Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 612: Ngươi Tuyệt Vọng Sao? Đi Theo Ta, Mang Ngươi Đi Phá Hủy Thế Giới

Chương 612: Ngươi Tuyệt Vọng Sao? Đi Theo Ta, Mang Ngươi Đi Phá Hủy Thế Giới
Chương 612: Ngươi Tuyệt Vọng Sao? Đi Theo Ta, Mang Ngươi Đi Phá Hủy Thế Giới
Trung tâm hòn đảo.
Bên trong tòa thành lớn phồn hoa.
"Nơi này thật đúng là cao minh."
Giang Hạo đi trên đường lớn, cảm thấy kinh ngạc. Đường đi nơi này sạch sẽ yeenn tĩnh, kiến trúc sánh đôi, với đủ loại kiểu dáng khác nhau.
Như trăm hoa đua nở.
Khiến cho mắt hai người như phát sáng.
Không chỉ như thế, trong hẻm nhỏ cũng không có chút dơ dáy bẩn thỉu nào, cả tòa thành đều mang đến cho hắn một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
"Xem ra bọn hắn vô cùng dụng tâm chế tạo tòa thành này." Giang Hạo nói.
"Đúng vậy, Đảo chủ đã bỏ ra rất nhiều tâm sức đối với toà đảo này." Kinh Phong Vân gật đầu nói.
"Những người nào thường ở chỗ này?" Giang Hạo hỏi.
Nơi này có không ít người bình thường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy tu sĩ, tu vi đều không yếu.
"Có rất nhiều người bình thương bị Vạn Vật Chung Yên bắt tới, có rất nhiều thành viên của Vạn Vật Chung Yên ở lại chỗ này, cũng có rất nhiều người giống như ta, sau khi tới đây không lập tức rời đi. Nghe nói còn có một số người tị nạn tới chỗ này." Kinh Phong Vân nói.
Giang Hạo gật đầu.
Người bình thường muốn tiến vào từ bên ngoài nhất định phải ngồi thuyền, hơn nữa còn là một năm một lần.
Một khi tránh né ở đây thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
"Có quán trọ không?" Giang Hạo hỏi.
Bây giờ hắn có không ít linh thạch, có thể ở được bất kỳ khách sạn nào.
Không chỉ như thế, hắn còn có thể bán không ít thứ, linh thạch sẽ càng nhiều.
"Quán trọ?" Kinh Phong Vân hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà vẫn là gật đầu:
"Có, nhưng mà bọn hắn chào giá cao, muốn rẻ thì có thể tìm đến cư dân trong thành để ở tạm."
"Không cần, trực tiếp đi làm chuyện của ngươi đi." Hồng Vũ Diệp đột nhiên mở miệng.
Giang Hạo nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện trong mắt đối phương mang theo ý cười. Dường như rất muốn nhìn một chút xem hắn sẽ làm thế nào.
Là muốn nhìn cái gì? Giang Hạo nghi ngờ trong lòng.
Trước đây, Hồng Vũ Diệp đều nghỉ ngơi tại quán trọ, hắn thì đi xử lý một chút việc vặt.
Lần này thì khác, khiến cho hắn có chút để ý. Dự tính ban đầu của hắn là, một người xảy ra xung đột cùng Đảo chủ.
Sau đó rời khỏi đảo Loạn Thạch, ban đêm trở lại.
Ngày kế tiếp đi hủy chỗ ở của Đảo chủ, lại rời đi lần nữa lúc đối phương xuất hiện.
Ban đêm trở lại.
Hừng đông hủy trung tâm giao dịch, sau đó lại rời đi.
Chỉ cần không bị bắt được, liền phá hủy cho đến khi đối phương để cho hắn làm việc ở bên trong này mới thôi.
Đương nhiên, tất cả kế hoạch đều cần một tiền đề.
Đó chính là mình có thể thừa nhận được được một hơi của Vũ Hóa, nếu không thì mọi chuyện đều không tốt. Ngoài ra, Càn Khôn Tử Hoàn không thể bị phát hiện.
Không phải là không về được, trên người Hồng Vũ Diệp không có Đồng Tâm Chưởng của hắn, nhưng nếu mở Tử Hoàn trên tay nàng ra thì cũng có thể. Nhưng mà hiện tại Hồng Vũ Diệp đi theo, sẽ rất khó làm.
Bản thân mình thoát đi còn phải mang theo nàng sao? Có loại cảm giác lẫn lộn đầu đuôi.
Còn có một loại khả năng, đối phương sẽ ra tay, dù sao tất cả đều vì mục đích của nàng. Gặp được cường địch, tất nhiên sẽ động thủ.
Lại liếc mắt nhìn nữ tử vẻ mặt bình thản, nhưng lại có thể khiến cho người ta nghẹt thở, Giang Hạo có chút bất đắc dĩ. Sinh tử nằm trong tay đối phương, khiến cho hắn không thể không đối xử chu đáo.
Đối phương có thể tùy ý, nhưng mà mình lại không thể tự tin mù quáng.
Dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu bọn hắn đã đứng trên bàn cân không bình đẳng rồi.
Những suy nghĩ này chỉ lóe qua trong nháy mắt, hắn nhìn về phía Kinh Phong Vân:
"Không đến quán trọ nữa, trực tiếp đi lấy lệnh bài thân phận, sau đó hỏi xem làm thế nào để đến thôn Thất Nhật."
"Thôn Thất Nhật có chút không tầm thường, đến lúc đó tiền bối cứ để ta đi là được." Kinh Phong Vân nói.
Rất nhiều tiền bối đều quá vọng động, sẽ dễ dàng xảy ra chuyện xấu.
Không thể nói trước được về người của Vạn Vật Chung Yên, nhất là sau khi lên đảo Loạn Thạch. Bọn hắn chính là bá chủ ở chỗ này, nếu đắc tội bọn hắn thì sẽ không thể mua được vé tàu rời đi.
Giang Hạo cười cười không nói. Kinh Phong Vân cũng không hiểu nổi tính cách của vị tiền bối trước mắt, chỉ có thể dẫn đường trước rồi lại nói.
Dù sao muốn đi thôn Thất Nhật cần một tiền đề, bọn hắn phải lấy được lệnh bài thân phận. Nếu không lấy được thì sẽ không có những phiền toái phía sau. Trên đường đi, Giang Hạo quan sát bốn phía.
Cuối cùng chọn một địa điểm, nhân lúc Kinh Phong Vân không chú ý, chôn Tử Hoàn xuống. Nơi này không dễ ẩn nấp, nhưng có chút không giống bình thường.
Thân phận địa vị của người trong nhà này hơi cao. Có nguy hiểm, chính là trong nhà bọn hắn có một người tu vi cực cao, có thể dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của Tử Hoàn. Cho nên, sau khi ra ngoài hắn nhìn Hồng Vũ Diệp, nói khẽ:
"Muốn làm phiền tiền bối một chút." Đôi mắt Hồng Vũ Diệp khẽ động, nhìn sang, lại cười nói:
"Ngươi dự định trả giá cái gì?"
"Đêm nay pha Thiên Thanh Hồng cho tiền bối." Giang Hạo nói.
"Thiên Thanh Hồng có thể trả giá tương đương như vậy từ lúc nào thế?" Hồng Vũ Diệp khẽ cười, nhìn thẳng vào nam tử trước mắt.
Người kia bị nhìn thì có chút hoảng hốt. Nhưng ánh sáng đỏ đã xuyên vào trong phòng, nói rõ Hồng Vũ Diệp đã ra tay.
"Đổi thành Cửu Nguyệt Xuân." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo chỉ có thể kiên trì đáp ứng. Hắn có Thiên Thanh Hồng, nhưng Cửu Nguyệt Xuân thì phải mua lần nữa. Hơn ba vạn linh thạch, còn chưa đủ mua hai tiền.
Mặc dù có chút đau thịt, thế nhưng phía sau còn có thể bán không ít thứ.
Ít đi hai vạn, không có gì đáng ngại.
Mà Kinh Phong Vân bên cạnh dường như không phát hiện ra cuộc nói chuyện giữa hai người. Chỉ cảm thấy vị tiền bối này thật sự lịch sự tao nhã, còn muốn đi dạo ở khắp nơi.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện tiền bối đi dạo ở trên đường, hắn lại bình thường trở lại. Chỉ là vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng tức giận:
"Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng. Một cái lệnh bài thế mà không phát cho ta, lừa ta lâu như vậy. Lừa ta cũng thôi, thế mà còn lệnh bài của ta cho người. Quá đáng, vô sỉ."
Giọng nói đột nhiên này khiến cho Giang Hạo cảm thấy hào hứng.
Trong hẻm nhỏ.
Chương Long đi ra từ tiểu lâu cũng cảm thấy kỳ quái, âm thầm quan sát. Sau đó phát hiện một hạ nhân bán lệnh bài của hắn cho khách quý. Mà tu vi của khách quý lại quá cao, hắn lại không thể không nuốt cơn tức này xuống.
Chỉ có thể đi vào trong hẻm nhỏ phát tiết lửa giận. Hắn bị người ngoài ức hiếp, đau đến mức không muốn sống.
Vì vậy mới gia nhập Vạn Vật Chung Yên, vốn cho rằng có khả năng báo thù rửa hận, dù chết cũng không quan trọng. Nhưng hôm nay lại chịu nhục tại Vạn Vật Chung Yên, việc này có khác ở bên ngoài chỗ nào?
Gia nhập Vạn Vật Chung Yên thì có ích lợi gì? Hắn đánh vào vách tường mấy lần, cuối cùng vô lực buông xuống.
Bởi vì phá hư vách tường nơi này sẽ dẫn hộ vệ tới, đến lúc đó hắn sẽ chọc phải phiền toái. Nhìn lại bản thân mình bây giờ, Chương Long cảm thấy bi ai một cách khó hiểu.
Hắn hôm nay ngay cả một mặt tường cũng không dám phá hư, thân là tu sĩ Kim Đan, chính mình có đạt được cái gì? Tại sao Kim Đan khác lại vui sướng tiêu dao, mà mình chỉ muốn một cái lệnh bài thôi đều bị ức hiếp?
"Ngươi vô cùng tức giận sao? Rất thất vọng đối với cái thế giới này sao? Muốn đi theo ta hay không? Nhìn ta phá hủy thế giới khiến ngươi thất vọng như thế nào?" Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
Chương Long cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn đã nghe qua lời nói tương. Là lời mời chào hắn gia nhập Vạn Vật Chung Yên.
Quay đầu nhìn lại, có tổng cộng ba người tới. Lấy thư sinh cầm quạt xếp làm chủ , bên cạnh là một nữ tử, nhưng lại không thể nhìn rõ ràng, chắc là bạn gái. Mà một bên khác là một nam tử đang dẫn đường, chắc là tôi tớ.
"Ngươi là ai? Người của Vạn Vật Chung Yên? Lời mời chào của các người đều giống nhau như vậy sao?" Chương Long cảnh giác mà hỏi.
Người tới đương nhiên là Giang Hạo. Hắn híp mắt nhìn người trước mắt, ôn hòa nói:
"Ngươi từng nghe qua? Vậy lệnh bài thân phận mà ngươi vừa mới nói chính là lệnh bài của Vạn Vật Chung Yên rồi?”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận