Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 623: Ngày Thứ Bảy

Chương 623: Ngày Thứ Bảy
Chương 623: Ngày Thứ Bảy
Trở lại sân nhỏ, Giang Hạo lấy ra hai hạt châu nhỏ và quan sát.
Đối với thứ không rõ, hắn rất muốn giám định một chút.
Đáng tiếc Hồng Vũ Diệp vẫn luôn ở bên cạnh, muốn nghĩ biện pháp phải ra ngoài. Hắn muốn xác định mức độ nguy hiểm của chuyện này một chút.
Nếu như quá nguy hiểm thì vẫn nên để lại ở chỗ này.
Có một cái Thiên Cực Ách Vận Châu đã khiến hắn chịu đủ rồi, lại tới một thứ nguy hiểm không biết tên, sẽ phiền toái rất nhiều.
Nhất là đối phương lại không thành thật, có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào.
Sơn Hải Ấn được ngưng tụ, sau đó đánh đi vào.
Tăng cường phong ấn.
Chưởng Trung Càn Khôn thi triển lần nữa. Lúc này Kinh Phong Vân đã đưa cơm cho bé trai, đối phương vẫn mạnh miệng nói không ăn.
Chạng vạng tối, đối phương đổi lời nói.
"Ta dù ăn đồ của các ngươi, các ngươi cũng đừng hòng để cho ta mở cửa, càng đừng nghĩ đến việc dùng ta uy hiếp cha."
"Ban đêm nhớ kỹ đừng ngủ quá say."
Giang Hạo nói ra.
"Tại, tại sao?" Bé trai có chút khẩn trương nói.
"Bởi vì ta cũng muốn đi ngủ, nếu như ngươi ngủ say, cẩn thận có trộm." Giang Hạo thuận miệng nói.
Đối phương hình như có chút tức giận, lại giống như nhẹ nhàng thở ra.
Giang Hạo mỉm cười, đi đến trước mặt Hồng Vũ Diệp, thuận thế rót cho đối phương một chén trà.
Nhưng thật ra là muốn đưa hạt châu hôm nay cho đối phương.
Nhưng mà vừa lấy ra đã bị chê.
Mà chuyện của Cung phu nhân, hắn cũng đã hỏi Kinh Phong Vân.
Kinh Phong Vân biết rất ít về chuyện này.
Tình huống của thôn Thất Nhật lại càng không cần phải nói, gần như không có tin tức.
Hiện nay chỉ có thể chờ đợi Thiên Thần đạo nhân đến, chắc là sẽ có thể biết được nhiều chuyện hơn từ chỗ của hắn.
Ngày thứ năm.
Thời tiết trong xanh.
Giang Hạo đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ mấy lần.
"Làm, làm gì?" Giọng nói bên trong có chút khẩn trương.
"Ăn điểm tâm." Giang Hạo nói.
Kẽo kẹt.
Cửa vô thức bị mở ra, bé trai đang muốn đi ra.
Chỉ là lúc thấy Giang Hạo thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Sau đó, hắn rít lên một tiếng.
Ầm!
Cửa bị đóng lại lần nữa.
Đối phương chạy trở về, giọng nói hốt hoảng truyền ra: "Ngươi, ngươi dùng yêu pháp gì?"
"Yêu pháp vô cùng đáng sợ." Giang Hạo đáp.
Sau khi nói chuyện với đối phương hai câu, hắn liền để Kinh Phong Vân chuẩn bị thức ăn kỹ càng cho đối phương.
Mấy ngày nay, Giang Hạo không ăn một miếng nào, không cần ăn là một chuyện, chủ yếu là Hồng Vũ Diệp không cho.
"Cha ta sắp trở về rồi, nếu như các ngươi còn không đi sẽ xong đời đó." Chạng vạng tối, bé trai lớn tiếng nói.
Ngày hôm nay, Giang Hạo có ra ngoài đi dạo một vòng.
Phát hiện rất nhiều người đều đang nhắc đến ngày thứ năm.
Nói cách khác mỗi người đều đang đợi một ngày, hoặc có thể nói là chờ ngày thứ bảy đến.
Giang Hạo cảm thấy kỳ quái, nhưng mà hỏi thăm Hồng Vũ Diệp, vẫn luôn không nhận được đáp án.
Ngày thứ sáu.
Nhiều mây.
Sáng sớm.
Giang Hạo ngồi tại cửa ra vào, nhẹ nhàng gõ hai lần.
"Làm gì?" Giọng nói của đối phương ở ngay phía sau cửa, hình như là dựa vào cửa để ngủ.
"Ngày mai phụ thân ngươi sẽ trở về đúng không?" Giang Hạo hỏi.
"Đương nhiên, đến lúc đó mấy người xấu các ngươi đều sẽ xong đời." Bé trai tự hào nói.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
"Chín tuổi." Đối phương trả lời.
"Mẫu thân ngươi đâu?" Giang Hạo lại hỏi.
"Ra ngoài, cha ta trở về, mẹ ta cách ngày cũng sẽ trở về." Bé trai nói với vẻ chắc chắn.
Giang Hạo yên lặng chốc lát rồi nói:
"Không ra ngoài hít thở không khí sao? Ngày mai chúng ta sẽ bị cha ngươi dạy dỗ."
"Đó là do các ngươi đáng đời, ai bảo các ngươi không trốn." Bé trai nhìn có chút hả hê.
Giang Hạo cười không nói gì.
Mỗi lần đến giờ cơm, hắn sẽ trò chuyện cùng đối phương hai câu.
"Thúc thúc, ngươi tại sao phải làm người xấu?" Chạng vạng tối, bé trai hỏi.
"Tại sao lại làm người xấu?" Câu hỏi này là đang hỏi Giang Hạo.
"Đúng vậy, tại sao phải làm người xấu? Làm người tốt không tốt sao?" Bé trai hỏi.
Sẽ bị bắt nạt, Giang Hạo thầm trả lời trong lòng. Thân ở Thiên m Tông, nào có con đường sống nào cho người tốt.
Chuyện mà mình có thể làm, chính là giãy dụa sống sót.
Cũng không phải là hắn muốn làm người trong Ma môn, mà là không thích ứng được thì sẽ chết ở nơi đó.
"Ta cũng muốn làm người tốt." Giang Hạo mỉm cười nói.
"Vậy tại sao lại không làm? Tại sao phải làm chuyện xấu?" Bé trai khó hiểu nói:
"Làm kẻ ác sẽ có ác báo."
Đôi mắt của Giang Hạo khẽ động, cười nói:
"Ngươi thì sao? Muốn làm người tốt sao?"
"Không muốn." Bé trai nói, trong giọng điệu mang theo một chút mong đợi:
"Ta muốn làm một đại thiện nhân."
"Đại thiện nhân?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, ta lớn lên, muốn làm một đại thiện nhân được thế nhân ca tụng." Lúc bé trai nói lời này, ngay cảm âm thanh đều như mang theo ánh sáng.
Nghe vậy, Giang Hạo bật cười.
"Đại thiện nhân, nên nghỉ ngơi rồi, ngày mai phụ thân ngươi sẽ trở lại."
Lần này, bên trong không truyền ra âm thanh gì nữa, tâm tình dường như đột nhiên trở nên trầm trọng.
Giang Hạo ngồi tại cửa, nhìn lên bầu trời.
Đêm
Thôn yên bình ôn hoà, tiếng côn trùng truyền ra từ đồng ruộng.
Gió nhẹ nương theo âm thanh của côn trùng, bầu không khí nông thôn hết sức bình thường.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Giờ Tý đến.
Đồng thời mang ý nghĩa đã đến ngày thứ bảy.
Trong lúc nhất, thời ánh trăng bị mây đen che đậy.
Khí trời biến thành âm trầm, thậm chí là có thể mưa bất cứ lúc nào.
"Ngày thứ bảy, hình như sắp mưa." Giang Hạo ngẩng đầu nói.
Kinh Phong Vân cảm thấy thời tiết càng ngày càng tệ.
Hồng Vũ Diệp uống trà cũng không mở miệng.
Sáng sớm.
Giọt mưa bắt đầu rơi xuống.
Trời thật sự mưa.
Nhưng mà điều khiến cho Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trời mưa cũng không mang đến ảnh hưởng gì cho thôn dân. Bọn hắn vẫn thức dậy sớm làm nông. Ống khói từng nhà toát ra khói trắng, đều đang nấu bữa sáng.
Một số người khác thì đi tới ruộng nương, cần cù lao động.
Mặc dù tất cả giống như trước đó, thế nhưng Giang Hạo cảm thấy bầu không khí đã thay đổi.
Vì tò mò, hắn gõ cửa phòng bé trai. Nhưng mà đối phương lại không có động tĩnh gì.
Giữa trưa.
Bầu trời nổi mưa to.
Mưa như này không thích hợp làm nông.
Nhưng mà trong thôn không có người trở về, thậm chí có người bắt đầu đi ra.
"Tiền bối, ngài xem bên kia." Kinh Phong Vân đột nhiên chỉ về mỏm núi nơi xa.
Giang Hạo thật ra cũng đã nhận ra.
Bên phía mỏm núi có một cỗ khí tức ngưng tụ, nếu như không sai thì trong đó ẩn chứa khí tức Chân Long.
Ngay sau đó khí tức rơi xuống dưới chân núi, biến thành một đám đạo tặc.
Bọn hắn nhảy cẫng hoan hô, chạy tới trong mưa.
Trong tay cầm đại đao, những nơi bọn hắn đi qua sinh cơ phai mờ, đại địa tan tác.
Cây cối sau lưng bọn họ khô héo, động vật sau lưng bọn họ hóa thành mục nát.
Chỗ có sinh mệnh đều sẽ kết thúc.
Chỉ qua một lúc sau, bọn hắn đã xông tới trong ruộng.
Thôn dân thấy thế cũng chỉ đứng ở trong mưa, cũng không bối rối, cũng chưa từng tránh né.
Mãi đến khi bọn hắn đi đến trước mặt thôn dân thứ nhất.
Phốc!
Đại đao chém qua, máu tươi chảy đầy đất.
Tiếng cười vui vẻ thống khoái tản ra.
---
Đảo Loạn Thạch.
Bên ngoài cốc.
Sau khi khí tức Chân Long xuất hiện, Đảo chủ nhìn về phía bên nam tử có vết sẹo do đao chém, nói:
"Đã đến giờ, ngươi có thể tiến vào."
Thiên Thần đạo nhân gật đầu, cũng không nói gì.
Tại lúc hắn cất bước, Đảo chủ mở miệng lần nữa:
"Khuyên ngươi một câu, kết thúc trước ngày đầu tiên, nhất định phải ra ngoài, nếu không ngươi tự biết hậu quả."
Thiên Thần đạo nhân yên lặng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Chẳng qua là lúc đi vào, thân thể của hắn đều đang run rẩy.
Giống như sắp nhìn thấy cảnh tượng thống khổ nhất cả đời này.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận