Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 627: Nhờ Nữ Ma Đầu Ra Tay

Chương 627: Nhờ Nữ Ma Đầu Ra Tay
Chương 627: Nhờ Nữ Ma Đầu Ra Tay
Sân nhỏ của Cung phu nhân.
Khi Giang Hạo đi tới, không thấy Mịch Linh Nguyệt và bà lão.
Có lẽ đã rời đi.
Còn vị phu nhân bình thường cũng đã thay đổi, biến thành một mỹ phụ mặc quý phục hoa lệ.
Lúc hắn đến, đối phương cũng nhìn sang.
Nàng lúc này không còn vẻ cung kính trước đó nữa. Thậm chí là hơi nghi hoặc một chút.
"Ngươi thật giống như là không biết ta." Tiếu Tam Sinh đẩy cửa ra, cười nói.
Thật ra thực lực của đối phương vượt xa mình, theo lý thuyết hắn không nên thất lễ như thế.
Nhưng mà chuyện lúc trước còn ở đó, quá sợ hãi lại dễ làm cho đối phương xem nhẹ, như thế sẽ ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện phía sau.
Cung phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế, mày cau lại.
Nàng đúng là không nhận ra người trước mắt là ai.
"Đạo hữu là?" Nàng nhẹ giọng hỏi thăm.
Giang Hạo thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:
"Cho ngươi xem một thứ, có lẽ ngươi có thể nhớ ra."
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền lấy ra một hạt châu màu tím:
"Vật quy nguyên chủ."
Cung phu nhân vô thức tiếp nhận đồ vật, sau khi tập trung nhìn vào, thân ảnh vặn vẹo đập vào mi mắt.
Trong tích tắc, nàng nhớ lại sự hoảng sợ đã chi phối mình trăm năm.
Hai tay lui về theo phản xạ có điều kiện, thân thể càng vô thức lui lại. Nàng trước đó vốn đoan trang ưu nhã, giờ lại có chút thất thố.
"Ách? Ngươi không muốn đồ sao?" Khóe miệng Giang Hạo lộ ra nụ cười trêu tức.
Giờ phút này, Cung phu nhân cuối cùng hiểu ra người trước mắt là ai. Nàng đứng dậy, cung kính nói:
"Vãn bối không nghênh đón từ xa, xin tiền bối thứ tội."
"Tiền bối?" Giang Hạo lắc đầu:
"Đừng như vậy, tu vi ta không cao."
Nói thì nói như thế, nhưng tư thái của hắn chưa từng hạ thấp một chút nào.
Hắn khẽ vẫy tay, hạt châu liền rơi vào trong tay hắn:
"Chỉ cần ta mở ra phong ấn, liệu nó có trở lại trong cơ thể của ngươi hay không?"
Nghe vậy, sắc mặt của Cung phu nhân lập tức thay đổi, khom lưng hoảng sợ nói:
"Xin tiền bối thứ tội."
Thấy thế, Giang Hạo cũng cảm thấy tốt, dù sao thân ảnh trong hạt châu đã bắt đầu vùng vẫy, chắc là tưởng niệm đồng bọn của nó.
Giang Hạo tạm thời thu hồi hạt châu, sau đó cùng Hồng Vũ Diệp ngồi xuống.
Còn về Cung phu nhân.
Để cho nàng đứng đấy là được.
"Hỏi ngươi mấy vấn đề." Giang Hạo nói khẽ.
"Tiền bối, mời hỏi." Cung phu nhân cung kính nói.
Lúc này trong nội tâm nàng có chút đắng chát, người tới nơi này gần như đều muốn cầu cạnh nàng.
Có giải đáp hay không đều phải xem tâm tình của mình và thái độ của đối phương.
Lần đầu tiên có người tới đây màngồi, còn nàng lại chỉ có thể đứng nghiêm một bên. Rõ ràng thoạt nhìn chỉ là một Trúc Cơ và Phản Hư.
"Nếu như ra tay liệu có thể đánh chết được bọn hắn có thể hay không?”
Loại ý nghĩ này đột nhiên hiện lên.
Người có đủ khả năng phong ấn nó, thật sự chỉ có tu vi như trước mắt này sao?
Hay là nói, người này chỉ là ngoài ý muốn đạt được vật này, cáo mượn oai hùm? Mặc dù Giang Hạo không phải nhân tinh, thế nhưng cũng hiểu rõ sự không hài lòng của cường giả khi bị kẻ yếu áp chế, cùng với tâm lý phản kháng.
Như này sẽ ảnh hưởng đến chuyện tra hỏi phía sau.
Sau đó, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
Còn chưa mở miệng, đối phương đã nói khẽ: "Cửu Nguyệt Xuân."
"Vãn bối sẽ chuẩn bị." Giang Hạo vội vàng nói.
Đối phương chịu ra tay, như vậy mọi chuyện liền dễ làm.
Nhưng mà, đây rõ ràng là chuyện của đối phương, cuối cùng lại giống như là mình đang muốn cầu xin nàng.
Cường giả quả nhiên không giảng đạo lý.
Lúc này, Cung phu nhân còn đang suy nghĩ lát nữa nên thăm dò như thế nào trong lúc trả lời vấn đề. Nhưng mà nhắc đến vấn đề này, trong lòng của nàng lại nhấc lên sóng lớn.
"Cung phu nhân." Vẻ mặt Giang Hạo bình tĩnh, giọng điệu ôn hoà:
"Ngươi nhìn thấy được sự nhỏ bé của bản thân chưa?"
Nhỏ bé? Câu nói này có chút kỳ quái, nên trả lời như thế nào đây?
Con đường này của nàng vẫn tính là thuận lợi, dù cho lâm vào tuyệt cảnh cũng đang cố gắng tự cứu.
Nhỏ bé sao?
Không tính là vậy, dù sao cũng có sức phản kháng.
"Nhìn bầu trời."
Một giọng nói đột nhiên truyền vào trong đầu của nàng.
Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn lại.
Giờ khắc này, một cỗ khí tức đang ngưng tụ trên bầu trời. Nhật Nguyệt chấn động, Tinh Thần vỡ tan.
Những nơi nó đi qua đều quân lâm thiên hạ, vạn vật bị diệt.
Khí tức này vô cùng mênh mông, sôi trào mãnh liệt.
Mang theo khí tức hủy diệt, hướng về phía nàng.
Trong lúc nhất thời, sự hoảng sợ lan tràn trong lòng nàng. Lực lượng của bản thân nàng trước cỗ khí tức này tựa như bụi trần giữa thiên địa.
Ầm ầm!
Toàn bộ thôn Thất Nhật đều đang chấn động.
Mịch Linh Nguyệt và bà lão đang rời đi đều vô thức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy vùng trời của thôn Thất Nhật có tinh thần chợt hiện, có vạn vật ngưng tụ.
Giống như có thể hủy diệt toàn bộ thôn xóm chỉ trong chốc lát.
Mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng hai người không dám lưu lại, lập tức tăng tốc rời đi.
Bên ngoài.
Đảo chủ đang chờ đợi cảm nhận được một cỗ lực lượng không gì sánh kịp, cỗ lực lượng này đang bao trùm cả đảo Loạn Thạch. Loại cảm giác khủng bố kia, khiến cho hắn không tự chủ được mà run lên.
Kinh Phong Vân cũng bị dọa cho run lẩy bẩy.
Phía xa xôi, sóng biển mãnh liệt, mưa gió nổi lên.
Tất cả mọi người đều có chút e ngại mà nhìn bốn phía.
Nam tử đưa cho Giang Hạo hai ngàn linh thạch nhìn tất cả những thứ này, trong đầu không tự chủ được hiện lên thân ảnh của Tiếu Tam Sinh.
Thôn Thất Nhật.
Người cảm nhận sâu nhất là Cung phu nhân, trong lúc khí tức còn chưa tới nàng đã không chịu nổi.
Phốc ~
Hai chân nổ tung, trực tiếp quỳ trên mặt đất, thân thể tiếp nhận lực vạn quân, nằm rạp trên mặt đất.
"Xin, xin tiền bối thứ tội."
"Vãn, vãn bối tuyệt không có ý mạo phạm."
Nàng hoảng sợ, e ngại, tuyệt vọng, hối hận.
Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong đầu của nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới loại biến hóa này.
"Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?" Giọng điệu của Giang Hạo ôn hoà, cảm giác như vô cùng tôn trọng ý nguyện của đương sự.
Cung phu nhân hoảng sợ nói: "Vãn bối biết gì nói nấy."
Sau một khắc, khí tức tan biến.
Cung phu nhân cúi đầu không còn dám ngẩng lên, lần này nàng cuối cùng đã hiểu rõ tại sao nó lại bị đối phương rút đi.
Giang Hạo nhìn người bên cạnh, hắn cũng nhìn thấy khí tức vừa rồi.
Gần như là khiến toàn bộ thôn Thất Nhật lâm vào hủy diệt. Động tĩnh có phải là có chút lớn hay không?
"Châm trà." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo không dám chần chờ, nhưng mà vẫn cảm thấy nghi hoặc, chấn nhiếp Cung phu nhân cần động tĩnh lớn như vậy sao?
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu hỏi thăm vấn đề quan trọng.
"Ngươi hiểu bao nhiêu về Đào Mộc Tú Thiên Vương, ví dụ như thân phận của hắn tại Vạn Vật Chung Yên."
"Đào Mộc Thiên Vương?"
Cung phu nhân không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi vấn đề này.
Nàng cho là sẽ hỏi thăm một số bí mật lớn.
"Đào Mộc Tú Thiên Vương trở thành Thiên Vương sau khi gia nhập Vạn Vật Chung Yên. Mặc dù hắn là một thành viên trong đó, thế nhưng có suy nghĩ của mình, muốn làm sao thì làm vậy, căn bản không thèm để ý đến chuyện có phù hợp với lợi ích của Vạn Vật Chung Yên hay không.
Mà hắn gia nhập Vạn Vật Chung Yên, là bởi vì lúc là người bình thường từng bị người cùng thôn ức hiếp, vợ con vì vậy mà chết. Sau đó, hắn gia nhập tông môn tu tiên, bị đồng môn ức hiếp, đạo lữ cũng vì vậy mà chết. Gia nhập thế lực hải ngoại lại bị ức hiếp lần nữa, hồng nhan tri kỷ vì hắn mà chết. Sau đó tính tình hắn thay đổi lớn, đại sát tứ phương, đồng thời gia nhập Vạn Vật Chung Yên.
Người chết trong tay hắn nhiều vô số kể, người có tội ác đều sẽ bị hắn phán một chữ, giết. Sau khi tranh đoạt Thiên Vương thành công, sát ý nổi lên bốn phía, vùng biển thuộc về hắn một đêm nhuộm đỏ. Người của Vạn Vật Chung Yên đều bị hắn giết rất nhiều. Đào Mộc Thiên Vương cũng được xưng là Thẩm Phán Thiên Vương.
Trong mắt của hắn không thể thấy ức hiếp, là một người vô cùng cực đoan. Nhưng hắn vẫn còn đang chiếm vị trí quan trọng tại Vạn Vật Chung Yên, biết được bí mật trung tâm của Vạn Vật Chung Yên."
Nghe thấy lời nói của Cung phu nhân, Giang Hạo thở dài.
Quá khứ như thế, nếu là hắn thì cũng không chịu nổi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận