Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 621: Nữ Ma Đầu: Ngươi Thật Xúi Quẩy

Chương 621: Nữ Ma Đầu: Ngươi Thật Xúi Quẩy
Kinh Phong Vân bày chén trà hoàn toàn mới lên bàn, đổ trà mới. Hắn thậm chí là không muốn suy nghĩ nhiều đối với mệnh lệnh của Giang Hạo.
Ngay cả bổ củi đều có thâm ý trong đó, những chuyện khác đương nhiên là không cần phải nói.
Quả nhiên, bên ngoài có năm người đi tới. Chính là mấy người Mịch Linh Nguyệt.
Các nàng nhìn thấy Kinh Phong Vân châm trà cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đối phương thật đúng là hiếu khách.
Nhưng mà, tại sao bọn họ lại ở lại trong sân này?
Không chỉ như thế, dường như còn có mùi đồ ăn.
Các nàng cảm thấy không hiểu nổi mục đích của người trước mắt.
"Uống trà không?" Giang Hạo làm động tác mời.
Thực lực của những người này không kém, cần phải đối đãi cẩn thận.
"Mấy ngươi thật đúng là nhàn hạ thoải mái." Mịch Linh Nguyệt ngồi xuống, sau đó nói rõ ý đồ đến:
"Thật ra chúng ta tới đây, chủ yếu vẫn là muốn nhờ Tiếu đạo hữu hỗ trợ."
"Hỗ trợ?" Giang Hạo lắc đầu nói:
"Tiếu mỗ không cảm thấy có thứ gì có thể giúp được các vị."
Hắn cũng không nói đùa, thực lực và bối cảnh của những người này có thể nói là đứng đầu toàn bộ hòn đảo.
Chuyện mình có thể làm, các nàng cũng có thể làm.
Các nàng không thể làm, chính mình đại khái cũng bó tay chịu trói.
"Tiếu đạo hữu có thể nghe một chút, có lẽ sẽ có hứng thú." Mịch Linh Nguyệt nói nghiêm túc.
Sau khi bà lão ngồi xuống, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tiếu đạo hữu?
Trên chiếc thuyền kia, có người tương tự sao?
Có, Tiếu Tam Sinh.
Người trước mắt là Tiếu Tam Sinh?
Không giống với tin tức nhận được cho lắm, bị lừa rồi.
Hơn nữa, nữ tử đồng hành cực kỳ tôn sùng đối phương, nói cách khác Tiếu Tam Sinh trên thuyền đã làm chuyện khiến cho người ta phải chú ý.
Mà nàng lại không nhận được tin tức liên quan, xem ra là các cơ sở ngầm khác cố ý phong tỏa tin tức của nàng.
Đáng để những người kia làm như thế, nói rõ người trước mắt quả thật có chút đặc thù.
Lúc này, nàng đang âm thầm trao đổi gì đó, dường như muốn để người ta quan sát người này thật kỹ.
Tìm ra một chút thứ đặc thù.
"Nói một chút đi." Giang Hạo cũng có chút hứng thú.
"Chúng ta vốn là đi tìm Cung phu nhân, chỗ của nàng có thứ chúng ta muốn. Theo như tình hình trước đó, muốn gặp Cung phu nhân cũng không dễ, nhưng mà gặp được thì sẽ có thể đạt được mục đích. Nhưng mà lần này prPIoJngIụ khác, Cung phu nhân dường như đang chờ một người." Mịch Linh Nguyệt nói.
"Chờ một người?" Giang Hạo thuận miệng hỏi:
"Chờ người nào?"
"Nàng nói là người có đại khí vận." Mịch Linh Nguyệt nói.
Giang Hạo cau mày, lắc đầu nói:
"Nơi này có người có đại khí vận sao?"
Trong nhận thức của hắn, Sở Tiệp là người có khả năng trở thành người có đại khí vận nhất.
Nhưng mà đối phương còn nhỏ, cũng không có đại khí vận gia thân.
Cần một quá trình.
"Cung phu nhân cho là như vậy." Mịch Linh Nguyệt gật đầu, chợt lại nói:
"Nhưng mà chúng ta cảm thấy chắc là có một chút hiểu lầm, có thể là người có lai lịch bất phàm, cũng có thể là có thứ gì đó đặc thù."
"Sau đó thì sao?" Giang Hạo đặt chén trà xuống:
"Tại sao lại đến tìm ta?"
"Bởi vì chúng ta cùng nhau tiến vào, nếu Cung phu nhân cảm thấy người đặc thù không phải là chúng ta, vậy có xác suất là mấy người đạo hữu." Mịch Linh Nguyệt nói.
Nàng thật ra đang nói dối.
Nàng không nói rõ hoàn toàn, nhưng mà như này cũng tốt.
Dễ dàng khiến cho đối phương hứng thú.
Giang Hạo thật ra cũng có chút nghi hoặc, mình có thứ gì bị Cung phu nhân phát hiện rồi? Hay là Hồng Vũ Diệp bị đối phương phát hiện?
Bọn hắn đều không phải là người có đại khí vận, thế nhưng cũng không phải là không có mấy thứ đồ có thể so với người có đại khí vận.
Thái Sơ Thiên Đao, Thiên Cực Ách Vận Châu, cùng với Hồng Vũ Diệp.
"Gặp nàng có chỗ tốt gì không?" Giang Hạo nói thẳng.
Hắn đúng là có một chút hứng thú, nhưng mà lại không muốn xảy ra thêm sự cố gì.
Có thể phát hiện ra khí tức đặc thù, nói rõ đối phương vô cùng khó giải quyết.
"Cung phu nhân khác với những người khác, nàng đã từng là Tam tiên sinh của Thiên Hạ Lâu, đồng thời tu vi cực mạnh. Không nhắc tới truyền thừa và bảo vật, chuyện nàng biết cũng vượt xa những người khác. Nếu như nàng chịu trao đổi cùng đạo hữu, dù muốn biết trước chuyện hiện tại cũng không phải là không được." Bà lão nói.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía bà lão, tinh thần của đối phương và cô gái kia xen lẫn nhau, xuất hiện một ánh mắt tinh thần kỳ quái, con mắt này vẫn đang ngó chừng hắn.
"Thật sự là không kiêng nể gì cả."
Một câu không hiểu này khiến cho đám người bà lão nghi hoặc.
Không kiêng nể gì cả?
Mấy người khá lịch sự, cũng không có bất kỳ lời nói mạo phạm nào.
Trong lúc Mịch Linh Nguyệt muốn mở miệng, đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp Nguyên Thần.
"Thần Uy!"
Trong lúc nhất thời, ngọn lửa tinh thần bắt đầu tàn phá bừa bãi như là biển lửa.
Mịch Linh Nguyệt kinh hãi, hai thị nữ sau lưng nàng lập tức cản ở phía trước.
Nhưng mà ngọn lửa tinh thần cũng không đốt tới các nàng, mà là trực tiếp hướng về phía bà lão và thiếu nữ.
Hai người chấn kinh, nhưng đối phương động thủ quá đột ngột, căn bản không cho thời gian phản ứng.
Hỏa diễm bắt đầu bùng cháy, tiếng kêu thống khổ truyền đến từ trong hư không.
Loáng thoáng, cực kỳ mỏng manh.
Chỉ trong hô hấp, ngọn lửa tinh thần tán đi.
Sắc mặt của bà lão và thiếu nữ đều tái nhợt, nhìn về phía Giang Hạo, có chút khó có thể tin nổi.
Đối phương sao có thể phát hiện?
Chờ tất cả bình tĩnh lại, Giang Hạo mới đứng dậy nói:
"Như này liền tốt hơn rất nhiều."
Mịch Linh Nguyệt kinh hãi không thôi, không ngờ mình đã mang theo đồng đội heo, thế mà âm thầm chọc giận người trước mắt.
"Cung phu…" Giang Hạo vốn không muốn gặp. Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng mà điểm quan trọng nhất trong đó chính là đối phương rất mạnh.
Hắn quay đầu nhìn về Hồng Vũ Diệp, thấy đối phương không có biểu tình gì, mới nói:
"Đi xem một chút."
Hắn hôm nay vẫn là Tiếu Tam Sinh, đồng thời cũng muốn hiểu rõ rất nhiều vấn đề.
Nếu không sẽ dẫn tới nhiều phiền toái, đây mới mới trí mạng.
Hoàn toàn không biết gì cả đối với tất cả nguyên do, sẽ rất khó nghĩ biện pháp ứng đối.
Giang Hạo bảo Kinh Phong Vân ở lại nơi này rồi bảo Mịch Linh Nguyệt dẫn đường.
Còn về bà lão và thiếu nữ, hắn cũng không thèm để ý.
Chỉ cần là người có chút nhận thức, đều sẽ không ra tay đánh nhau vào lúc này. Tất cả mọi người đều có mục đích, mà đạt được mục đích mới là chuyện cần ưu tiên nhất.
Kinh Phong Vân nhìn mọi người rời đi, cuối cùng có chút thấp thỏm mà ngồi trước đống củi. Hắn muốn thử chẻ củi, không cầu giống như tiền bối, chỉ cầu có một chút tương tự.
Trong chốc lát.
Giang Hạo xuất hiện ở trước sân nhỏ của Cung phu nhân.
Khi nhìn đến đối phương, hắn cau mày.
Cung phu nhân trong sân nhỏ đúng là có chút bình thường, nhưng mà lại có chút kỳ quái.
Khí tức trên thân gần như hoàn toàn không có, Nguyên Thần trong đó càng là lâm vào tĩnh lặng.
Nếu nói đây là một người sống, Giang Hạo làm sao cũng sẽ không tin tưởng.
Thế nhưng nếu nói là một người chết, lại có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương.
Trong lòng hắn có cảm giác, nhìn về phía nữ tử bên cạnh.
Lúc này Hồng Vũ Diệp đang cau mày, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, bình tĩnh nói:
"Ngươi đúng là xúi quẩy."
Giang Hạo có chút không hiểu.
Thùng thùng!
Tiếng đập cửa vang lên. Mịch Linh Nguyệt mở miệng trước:
"Tiền bối…" Nàng vốn muốn nói, người đã đến.
Nhưng mà nàng còn chưa dứt lời, cửa đã tự động mở ra.
Kẽo kẹt!
"Mời, mời vào."
Biến hóa đột nhiên này khiến cho đám người bà lão và Mịch Linh Nguyệt kinh ngạc không thôi.
Chủ động mở cửa, còn dùng giọng điệu cung kính.
Trong lúc nhất thời, mấy người nhìn về phía Tiếu Tam Sinh, đều có chút khó tin. Đừng nhìn ta, nhìn người bên cạnh ta đi. Trong lòng Giang Hạo đã biết được nguyên nhân đại khái.
Sự tồn tại của Hồng Vũ Diệp tuyệt đối không phải bình thường, nếu như có chuyện gì khác thường, đại khái sẽ có liên quan đến nàng.
---
Đảo Loạn Thạch, bên ngoài cốc.
Nam tử trung niên trên mặt có mặt sẹo đứng tại cửa vào, che kín khói mù. Đảo chủ cũng ở bên cạnh hắn.
"Căn cứ theo nhìn trộm, đã là ngày thứ tư, ngươi ngày thứ bảy mới có thể đi vào."
"Ta biết."
Thiên Thần đạo nhân nhìn vào cửa vào, trong chờ mong lại mang theo tuyệt vọng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận