Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 610: Tiếu Tam Sinh Thật Ra Là Nữ Tử

Chương 610: Tiếu Tam Sinh Thật Ra Là Nữ Tử
Chương 610: Tiếu Tam Sinh Thật Ra Là Nữ Tử
Giang Hạo rời đi, Nhiễm Huy vợ chồng cũng đang bôn ba vì tương lai của mình.
Giang Hạo không biết quyết định của bọn hắn.
Bởi vì hắn không xác định được Nhiễm Huy rốt cuộc thích cái gì. Là thê tử của hắn, hat là Mị Thể trời sinh.
Phải biết, Mị Thể trời sinh cho dù bị hủy dung nhan, giữa cách cư xử vẫn mang theo sự mị hoặc không gì sánh kịp. Người bình thường không cách nào chống cự.
Nhiễm Huy có thể làm được như thế, thật sự không phải là bởi vì bị hãm sâu ở trong mị hoặc sao?
Người bình thường nào có được tâm trí như vậy, không bị Mị Thể ảnh hưởng? Cho nên, Nhiễm Huy là thích Mị Thể hay là thích bản thân vợ của hắn đây?
Đây thật ra là một vấn đề. Nếu như là vế trước, có rất nhiều người điên cuồng, nếu như là vế sau, là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Không ai có thể phân rõ được chuyện cụ thể trong đó.
Cho nên hắn giao quyền lựa chọn cho bọn hắn.
"Tiền bối cảm thấy bọn họ cuối cùng sẽ chọn như nào?" Trên đường đi, Giang Hạo tò mò hỏi.
Không cần nhiều lời về thực lực của Hồng Vũ Diệp, nàng có lẽ có thể nhìn trộm một ít.
"Chuyện tình cảm, người nào có thể nói rõ được?" Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đi ở trên đường:
"Trước đó, người từng nói về một người thích Mị thể đúng không?"
"Thượng An đạo nhân?" Giang Hạo vô thức nói.
"Ngươi nói xem, hắn thích Mị thể, hay là người kia?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo yên lặng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn nói ra đáp án: "Chắc là người kia.”
Đến nay, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện Mị Thần bảo Thượng An động thủ với hắn, nhưng mà Thượng An đạo nhân lại từ chối.
Nói cách khác, thời điểm đó Thượng An không bị ảnh hưởng của Mị thuật, hành vi của hắn đều xuất phát từ bản tâm. Có giá trị quan, đạo đức quan, thế giới quan của riêng mình
"Vậy tại sao người này lại không thể xuất phát từ bản tâm đây?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo yên lặng một lát, bởi vì đối phương không đủ đặc thù? Hoặc là Thượng An đạo nhân quá đặc thù?
Hắn trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ đáp án.
Nhưng qua mấy ngày quan sát, tâm trí của Nhiễm Huy cũng không bị ảnh hưởng.
Lúc này trên đường tình cờ có người đi lại, khác với những khác hòn đảo khác, trên đảo này có người bình thường.
Còn có không ít.
Giang Hạo nhìn bọn hắn, cũng không có suy nghĩ nhiều.
"Lúc ta rời đi, bọn hắn không có đáp án, không biết bọn hắn đang e ngại chuyện bỏ mình, hay là chuyện gì khác." Giang Hạo nói.
"Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Bảy phần, nhưng mà cho dù là chín mươi chín phần trăm, ta cũng phải nói như vậy, bởi vì không ai biết được liệu mình có nằm trong phần tỷ lệ nhỏ bé kia hay không." Giang Hạo nói rõ.
Hắn giúp đối phương xuất phát từ lòng tốt nhất thời, cũng bởi vì hỗ trợ sẽ không mang đến nhiều nhân quả, xem như tiện tay mà thôi.
Dù sao hắn cũng dùng thân phận của Tiếu Tam Sinh.
"Tiền bối hi vọng bọn họ có được kết cục tốt không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp chỉ liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.
Hai người nhanh chóng hướng về phía trung tâm hòn đảo, bọn hắn muốn đi nghe ngóng vị trí của thôn Thất Nhật.
Nơi đó có con trai của Thiên Thần đạo nhân, tìm được hắn chắc là có thể tìm được Thiên Thần đạo nhân.
Cũng có thể biết được Thạch Bản có phải là đến từ chỗ hắn hay không.
Hoặc là xác định được có phải qua tay hắn hay không.
"Tiền bối, xin dừng bước." Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giang Hạo nhìn lại, là một tu sĩ trẻ tuổi.
Tu vi không tệ, Nguyên Thần sơ kỳ, thoạt nhìn hai mươi tám hai mươi chín, tuổi thật thì không biết, chắc là cũng không nhỏ.
"Tiểu hữu gọi ta?" Giang Hạo dùng giọng điệu của Đan Nguyên tiền bối.
Chỉ là khi nghe thấy câu tiểu hữu này, Hồng Vũ Diệp giống như là liếc mắt nhìn hắn.
Là một loại ánh mắt quái dị, đại khái là đang xem kịch.
"Tiền bối lần đầu tiên tới đảo Loạn Thạch đúng không?" Cách ăn mặc của đối phương có chút ngổn ngang, khi đi tới còn đặc biệt sửa sang lại:
"Vãn bối Kinh Phong Vân, gặp qua hai vị tiền bối."
"Làm sao ngươi biết chúng ta là lần đầu tiên tới đây?" Giang Hạo hỏi lại.
"Bởi vì người tới đảo Loạn Thạch đều là vì giao dịch, hoặc là có mục đích của mình. Mà mấy người có mục đích này đều tập trung ở trung tâm hòn đảo. Ai cũng muốn có thể tới đó trước, cũng chính là vì muốn chiếm được lợi thế lúc giao dịch. Hai vị tiền bối lại chậm rãi, tám phần là lần đầu tiên tới."
Giang Hạo gật đầu, vừa định nói chút gì đó, đối phương đã tiếp tục nói:
"Đúng rồi, ta vừa rồi nghe nói lần này có người tên là Tiếu Tam Sinh tới đây. Tin đồn về người này đều không tốt, lần giao dịch này có khả năng sẽ bị hắn chiếm cứ. Nhưng mà ta cảm thấy hắn là giả mạo."
Câu nói này khiến cho Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc.
Chợt hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Ta đã gặp qua Tiếu Tam Sinh." Kinh Phong Vân nói với vẻ chắc chắn:
"Nàng thật ra là nữ tử, ta tận mắt nhìn thấy."
Giang Hạo cảm thấy buồn cười, sau đó nói: "Ngươi có quen thuộc với hắn không?"
"Chắc chắn có thể chen mồm vào được, tiền bối có thể yên tâm về điểm này, cho nên có thể để ta dẫn đường vì tiền bối không?" Kinh Phong Vân nói.
"Tu vi của ngươi không kém, không đến mức thiếu linh thạch?" Giang Hạo tò mò nói.
Người dẫn đường không phải là không thể có, chỉ là Nguyên Thần dẫn đường, đúng là có chút quái dị.
Nơi này cũng không phải Tiên tông, Nguyên Thần cũng không phải là chó mèo ngoài đường.
"Muốn hỏi tiền bối về một vấn đề, liên quan tới tu vi. Bây giờ tu vi của ta khó mà tiến thêm được, không biết vấn đề ở chỗ nào." Kinh Phong Vân cung kính nói.
Giang Hạo có ý muốn giám định người này, nhưng Hồng Vũ Diệp ở ngay chỗ này, hắn thật sự không dám thi triển thần thông Mỗi Ngày Nhất Giám. Cho đến trước mắt, Hồng Vũ Diệp vẫn chưa biết tác dụng của thần thông này.
Nếu dùng sẽ dễ dàng bị biết được.
Đành chờ đến cơ hội phía sau vậy.
"Vậy phải xem trong lúc ngươi dẫn đường bỏ ra được bao nhiêu." Giang Hạo nói.
"Ta sẽ dốc toàn lực dẫn đường vì tiền bối, bất kỳ chỗ nào đều được." Kinh Phong Vân chân thành nói, sau đó hắn hỏi tên Giang Hạo.
"Ngươi không phải nói có người giả mạo Tiếu Tam Sinh sao? Ta đây cũng giả mạo một chút, ngươi gọi ta là Tiếu Tam Sinh đi." Giang Hạo lộ ra ý cười ôn hòa.
Ngạch…
Kinh Phong Vân trong lúc nhất thời cũng không biết nên đánh giá tiền bối trước mắt như thế nào, nhưng vẫn lập tức đồng ý.
"Vậy Tiếu tiền bối dự định tìm hiểu cái gì trước?" Kinh Phong Vân hỏi.
"Người bình thường nơi này dường như không ít." Giang Hạo hỏi.
Mặc dù hắn không thèm để ý, nhưng vẫn muốn hỏi thăm một chút.
Người Vạn Vật Chung Yên sẽ nuôi những người bình thường này sao? Theo lý thuyết thì sẽ không.
"Bởi vì cần làm việc, cho nên muốn nuôi một số người bình thường." Kinh Phong Vân suy tư chốc lát rồi nói:
"Người tụ tập đến Vạn Vật Chung Yên đều là người bi quan chán đời, cũng có một số người bi quan chán đời và cừu hận đều chỉ là nhất thời. Sau khi gia nhập Vạn Vật Chung Yên, không ít người có linh thạch cũng có địa vị, đương nhiên sẽ cảm thấy thế giới này tốt hơn. Như thế bọn hắn sẽ thay đổi. Thay đổi sẽ cố gắng làm việc tốt hơn. Chỉ là những người này vĩnh viễn không trở thành cao tầng của Vạn Vật Chung Yên được.Nghe nói có thể đi lên, không chỉ cần thiên phú, còn cần ý chí kiên định."
Con người sẽ thay đổi, Giang Hạo lý giải điểm này, hắn lại hỏi:
"Đảo Loạn Thạch có rất nhiều thôn xóm sao?"
"Không, đảo Loạn Thạch không có thôn xóm, nơi này cũng không phải là chỗ ở của người bình thường, đương nhiên cũng không có chuyện gì cả." Kinh Phong Vân đáp.
"Không có thôn xóm?" Giang Hạo nhìn đối phương, nói khẽ:
"Ngươi nghe qua thôn Thất Nhật chưa?"
"Thôn Thất Nhật?" Kinh Phong Vân có chút ngoài ý muốn, sau đó nói:
"Từng nghe nói qua, hoặc có thể nói ta đã nghe nói qua không ít lần, nhưng cũng không biết vị trí cụ thể. Nghe nói chỉ có người của Vạn Vật Chung Yên mới có thể đi vào. Thôn này rất là cổ quái. Căn cứ theo lời nói của một số người Vạn Vật Chung Yên, cái thôn này không có thứ gì đáng tiền, nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn trộm."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận