Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 622: Cho Ngươi Xem Bảo Vật

Chương 622: Cho Ngươi Xem Bảo Vật
Chương 622: Cho Ngươi Xem Bảo Vật
Giang Hạo đi vào sân nhỏ.
Đối phương chủ động như thế, nhất định đã có phát hiện, cũng không biết phát hiện ra cái gì rồi.
Nếu như đối tượng phát hiện là Hồng Vũ Diệp, vậy thì mặt mũi của Tiếu Tam Sinh có chút không nhịn được.
Không biết liệu có ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo hay không.
Một khi truyền kỳ không còn là truyền kỳ, kiêng kị sẽ tan biến.
Người người đều sẽ cảm thấy, chính mình cũng có thể đánh bại hắn.
Không biết là vì sao.
Hô ~
Gió nhẹ khẽ thổi qua bốn phía, góc áo Giang Hạo hơi lắc lư.
Hắn đứng chắp tay, tự tin thản nhiên.
Sau khi tiến vào sân, một cỗ cảm giác vặn vẹo hiện ra ở xung quanh, Nguyên Thần Thần Uy vô thức vận chuyển.
Hồng Mông Tâm Kinh cũng chuyển động theo.
Sơn Hải Ấn Ký cũng hiện ra.
Biến hóa đột nhiên này khiến cho hắn rung động.
Là cái gì, có thể làm cho Nguyên Thần của hắn có phản ứng to lớn như thế?
Bởi vì không có công kích rõ ràng, hắn liền bất động thanh sắc đi vào sân nhỏ, nhìn thẳng vào Cung phu nhân.
Trong ánh mắt, Cung phu nhân mặc quần áo và trang sức hoa lệ, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, có chút thống khổ.
Mà phía sau nàng có con mắt màu đỏ như ẩn như hiện, mang theo một chút hoảng sợ, đồng thời phát ra cảnh cáo lẫm liệt, băng lãnh thấu xương.
Trong nháy mắt.
Tình cảnh này lập tức tan biến, trong sân vẫn là một phu nhân bình thường, tầm mắt trống rỗng đang một chút khôi phục linh động.
Là cái gì? Giang Hạo hơi kinh ngạc nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
"Không cần nhìn ta, đồ vậy xúi quẩy mà thôi." Hồng Vũ Diệp vừa chơi đùa lọn tóc trước ngực vừa nói.
"Xúi quẩy?" Giang Hạo nhớ lại một chút, đúng là không dễ nhìn cho lắm.
“Ngươi nói xem, đồ vật xúi quẩy nhất trên đời này là cái gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Đồ vật xúi quẩy nhất?" Giang Hạo suy tư một lát, thử nói:
"Thiên Cực Ách Vận Châu?"
Hắn chưa từng thấy qua thứ nào xúi quẩy hơn thứ này, một khi dính phải thì chắc chắn phải chết, cho dù là có sinh mệnh hay là không có sinh mệnh, đều không thể trốn thoát.
"Cho nên ngươi có thể lấy ra cho nó thử một chút." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
Ngạch…
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Lỡ như đối phương bóp nát phong ấn, không phải là cùng chết sao?
Nhưng mà có thể xác định được, đối phương có thể sẽ e ngại Thiên Cực Ách Vận Châu.
Thứ xúi quẩy cũng sẽ biết sợ thứ càng xúi quẩy hơn.
Phương diện này, không thứ nào có thể địch lại Thiên Cực Ách Vận Châu.
"Người, người có đại khí vận?" Cung phu nhân nhìn Giang Hạo, giọng điệu cung kính.
Tiếng nói vừa dứt, đám người Mịch Linh Nguyệt phía sau đều cảm thấy chấn động.
Quả nhiên đã tìm đúng?
Nhưng mà người trước mắt thật sự chính là người có đại khí vận sao? Không thể nào.
Cho dù là Mịch Linh Nguyệt cũng không cảm thấy như vậy, mặc dù Tiếu Tam Sinh khiến cho nàng kiêng kị, nhưng mà còn cách người có đại khí vận rất xa.
Quả nhiên, các nàng nghe được Giang Hạo trả lời: "Tiền bối nhận lầm rồi."
Giang Hạo không cảm thấy mình là người có đại khí vận, cái gọi là người có đại khí vận là người được công nhận.
Mà hắn cũng không được công nhận, cũng không muốn được công nhận.
Quá khiến người khác chú ý, sẽ có vô số phiền toái đếm không hết.
Hơn nữa còn phải chịu rất nhiều chuyện, đây không phải là ước nguyện của hắn.
Cung phu nhân cũng không để ý, tầm mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, miệng khẽ động:
"Nó, e ngại ngươi."
"Nó?" Giang Hạo có chút không hiểu.
Mặc dù biết có thứ xúi quẩy, thế nhưng hắn lại không biết cụ thể.
"Đúng, nó đang trên người của ta. Ta biết được nó tồn tại, đi tìm nó, thật không nghĩ đến nó lại ẩn giấu ở trên người của ta, muốn mượn ta để trốn thoát." Tầm mắt trống rỗng của Cung phu nhân dần dần khôi phục như thường, vẻ mệt mỏi vô tận hiện ra rõ ràng:
"Ta không ép được nó, cầu ngươi, cứu ta."
"Nó là cái gì?" Giang Hạo hỏi.
"Nó, nó là…" Cung phu nhân nhìn Giang Hạo, miệng mở rộng, giọng nói trở nên nhỏ bé.
"Để ta đi qua nghe cho rõ." Giang Hạo tiến lên một bước, nói.
Lúc đi qua, giọng nói của Cung thanh âm mới lần lượt truyền tới: "Nó là, là…"
Lúc này con mắt Cung phu nhân dần dần khôi phục vẻ trống rỗng, có thứ gì dữ tợn đang xông ra. Lúc này, Giang Hạo đột nhiên mở miệng nói:
"Chờ một chút."
Cung phu nhân vô thức dừng lại.
Giang Hạo ôn hòa cười nói: "Cho ngươi xem một thứ."
Tiếng nói vừa dứt, hắn âm thầm lấy ra một hạt châu màu tím.
Năm ngón tay chậm rãi mở ra.
Cung phu nhân vốn còn đang nghi ngờ, khi nhìn đến hạt châu thì sửng sốt một chút, ngay sau đó gương mặt dần trở nên méo mó.
Xoẹt ~
Tiếng thét hoảng sợ chói tai truyền ra.
Cung phu nhân lập tức kéo dài khoảng cách, muốn chạy khỏi nơi này.
Chỉ là không cách nào chạy ra khỏi sân nhỏ.
Giang Hạo cầm Thiên Cực Ách Vận Châu, quan sát Cung phu nhân đang hốt hoảng. Hắn hiểu rõ lúc này Cung phu nhân không còn là Cung phu nhân nữa.
Mà là "Nó" .
Bởi vì Hồng Vũ Diệp, hắn khắc chế xúc động giám định.
Qua một lúc hoảng loạn, "Nó" dường như bắt đầu an tĩnh lại.
Đám người căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Các nàng đều cảm nhận được Giang Hạo lấy ra thứ gì đó, sau đó Cung phu nhân bắt đầu chạy trốn.
Lúc này, Giang Hạo nhìn "Cung phu nhân", cảm thấy kỳ quái.
Có thể xác định, có thứ gì đó chiếm lấy thân thể của Cung phu nhân, nhưng hắn không biết làm thế nào để giảm bớt trạng thái của đối phương.
Nhưng mà đồ xúi quẩy dường như phù hợp cùng Nguyên Thần.
Vì để phía sau có thể gặp mặt Thiên Thần đạo nhân một cách thuận lợi, hắn cần làm chút gì đó.
Suy tư một lát, hắn đến trước mặt Cung phu nhân.
Thiên Cực Ách Vận Châu vẫn luôn bị hắn nắm trong tay, dường như thứ này có thể áp chế đối phương rất tốt.
Hắn chợt vươn tay, thi triển Chưởng Trung Càn Khôn.
Hắn muốn thử phong ấn Nguyên Thần của đối phương.
Sau một khắc, tử khí khuếch tán, xâm nhập vào thân thể Cung phu nhân.
"Có khả năng thành công."
Giang Hạo lập tức cảm thấy đối phương giãy dụa, Sơn Hải Ấn hiện ra.
Lần này, đối phương đàng hoàng hơn rất nhiều.
Trong vòng mấy cái hít thở, tử khí bắt đầu trở lại bên trong bàn tay.
Hình thành một hạt châu.
Ngay từ đầu, Giang Hạo cho là hiện ra Nguyên Thần của Cung phu nhân, nhưng khi tập trung nhìn vào, lại là một thân ảnh vặn vẹo.
Nó đang không ngừng va chạm với phong ấn.
Vô cùng sôi nổi.
Thấy thế, Giang Hạo để Thiên Cực Ách Vận Châu ở bên cạnh nó:
"Khí thế như thế, đến, giới thiệu cho ngươi một người bạn chơi cùng."
Thiên Cực Ách Vận Châu vừa xuất hiện, đối phương liền yên tĩnh trở lại.
Chuyện này khiến Giang Hạo cảm thấy kỳ lạ. Đây rốt cuộc là vì sao?
Hắn vô thức nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
"Ngươi có thể hỏi người trong cuộc một chút." Hồng Vũ Diệp nói.
Người trong cuộc?
Giang Hạo nhìn về phía Cung phu nhân, lúc này Cung phu nhân đã hoàn toàn chết đi.
Giang Hạo lại nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, nhưng mà đối phương chỉ liếc mắt nhìn hắn, có chút ý đùa cợt.
Giang Hạo không thể làm gì đối với chuyện này, hiểu biết của hắn có hạn.
Hắn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người sống mới nhìn về phía mấy người Mịch Linh Nguyệt:
"Cung phu nhân hình như chết rồi."
Mịch Linh Nguyệt: "…"
Cho nên, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa không biết tại sao, Tiếu Tam Sinh lấy một thứ cho đối phương nhìn, khiến cho nàng có một loại cảm giác kỳ quái.
Bà lão chỉ đứng nhìn Cung phu nhân, yên lặng không nói.
Thấy các nàng không nói gì, Giang Hạo liền quay đầu rời đi.
Mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có có manh mối nên cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Cũng may không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu.
Chờ Giang Hạo rời đi, Mịch Linh Nguyệt liền nhìn về phía bà lão:
"Tiền bối tại sao lại không rời đi?"
"Tiểu nha đầu, ngươi tại sao cũng không rời đi?" Bà lão hỏi ngược lại.
"Tiền bối hình như đã bị thương, vãn bối lưu lại hỗ trợ chiếu ứng một chút."
"Ha ha."
Bà lão cũng không nói thêm gì.
Mịch Linh Nguyệt thật ra cũng không biết đối phương muốn làm gì, thế nhưng trực giác nói cho nàng biết, phía sau chắc chắn sẽ còn có biến hóa.
Mà sự biến hóa này, cực có thể sẽ xảy ra vào ngày thứ bảy.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận