Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 620: Khuyên Các Ngươi Một Câu, Đừng Chọc Đến hắn

Chương 620: Khuyên Các Ngươi Một Câu, Đừng Chọc Đến hắn
Chương 620: Khuyên Các Ngươi Một Câu, Đừng Chọc Đến hắn
Bên trong đại lục có nhật nguyệt tinh thần vờn quanh.
Tự Bạch vẫn đứng ở trước Đốt Tiên trận, chưa bao giờ rời đi, cũng chưa để cho bất kỳ người nào tiến vào.
Một số đồng môn cảm thấy kỳ quái.
Không biết sư huynh đang nhìn cái gì, thậm chí hắn còn không chú ý đến phát hiện trong m Dương Trận.
"Sư huynh, Tự Bạch sư huynh, phát hiện lớn."
Thiếu niên trước đó chạy tới.
"Phát hiện lớn?" Tự Bạch ôn tồn nói:
"Lần trước Mạc sư đệ cũng nói như vậy."
"Ha ha." Mạc Xuyên xấu hổ vò đầu, chợt nghiêm mặt nói:
"Lần này thật sự chính là phát hiện lớn, chúng ta phát hiện ra ân oán giữa Nhân Hoàng và Đọa Tiên tộc. Bên trong có rất nhiều văn hiến, sau khi mấy vị sư huynh chỉnh hợp đã đưa ra suy đoán khá mạch lạc. Cũng không là Nhân Hoàng cố ý muốn đánh phá Đọa Tiên tộc, mà là có chút bất đắc dĩ."
"Có chút bất đắc dĩ?" Tự Bạch có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, căn cứ theo ghi chép, lúc Nhân Hoàng gặp phải rất nhiều khốn cảnh, đại địa rung chuyển gần như là thời đại hắc ám. Lúc này, Nhân Hoàng sao có thể chủ động đi trêu chọc Tiên tộc ngay lúc đó được chứ?" Mạc Xuyên lấy văn hiến ra, nói:
"Sư huynh, ngươi xem những thứ này. Tât cả văn hiến đều ghi lại là tâm lực của Nhân Hoàng tiêu hao quá độ, gần như vô lực tái chiến. Mà nguyên nhân khiến cho hắn không thể không ra tay chính là, Tiên tộc có người ngưng tụ ra thứ cấm kỵ."
"Thứ cấm kỵ?" Tự Bạch có một chút hứng thú.
"Căn cứ theo ghi chép của văn hiến, nói là Tiên tộc hội tụ quỷ vật bốn phương, nhưng tụ ra một con ác quỷ kinh thiên động địa tại nơi cực hàn. Nó dùng tinh thần làm thức ăn, có thể bám vào tất cả mọi thứ trong cuộc sống, khó mà phát hiện, không thể đối đầu. Vào ngày vật này thành hình đã dùng vô số sinh mệnh tinh thần làm thức ăn, chấn động vạn tộc. Mà người Tiên tộc đã đặt tên cho quỷ vật này là Cửu U." Mạc Xuyên nói, tim có chút đập nhanh.
"Sau đó thì sao?" Tự Bạch hỏi.
"Cửu U xuất hiện, làm rối loạn sự bố trí của tất cả mọi người. Nhất là sự cân bằng mà Nhân Hoàng duy trì, xuất hiện rung chuyển to lớn." Mạc Xuyên lật sách, cau mày nói:
"Nửa đường không biết Nhân Hoàng đã làm gì, liên hợp không ít người, mang theo Hiên Viên nhất tộc giết đến tận Tiên tộc đại địa. Cuối cùng hủy đi Tiên Linh Chi Chủng của Tiên tộc. Như thế đại địa sinh ra Đọa Tiên tộc."
"Cửu U thì sao?" Tự Bạch hỏi.
Còn về mức quá trình, gian nan và máu tươi trong đó, cũng không phải là thứ mà bọn hắn có thể tưởng tượng được.
"Cửu U?" Mạc Xuyên lật sách, nói lầm bầm:
"Ta tìm xem, chắc là là bên trong này, tìm được rồi. Sự rung chuyển lắng lại, Thiên Linh tộc mang Cửu U đi, phong ấn nó tại biển sâu vô tận, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Chân Long nhất tộc còn phái Chân Long thủ ở hai bên."
"Tại hải ngoại? Có Chân Long thủ hộ?" Tự Bạch có chút ngoài ý muốn.
Hắn chưa từng nghe nói chuyện hải ngoại có Chân Long.
"Thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết Cửu U đã bị diệt hoàn toàn hay chưa." Mạc Xuyên nói.
Tự Bạch suy tư rất lâu mới nói:
"Có thêm tin tức gì nữa không?"
"Không có, mấy thứ khác còn đang chỉnh lý, không biết Cửu U còn có năng lực gì, cũng không biết nhược điểm của nó là gì. Nhưng mà, thứ này nên báo cáo lại cho tông môn chuẩn bị, tốt nhất là có thể tìm người đi xác định tình huống. Chờ đối phương ra ngoài thì vấn đề liền lớn." Mạc Xuyên vô thức nói.
Tự Bạch chỉ là gật đầu, sau đó bảo hắn tiếp tục trở về dò xét.
Có tin tức lại đến.
---
Đảo Loạn Thạch.
Ầm!
Cửa lớn sân nhỏ đóng lại.
Mấy người bà lão bị cưỡng ép đẩy ra ngoài.
Sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, bởi vì tình huống lần này vượt xa suy nghĩ.
Hoặc có thể nói hoàn toàn thoát khỏi dự đoán, mọi chuyện đang phát triển theo một hướng không rõ.
"Là có người đi vào từ sớm sao? Tại sao vừa tiến đến đã là ngày thứ ba?" Bà lão ban đầu nghĩ mãi mà không ra, hiện tại dường như có chút hiểu ra.
Có người, hoặc là có khí tức sớm đi tới thôn Thất Nhật.
Nếu không thì không đến mức như thế.
Nhưng bọn hắn tiến vào từ lúc nào, bọn hắn đến lúc lúc thôn Thất Nhật mở ra lần thứ nhất.
Như vậy chính là trong lúc vô hình đã có khí tức khác mở thời gian của thôn Thất Nhật ra.
"Người có đại khí vận." Mặc dù Mịch Linh Nguyệt biết không nhiều, thế nhưng cũng hiểu rõ có người đặc thù nào đó đến.
"Không có khả năng là người có đại khí vận." Thiếu nữ sau lưng bà lão lên tiếng.
"Mặc kệ có người có đại khí vận hay không, đầu tiên phải hiểu một chuyện, đó chính là Cung phu nhân cảm thấy có người có đại khí vận. Dù người này không phải, hắn cũng nhất định là đặc thù. Hiện tại chúng ta muốn nói chuyện với đối phương thì nhất định phải tìm được người này." Mịch Linh Nguyệt nhìn đối phương rồi nói. Nàng trước đó vốn là cường giả, trong lời nói mang theo ngữ khí không thể nghi ngờ.
Khiến cho thiếu nữ có chút thất thần.
Bà lão cũng cảm thấy kỳ quái, dường như cũng nhìn ra sự khác biệt của người trước mắt.
"Căn bản là không có cách nào xác định người này là ai." Nàng suy tư chốc lát rồi nói:
"Ba ngày trước thôn Thất Nhật đã bắt đầu hoạt động, mà khi đó vẫn chưa có người nào tiến vào. Nói rõ mỗi người trên đảo đều khả nghi."
"Không, không có nhiều như vậy." Mịch Linh Nguyệt nói nghiêm túc:
"Ba ngày trước là ngày chúng ta tới đây, khi đó còn ở trên đường, thế nhưng đủ để phát hiện ra trong này có gì đó. Cho nên người này nhất định là người trên chiếc thuyền kia."
"Cho dù là như vậy, cũng không có cách nào xác định là người nào. Vẫn cần đi tìm toàn bộ hòn đảo, chúng ta cũng không có thời gian lâu như vậy." Thiếu nữ sau lưng bà lão nói.
"Các ngươi không ở trên chiếc thuyền kia?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Đúng là không phải." Bà lão nói rõ.
"Nếu như các ngươi ở trên đó đã không đến mức nói ra loại lời này." Mịch Linh Nguyệt nói.
"Tại sao?" Thiếu nữ hỏi.
"Muốn tìm, đương nhiên là phải tìm người đặc thù nhất, cao minh nhất." Mịch Linh Nguyệt mỉm cười nói.
"Nhiều người như vậy làm sao có thể chắc chắn được chứ? Dù cho xác định được, làm sao có thể mời hắn đến được đây?" Thiếu nữ hỏi.
Mịch Linh Nguyệt lộ ra nụ cười, sau đó đi ra phía ngoài:
"Thật không may, hắn đã tới."
Lúc này Mịch Linh Nguyệt hiểu rõ một chuyện, Thiên Hạ Lâu cũng không phải là một lòng, tin tức sẽ không lập tức chia sẻ cho nhau.
Bởi vì trên chiếc thuyền kia tuyệt đối có người của Thiên Hạ Lâu.
Nhưng mà, hai vị này lại không biết đến tồn tại của Tiếu Tam Sinh, kinh diễm lòng người như thế, làm sao cũng đáng được bọn hắn chú ý.
Nhưng bây giờ hỏi bọn họ lại cái gì cũng không biết.
Rõ ràng là tin tức không được chia sẻ.
"Tới rồi?" Bã lão lập tức nghĩ đến ba người Giang Hạo.
Nhưng mà bất kể nàng quan sát như thế nào, cũng không thấy bọn hắn đặc thù.
Hơn nữa, người quan tâm đến không chỉ có mình nàng.
Ánh mắt kia cũng không dừng lại quá nhiều trên người ba người kia.
"Tiền bối, ba người kia rất đặc thù sao?" Thiếu nữ khiêm tốn mà hỏi.
Bởi vì còn nhỏ tuổi, có chuyện gì cũng đều thích hợp hỏi thăm.
"Mời đối phương qua thử một chút là biết, ngươi muốn ta nói ra hắn đặc thù như nào, ta thật đúng là nói không nên lời. Ấn tượng lớn nhất mà hắn mang tới cho chúng ta đại khái chính là không kiêng kỵ chút nào." Mịch Linh Nguyệt nói.
Thật ra bản năng của nàng cảm thấy Tiếu Tam Sinh đáng sợ, thế nhưng lại không thể nói rõ vấn đề nằm ở chỗ nào.
Tóm lại, quyết không thể làm địch với người này.
Đây là chuyện chắc chắn sự.
"Khuyên các ngươi một câu, đừng chọc đến hắn."
Lời nói của Mịch Linh Nguyệt khiến cho bà lão và thiếu nữ đều sững sờ, nhưng mà bọn họ cũng không nói thêm cái gì.
Tất cả mọi người đều tới vì mục đích của mình.
Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được, mấy chuyện khác đều có thể tạm thời để qua một bên.
Lúc này Giang Hạo vẫn ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, Kinh Phong Vân vội vàng quét sân.
Cũng có lúc sẽ thử qua một bên chặt củi, mong muốn thử học theo Giang Hạo chẻ củi.
Khi đó, hắn lần đầu tiên bị việc chẻ củi làm cho kinh diễm.
"Có người tới, tiểu hữu pha trà." Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.
Hồng Vũ Diệp vô thức nhấc lông mày nhìn về phía Giang Hạo.
Đôi mắt khẽ động, dường như cảm thấy mới lạ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận