trong sợ hãi, Giang Hạo mới cười nói:
"Chỉ như thế, mà cũng xứng để cho Tiếu mỗ ta quỳ sao?"
"Tiếu Tam Sinh!" Dư Vĩ gầm thét một tiếng, toàn lực công kích Giang Hạo.
Tàng Linh Trọng Hiện, Bất Hủ Thuẫn gia thân.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Oanh!
Hai người đều lui lại một chút, nhưng mà Giang Hạo không có dừng lại mà là chủ động công kích.
"Xem ra ngươi thật sự là muốn có đi mà không về." Dư Vĩ trầm giọng nói.
Giang Hạo đánh một kích qua, cười to nói:
"Đường còn dài, cứ từ từ, cuối cùng sẽ có đường về."
Trong chớp nhoáng này, Giang Hạo cảm giác người xung quanh đang khóa chặt hắn.
Phản Hư hậu kỳ, Phản Hư trung kỳ, đều sẽ liên thủ công kích hắn.
Từ lúc sinh ra tới giờ, hắn chưa từng gặp qua tình cảnh như thế.
Nhưng trong lòng của hắn lại bình tĩnh lạ thường, có lẽ là bởi vì diễn xuất quá nhập thần.
Hắn xem mình như Tiếu Tam Sinh thật sự, bất tri bất giác còn nảy sinh ra một loại cảm giác hưng phấn không hiểu.
Trong mắt dần hiện ra vẻ điên cuồng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận