Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 614: Chân Lý Của Vạn Vật Chung Yên

Chương 614: Chân Lý Của Vạn Vật Chung Yên
Chương 614: Chân Lý Của Vạn Vật Chung Yên
"Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Bên trong góc xó xỉnh, Đồ Lương tức giận nói:
"Nơi này là đảo Loạn Thạch, là một chỗ có quy củ, không quy củ không thành tiêu chuẩn. Đây là do Đảo chủ lập nên. Bây giờ ngươi tự tiện ra tay, chính là đang gây hấn với quyền uy của Đảo chủ. Nếu như ngươi thật sự chính là người của Vạn Vật Chung Yên thì đã không xuất thủ, mà là gia nhập vào sự quản hạt của Đảo chủ. Cho dù ngươi nhìn ta không vừa mắt, cũng cần phải báo lại với Đảo chủ, dùng thân phận của ngươi trừ bỏ ta, mà không phải là quát tháo ở chỗ này. Ngươi là đối thủ của Đảo chủ sao? Là đối thủ của đại hộ vệ sao?"
"Quá thất vọng rồi." Giang Hạo nhìn người trung niên trước mắt, không khỏi nói:
"Ngươi chẳng lẽ còn không biết, dùng tu vi của ta muốn giết ngươi thì chỉ động một ngón tay thôi sao? Ngươi lấy dũng khí ở đâu mà nói ra những lời như vậy?"
"Nực cười, vậy ta đây sao lại còn sống? Còn không phải do ngươi không dám tùy tiện giết người hay sao." Đồ Lương dường như có thêm dũng khí.
"Giết người với không giết người là chuyện không giống nhau, nhưng dù như thế nào thì ngươi đã động thủ, bỏ qua quy tắc do Đảo chủ lập ra, đều phải thừa nhận hậu quả."
"Ngươi đúng là không có thuốc nào cứu được." Giang Hạo lắc đầu.
Sau đó, hắn động cây quạt.
Phốc!
Ánh đao chém đứt cánh tay của đối phương.
Tiếng kêu thống khổ truyền ra từ trong miệng Đồ Lương.
Hắn ôm lấy cánh tay, trong mắt vẫn tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ không chết.
Giang Hạo đi về phía hắn: "Xem ra ngươi không hiểu rõ Vạn Vật Chung Yên một chút nào."
"Ta ở Vạn Vật Chung Yên ba mươi lăm năm, ta tại sao lại không hiểu rõ?" Đồ Lương thấy đối phương tới thì vô thức lui lại.
"Ba mươi lăm năm?" Giang Hạo ôn hòa nói:
"Nhiều năm như vậy mà ngươi chỉ học được cách bắt nạt người khác như thế nào?"
"Ngươi không phải ta, nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ càng quá đáng hơn ta." Đồ Lương nói với vẻ chắc chắn.
Giang Hạo lúc này đã đứng ở trước mặt đối phương, nhìn người trước mặt đang run rẩy, nói:
"Ngươi đang sợ? Ngươi không phải là không sợ sao?"
"Ngươi, ngươi giết ta, sẽ chỉ trêu chọc thêm càng nhiều phiền toái." Đồ Lương đã không còn kiên định như trước nữa.
Giang Hạo cầm lấy cây quạt, đặt lên trên cánh tay của đối phương.
Sau đó nhẹ nhàng vạch một cái.
Phốc!
Máu tươi phun ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giang Hạo cười, nói đùa:
"Ta còn tưởng rằng ngươi ngồi dựa vào tường để có thể không nhận thương tổn từ ta."
Lúc này, Đồ Lương ngồi dựa vào vách tường.
Hoảng sợ nhìn người trước mắt, cho dù dựa vào cái gì, giờ khắc này hắn đều cảm thấy chính mình nhỏ bé.
Giang Hạo khẽ lắc đầu, muốn động thủ kết liễu đối phương.
Đã lâu như vậy rồi, thế mà lại không có một quản sự nào đi ra. Hộ vệ nơi này dường như cũng rất bình thường.
Chỉ là vào lúc hắn động thủ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có sức mạnh đánh thẳng vào mình.
Hắn vô thức quay người tránh né.
Oanh!
Lực lượng oanh tạc lầu nhỏ. Lúc này, Đồ Lương lập tức nhích người, chạy ra phía ngoài.
Giang Hạo cũng không ngăn cản, bởi vì hắn chỉ muốn làm cho đối phương cảm nhận được cái gì mới thật sự là Vạn Vật Chung Yên.
Vừa rồi như thế vẫn không đủ. Thân là Tiếu Tam Sinh, hắn hiểu tương đối rõ về Vạn Vật Chung Yên.
Ít nhất cũng hiểu rõ hơn so với những người này.
"Tiếu Tam Sinh, ngươi thế mà dám động thủ giết người ở chỗ này?" Người đàn ông trung niên sau lưng Lý lão đi đến trước lầu nhỏ, lạnh giọng chất vấn.
Bên cạnh hắn mang theo không ít người.
Mà Đồ Lương hình như đã chờ được cứu binh, trốn đến phía sau bọn họ, bắt đầu hướng Giang Hạo kêu gào:
"Hiện tại không tới lượt ngươi dạy dỗ ta."
Thấy có người đến, mấy người Kinh Phong Vân tránh qua một bên, không dám tham dự vào trong đó. Chương Long cũng không nghĩ tới sẽ phát triển thành dạng này.
Hắn cảm thấy không giết được Đồ Lương thật là đáng tiếc.
Giang Hạo lắc lắc cây quạt, nhìn người đàn ông trung niên rồi nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Người đàn ông trung niên giơ lệnh bài trong tay lên, nói: "Đây là lệnh bài Đảo chủ, thấy lệnh bài như thấy Đảo chủ. Hiện tại ta dùng thân phận Đảo chủ ra lệnh ngươi, bây giờ là khoảng thời gian giao dịch của đảo Loạn Thạch, là thời khắc cực kỳ quan trọng. Cho dù ngươi muốn như thế nào, đều phải lấy đại cục làm trọng. Nếu không sẽ là địch cùng toàn bộ đảo Loạn Thạch."
Nghe vậy, Giang Hạo không khỏi cười ra tiếng, cười một cách không kiêng nể gì cả.
"Lệnh bài Đảo chủ? Lấy đại cục làm trọng?" Hắn nhìn nam tử trước mắt, nói: "Ngươi vẫn còn là người của Vạn Vật Chung Yên sao?"
"Ngươi có ý gì?" Người đàn ông trung niên cau mày nói.
"Ngươi biết Vạn Vật Chung Yên là thế lực gì không?" Giang Hạo di chuyển bước chân, đi từng bước một về phía bọn hắn:
"Vạn Vật Chung Yên, điểm cuối của tất cả sinh mệnh trên thế giới, vì mục đích này, Vạn Vật Chung Yên mới tụ tập lại cùng một chỗ. Như vậy, ngươi biết điểm cuối của tất cả sinh mệnh có ý gì không? Chính là tất cả mọi người đều phải chết, chỉ cần là người ngăn cản con đường này thì đều sẽ bị tẩy trừ. Bao gồm… tất cả người nội bộ của Vạn Vật Chung Yên. Bây giờ các ngươi đang ngăn cản ta đi trên con đường này, giết các ngươi không phải là chuyện bình thường sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Giang Hạo đã xuất hiện ở trước mặt người trung niên. Cây quạt chẳng biết từ lúc nào đã đâm vào trước mắt của hắn. Bên trong hoảng sợ, người trung niên lập tức nói:
"Toàn cục làm trọng, Tiếu Tam Sinh."
Phốc!
Đao đâm xuyên qua trán của người đàn ông trung niên, Giang Hạo ôn hòa nói:
“Cái gì là toàn cục hả? Lệnh bài trong tay ngươi? Hay là Đảo chủ trong miệng ngươi? Hắn xứng với toàn cục của Vạn Vật Chung Yên?"
"Ngươi…." Người đàn ông trung niên kinh hãi nhìn lên nam tử trước mắt.
Hắn lần đầu cảm nhận được cái gì là cuồng vọng, vặn vẹo, không kiêng nể gì cả.
Nhưng mà, đáp án nhận được lại khiến cho hắn phải trả giá bằng cả mạng sống. Trong nháy mắt, hắn hiểu được tại sao người khác lại thống hận Vạn Vật Chung Yên như vậy. Dạng người này không thể nói lý, không có chút logic nào.
Vào thời khắc cuối cùng, một ánh trăng hiện ra.
Thị giác của hắn cũng xuất hiện vặn vẹo, không có chút lực phản kháng nào.
Bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã bị một cỗ uy áp Nguyên Thần chấn nhiếp, là uy áp đến từ Nguyên Thần của Tiếu Tam Sinh, nhưng mà hối hận đã không còn kịp nữa rồi.
Giang Hạo chém một đao xuống đầu nam tử trước mắt, sau đó nhìn về phía những người khác rồi nói:
"Các ngươi là cùng một bọn?"
"Động, động thủ." Có người nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao đến. Giang Hạo cũng không khách khí, tiến lên một bước, đao lên đao xuống.
Lúc đối mặt với kẻ địch, hắn từ trước tới giờ chưa từng khinh thường hay là nương tay bởi vì tu vi của đối thủ. Nếu như là địch thì chính là ngươi chết ta sống.
Tu vi yếu không đáng để hắn hạ thủ lưu tình.
Trong chớp nhoáng này, người tới chỗ này đều cảm thấy e ngại.
Chỉ thấy một thư sinh bước một bước giết một người. Máu tươi rải đầy mặt đất.
Đao lên đao xuống, lăng lệ đến cực điểm, mặc kệ đối phương dùng phòng ngự gì, mặc kệ dùng thuật pháp gì, đều bị hắn một đao bổ ra, không ngoài dự tính.
Mãi đến khi người cuối cùng ngã xuống, Giang Hạo mới nhìn về phía Đồ Lương đang nằm trên mặt đất, lộ ra ý cười ôn hòa:
"Hiện tại đã hiểu thế nào mới là Vạn Vật Chung Yên chưa? Ngươi có thể sống ở trong này lâu như thế, ta thật sự rất thất vọng về Vạn Vật Chung Yên."
"Ngươi… Ngươi…." Đồ Lương hoảng sợ, có chút nói không nên lời. Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Chương Long núp ở phía xa, cười nói: "Muốn giết không?"
Nghe thấy câu hỏi, toàn bộ tinh thần của Chương Long đều bị kích thích. Hắn có chút e ngại, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, đã đi tới trước mặt Giang Hạo. Giang Hạo đưa kiếm của kẻ địch tới:
"Giết hắn thì ngươi phải hiểu được một chuyện, cường giả tức giận sẽ rút đao hướng người mạnh hơn, kẻ yếu tức giận sẽ rút đao hướng về người yếu hơn."
Sau khi Chương Long tiếp nhận kiếm, Giang Hạo mới cất bước rời đi.
Trên đường đi, hắn nhặt lệnh bài Đảo chủ lên, như thế cũng tính là hoàn thành mục đích chuyến đi này.
Sau đó, hắn bảo Kinh Phong Vân nhặt trữ vật pháp bảo lên, làm sạch một chút rồi đó giao cho hắn. Như thế, hắn mới dẫn Hồng Vũ Diệp cất bước rời đi.
Kinh Phong Vân bừng tỉnh lại từ trong kinh ngạc, nhặt trữ vật pháp bảo lên rồi nhanh chóng bắt kịp.
Không bao lâu sau, bọn hắn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía sau lưng. Là tiếng cầu xin của Đồ Lương.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận