Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 624: Để Ta Toàn Thây

Chương 624: Để Ta Toàn Thây
Chương 624: Để Ta Toàn Thây
Trong mưa, Giang Hạo nhìn về phía mã tặc, chau mày.
Chỗ bọn họ đi qua sinh mệnh dừng lại, cũng không phải là chỉ có thôn dân, mà là tất cả.
Hoa cỏ cây cối, chim bay cá nhảy.
Cho dù là thịt khô treo trong sân đều đang mục nát.
Đám người thôn dân càng thảm hại hơn, không phải bị ngũ mã phanh thây thì chính là đầu người tách rời, tàn nhẫn đến cực điểm.
Cũng không phải là hắn không muốn ra tay, mà là ngay từ đầu đã âm thầm động thủ, nhưng mà không có bất kỳ tác dụng gì.
Tất cả lực lượng đều không có hiệu quả đối với mã tặc.
Hoặc là nói, bất kể có ngăn cản đao của mã tặc hay không thì thôn dân vẫn sẽ bị giết. Mã tặc nhấc đao chỉ là một quá trình, quá trình này không ảnh hưởng đến kết quả.
Ngày thứ bảy, thôn sắp nghênh đón điểm cuối.
Thôn Thất Nhật.
"Thì ra có ý ngày."
Không chỉ như thế, hắn cũng hiểu rõ ý của bà lão Thiên Hạ Lâu, tại sao không thể dùng người thân để uy hiếp người ta.
Kẽo kẹt.
Cửa lớn trong sân mở ra.
Bé trai đội mưa đi ra.
Hắn nhìn thấy mã tặc, cũng nhìn thấy thôn dân chết thảm.
Thân là một đứa nhỏ chín tuổi, trong mắt của hắn không tự chủ được lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng mà lại giống như biết được kết cục của mình, cũng không chạy trốn.
Giang Hạo chau mày, hắn có thể nhìn ra, bé trai trước mắt đang e ngại, không chỉ như thế, thân thể của hắn đều đang run rẩy.
"Ngày thứ bảy, hình như không có chuyện tốt gì cả." Giang Hạo hơi động thủ, tách rời cơn mưa to.
"Có chuyện tốt, hôm nay cha ta sẽ trở về." Bé trai nhìn Giang Hạo, run rẩy nói: "Chỉ là ta không gặp được hắn."
"Vậy sao? Ngươi rất nhớ hắn sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ừm." Bé trai gật đầu:
"Muốn hỏi hắn có sống tốt hay không, muốn hỏi hắn liệu ta có gây thêm phiền toái hay không, muốn hỏi hắn có nhớ ta hay không.”
Giang Hạo trầm mặc một lát, nói:
"Ta hỏi giúp ngươi."
Bé trai nhìn Giang Hạo, nói:
"Thúc thúc, ta có thể xin ngươi giúp ta một chuyện không?"
"Ngươi nói." Giang Hạo cũng không chần chờ nữa.
Hắn đã hiểu rõ kết cục của thôn Thất Nhật. Mặc dù không biết tại sao, thế nhưng lực lượng trong thôn đang cắn nuốt sinh mệnh nơi này.
Không chỉ như vậy, cho dù là cơm thịt mà bọn hắn nấu mấy ngày này cũng bắt đầu biến thành đồ mục nát. Chắc là có một cỗ lực lượng đang tan biến.
"Thúc thúc là người xấu đúng không?" Bé trai hỏi.
"Đúng." Giang Hạo gật đầu, chưa từng chần chờ.
"Người xấu sẽ giết người đúng không?"
"Ta đúng là từng giết người."
"Vậy…" Bé trai nhìn Giang Hạo, giọng điệu có chút run rẩy:
"Thúc thúc có thể giết ta không? Để cho ta toàn thây, nếu không ta sợ cha không tìm thấy ta."
Trong nháy mắt, Giang Hạo sững sờ tại chỗ, giống như bị cái gì đó làm cho chấn động.
Hắn trầm mặc.
Lúc này, nơi xa truyền đến âm thanh hưng phấn, lượng lớn thôn dân đều chết không toàn thây.
Thấy thế, bé trai càng hoảng sợ, hắn nhìn Giang Hạo, cầu khẩn nói: "Thúc thúc…"
Giang Hạo nhìn đứa nhỏ chín tuổi trước mắt, khó khôi phục được sự bình tĩnh như trước.
Nếu như là hắn, có lẽ sẽ có chút khó chịu, thế nhưng hắn hiện tại là Tiếu Tam Sinh. Cho nên…
Hắn lộ ra nụ cười ôn hòa:
"Được."
Chỉ là giọng nói này đã không còn sự thong dong như trước đó.
Ít nhất là không còn thoải mái giống như trước đó.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, chỉ là nhìn.
Bé trai chưa kịp nói lời cảm ơn, Giang Hạo đột nhiên nhìn về phía phía sau hắn, kinh ngạc nói:
"Phụ thân ngươi tới."
Bé trai vô thức quay đầu, mà ngay trong nháy mắt này, ánh đao xẹt qua. Một đao này không có một tia sát ý.
---
Thiên Thần đạo nhân đi vào con đường nhỏ, hắn trước đó còn vô cùng chậm rãi nhưng giờ lại vô thức tăng tốc.
Tu vi cường đại bùng nổ, như là phát điên mà hướng về phía thôn. Dường như chỉ cần đi nhanh thì sẽ có thể tránh khỏi bi kịch.
Cho dù thử bao nhiêu lần, hắn đều không có cách nào đi qua.
Nét mặt của hắn dần trở nên vặn vẹo, tốc độ nhanh chóng làm người líu lưỡi.
"Chờ ta, chờ ta."
Hắn nổi cơn điên.
Không bao lâu sau, hắn chạy tới chỗ ở.
Chỉ thoáng qua một cái, đã thấy ánh đao xẹt qua con của hắn.
Vốn là một đứa nhỏ bình thường, dưới một đao này đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh.
Phịch một tiếng.
Thân thể lập tức ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, Thiên Thần đạo nhân mất đi lý trí.
"Giết ngươi, ta muốn giết ngươi."
Thiên Thần đạo nhân ngửa mặt lên trời thét dài, bùng nổ tất cả lực lượng, muốn đồng quy vu tận cùng người trước mắt.
Giang Hạo nhếch miệng lên, tùy ý cười nói:
"Ngươi tới chậm quá, ta chỉ quơ nhẹ một đao, hắn đã chết."
Trên mặt Thiên Thần đạo nhân vốn có vết sẹo, giờ đây càng lộ ra vẻ dữ tợn.
Lực lượng bắt đầu bùng cháy, chỉ là lúc hắn vốn muốn đồng quy vu tận, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt.
Tầm mắt này đến từ trên mặt đất.
Là con của hắn đang nhìn hắn.
Trong nháy mắt, lực lượng của hắn tan biến, lý trí bị kéo về thực tế.
Cuối cùng, hắn đi đến trước mặt con trai rồi quỳ xuống, gào khóc.
Giang Hạo chỉ đứng nhìn, cũng không nói thêm gì nữa.
Vừa rồi hắn cũng không biết tại sao mình phải kích thích đối phương, chỉ là trong lòng có một loại oán khí không hiểu. Lúc này mã tặc đã vượt qua bọn hắn, lấy đi tất cả khí tức sinh mệnh xung quanh.
Thân là người đến từ bên ngoài như bọn hắn, không có bất cứ vấn đề gì.
Kinh Phong Vân bị dọa gần chết, còn cho là mình cũng sẽ phải đối diện với mấy mã tặc quỷ dị này.
Nhưng mà nhìn những người khác không có phản ứng gì, chỉ có chính hắn khẩn trương, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn cúi đầu, không dám có động tác gì nữa.
"Hắn có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi." Giang Hạo nhìn nam tử trước mắt, giọng nói bình tĩnh lại mang theo lực xuyên thấu:
"Hắn muốn hỏi ngươi sống có tốt hay không, hắn có gây thêm phiền toái cho ngươi hay không, ngươi có từng nhớ hắn hay không."
Nghe xong mấy câu này, Thiên Thần đạo nhân ôm con của mình, khóc không thành tiếng.
Giang Hạo yên lặng.
Hắn từng nghe chuyện xưa của Thiên Thần đạo nhân.
Lúc Thiên Thần đạo nhân vẫn còn là người bình thường, trong nhà gặp chuyện không may.
Bây giờ Thiên Thần đạo nhân Phản Hư viên mãn, ít nhất đã qua trăm năm.
Thời gian trăm năm, chín tuổi vẫn là chín tuổi. Hắn phải nên hiểu rõ từ sớm.
Cái gọi là cứu sống của Vạn Vật Chung Yên chỉ là dừng cuộc sống của bọn hắn lại tại một giai đoạn nào đó.
Mục tiêu xuất hiện, Giang Hạo lại không có ý định hỏi thăm vấn đề của mình.
Mà là nhìn về phía mã tặc đang dần tan biến, lâm vào trầm tư.
Lúc này toàn thôn đã mất đi sinh cơ, tan tác không thể tả, tràn ngập vẻ tĩnh lặng.
Giống như bãi tha ma.
"Các ngươi rời đi đi." Thiên Thần đạo nhân khóc rất lâu mới lên tiếng:
"Ngày đầu tiên sắp đến, các ngươi không có phòng hộ đặc thù, một khi tới ngày đầu tiên sẽ bị hấp thụ một tia khí tức, sẽ ảnh hưởng cực lớn đến các ngươi."
Nghe vậy, Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, vẻ mặt đối phương không có biến hóa chút nào.
"Kinh tiểu hữu, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hồng Vũ Diệp sẽ bảo vệ hắn, nhưng mà không nhất định sẽ bảo vệ Kinh Phong Vân. Kinh Phong Vân không dám lưu lại, nhanh chóng rời đi.
Người rời đi cùng hắn còn có hai người thị nữ của Mịch Linh Nguyệt cùng với thiếu nữ bên cạnh bà lão.
Mấy người bọn họ nhìn nhau, Kinh Phong Vân phát hiện mình yếu nhất, cũng không dám lỗ mãng.
Mà ba người các nàng thấy Giang Hạo đặc thù, một tay giết Cung phu nhân, nên cũng không dám đắc tội với Kinh Phong Vân.
Thời gian trôi qua từng chút một, ánh trăng lại xuất hiện lần nữa.
Giờ Tý.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn lại, loáng thoáng ở giữa, có long ảnh hiện ra.
Ngay sau đó, một cỗ sinh cơ bắt đầu hạ xuống.
Cỏ cây trùng sinh, đại địa khôi phục sinh cơ, như vạn vật phùng xuân.
Vẻ tàn tạ và sinh cơ bắt đầu thay đổi.
Một hít một thở, vòng đi vòng lại.
Ngày đầu tiên sắp bắt đầu...
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận