Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 637: Nữ Ma Đầu Vô Cùng Thích Trò Chuyện Tình Cảm Nam Nữ

Chương 637: Nữ Ma Đầu Vô Cùng Thích Trò Chuyện Tình Cảm Nam Nữ
Chương 637: Nữ Ma Đầu Vô Cùng Thích Trò Chuyện Tình Cảm Nam Nữ
"Uống hết rồi?"
Hồng Vũ Diệp cầm ấm trà, ngồi trên ghế chất vấn.
Lúc này, nàng mặc tiên váy màu đỏ, ba búi tóc đen tự nhiên rủ xuống, một phần rơi trước người. Giang Hạo đứng ở bên cạnh, cảm giác trên người có chút đau đớn.
Tụ hội kết thúc, cho nên cần thông báo quá trình cho Hồng Vũ Diệp. Mà chuyện ở chỗ này cũng đã xong hết rồi, ngày mai sẽ có thể rời đi.
Đến lúc đó muốn đi vực sâu biển lớn hay là đi đảo Loạn Thạch, cũng phải sắp xếp một chút.
"Ta lại pha một bình mới cho tiền bối." Giang Hạo tiếp nhận ấm trà, cung kính nói.
Chỉ là lần này không phải Cửu Nguyệt Xuân, là lá trà bình thường. Một tiền hai trăm năm mươi linh thạch.
So sánh với Cửu Nguyệt Xuân, đúng là bình thường đến không thể bình thường hơn nữa. Mà trà cặn bã bị hắn thu vào, mang về cho con thỏ ăn.
Không thể phí phạm.
Chờ pha trà xong, Hồng Vũ Diệp nhấp một miếng, lạnh lùng nhìn về phía nam tử trước mắt.
"Xem ra ngươi đã qua loa đến quen ."
Nghe vậy, Giang Hạo giật mình, cung kính nói:
"Tiền bối nói đùa, là tạm thời không có chọn được lá trà thích hợp."
"Nói dối hết lần này đến lần khác." Hồng Vũ Diệp bưng chén trà, bình tĩnh nói:
"Nói một chút về tụ hội đi."
Giang Hạo ngồi xuống, lấy thư tịch ra, dự định vừa ghi lại nội dung vừa nói.
Tối hôm qua vốn định ghi chép nội dung nhưng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tốn một đêm để sửa bình phong.
May mà sau khi cảm nhận được uy thế của Hồng Vũ Diệp, người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau đó, hắn bắt đầu kể lại, đầu tiên là tin tức của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Hồng Vũ Diệp không có bất kỳ biểu cảm gì khi nghe thấy hạt châu đang ở Nam Bộ, cũng không thèm để ý. Thứ hai là tin tức Chân Long, đối phương cũng không thèm để ý, bởi vì nàng biết còn rõ ràng hơn.
Hắn chỉ nhắc qua về nhiệm vụ của Tinh và Quỷ Tiên Tử. Cuối cùng chính là nội dung nói chuyện phiếm.
Giang Hạo nói lại khá tỉ mỉ về lai lịch của Cửu U, Hồng Vũ Diệp có một chút hứng thú, nhưng không rõ ràng. Phía sau là nội dung hắn nói, cũng chỉ nhắc qua đơn giản.
Hắn cũng nói rõ việc Liễu biết hành tung của bọn hắn tương đối rõ ràng.
"Tin tức của Thiên Hạ Lâu Hải ngoại linh thông nhất, có lẽ Liễu chính là người Thiên Hạ Lâu, cũng không loại trừ khả năng người của hắn ở trong này." Giang Hạo suy đoán.
Xích Điền ở ngay chỗ này, người của Liễu quan tâm bốn phía, hợp tình lý.
"Có người nằm vào Tiếu Tam Sinh?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng." Giang Hạo gật đầu, giải thích:
"Có thể là do mấy chuyện còn sót lại trước đó."
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, mỉm cười nói:
"Nhóm người trên đảo Loạn Thạch cũng không thấy có người dám nhằm vào ngươi, xem ra Tiếu Tam Sinh thật còn không bằng giả của ngươi."
"Tiền bối dạy phải, là vãn bối giả trang quá càn rỡ." Giang Hạo khiêm tốn nói.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, để Giang Hạo tiếp tục nói.
Phía sau cũng không có chuyện gì cần đặc biệt để ý, nhưng mà hắn vẫn nghiêm túc nói một lần. Hắn vốn cho rằng Hồng Vũ Diệp sẽ không mở miệng, nhưng mà nàng dường như lại hứng thú.
"Hải La Thiên Vương? Chính là người muốn thả khí vận Thiên Vương vì người mình yêu sao?"
"Đúng, bây giờ đang ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp."
"Ngươi nói xem, hắn có mục đích gì khác không?"
"Mục đích khác?"
"Ví dụ như thoát khỏi thân phận Thiên Vương, nhờ vào đó nhất cử lĩnh ngộ tiên ý."
Ngạch?
Giang Hạo sững sờ tại chỗ, còn có loại khả năng này sao? Nhưng mà hắn cảm thấy khả năng không cao, bởi vì lúc giám định chưa xuất hiện nội dung liên quan.
Có thể là giám định lúc đó chỉ đại biểu cho Hải La lúc đó. Lỡ như hiện tại Hải La Thiên Vương lĩnh ngộ được hướng đi này thì sao?
Đó không phải là nhân họa đắc phúc? Hắn cảm thấy phải đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp nhìn một chút, một khi thật sự có đột phá, muốn làm cho đối phương nghe lời sẽ rất khó khăn.
Nói xong chuyện của Hải La Thiên Vương, Hồng Vũ Diệp lại nói đến Thượng An đạo nhân.
"Hắn tới vì Mị Thần kia?"
"Khó mà nói được, theo lý thuyết vì Mị Thần thì đi Tây Bộ là tốt nhất." Giang Hạo không hiểu rõ suy nghĩ của Thượng An đạo nhân lắm.
Thi Giới ở Tây Bộ và Bắc Bộ là nhiều nhất, mà Thượng An đạo nhân đến từ Tây Bộ, qua bên kia chắc là xe nhẹ đường quen, không cần thiết tới Nam Bộ xa lạ.
Cho nên đại khái suất là có chuyện gì khác nữa.
"Ngươi cảm thấy có đáng không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Tiền bối chỉ điều gì?" Giang Hạo hỏi.
"Vì Mị Thần kia."
"Vãn bối cảm thấy không đáng, nhưng Thượng An đạo nhân lại cảm thấy đáng giá."
"Tại sao lại không đáng?" Hồng Vũ Diệp nhướng mày nhìn Giang Hạo.
"Bởi vì vãn bối không phải Thượng An, cũng sẽ không có nhiều cảm xúc như vậy. Người khác chán ghét ta cũng không mang đến chuyện gì cho ta cả, thế nhân nhục mạ ta cũng không cách nào khiến cho nội tâm ta gặp khó khăn. Cũng không phải là Thượng An yếu ớt, cũng không phải Mị Thần nhân lúc vắng mà vào. Chỉ vì ta là ta." Giang Hạo nói nghiêm túc.
Hắn khác với Thượng An, từ khi sinh ra, tâm trí đã thành thục, sau năm tuổi cũng có ỷ vào. Không phải hắn mạnh hơn Thượng An, chỉ là tương đối may mắn hơn.
Nhưng cho dù như thế nào, hắn vẫn không thể chấp nhận Mị Thần. Có lẽ là vì Mị Thần không thiếu một Thượng An, mà Thượng An lại chỉ có một Mị Thần. Như này không công bằng, khiến cho hắn cảm thấy không đáng.
"Hạng người như nào, ngươi mới cảm thấy đáng đây?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo yên lặng rất lâu, cuối cùng lắc đầu. Hắn không biết.
Bởi vì nhỏ yếu nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn hôm nay, chỉ muốn nỗ lực sống sót…
Trời sáng rõ.
Lại nói một chút chuyện phía sau, Hồng Vũ Diệp đứng dậy đi nghỉ ngơi.
Giang Hạo thì thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài phủ đệ. Hắn muốn mang bình phong đi, mang về đặt ở phòng tắm trong nhà gỗ.
"Xích Điền ở Nhật Nguyệt Các, cũng là sản nghiệp của Vạn Vật Chung Yên."
Sau khi rời đi, Giang Hạo bắt đầu suy nghĩ xem mình nên gặp mặt Xích Điền như thế nào.
Nên dùng dáng vẻ của Tiếu Tam Sinh, hay là dáng vẻ khác? Thật ra cũng không khác nhau nhiều, thế nhưng Tiếu Tam Sinh sẽ có hạn chế, không thể khiến cho Xích Điền kiêng kị và e ngại triệt để được.
Một người kỹ càng vĩnh viễn không đáng sợ bằng một người không biết. Cho nên, hắn quyết định thay đổi bộ dáng.
Đi qua đám người, Giang Hạo đã từ một vị thư sinh biến thành một vị đao khách.
Thiên Diện Bảo Phiến biến thành một thanh trường đao, được hắn mang theo.
"Cũng còn được." Hắn mỉm cười, hướng về phía Nhật Nguyệt Các.
Vì để không xảy ra chuyện bất ngờ, hắn giữ lại giám định.
Nếu không hắn đã giám định lệnh bài của Cung phu nhân một chút rồi. Nhìn một chút xem đối phương có cất giấu âm mưu gì hay không.
"Đến rồi, thoạt nhìn quy mô cũng không kém." Giang Hạo đứng trên đường phố, nhìn lầu các có chút khí phái. Sau khi đi vào, liền có một vị tiên tử dẫn đường đi tới:
"Tiền bối muốn xem cái gì?"
"Nghe nói chỗ các ngươi có một vị Nghiệm Đan Sư thực lực không tệ, đặc biệt tới bái phỏng một chút." Giang Hạo mỉm cười nói.
"Không biết tiền bối nói đến vị nào?" Tiên tử dẫn đường cười nói.
"Tên là Hỏa Lộc, Hỏa Đại Sư." Giang Hạo tản ra khí tức Nguyên Thần, khách sáo nói.
Cảm nhận được uy áp khủng bố, trong lòng tiên tử dẫn đường hoảng sợ, gượng ép cười nói:
"Hỏa Lộc tiền bối? Ta đi gọi người cho tiền bối."
Giang Hạo gật đầu, bảo nàng đi nhanh về nhanh.
Trong phòng, Xích Điền đang ngồi trước ghế dựa.
Phía trước hắn bày một ít đan dược, chính là chức trách của hắn gần đây. Theo thời gian dần trôi, sự sợ hãi của người kia mang tới cho hắn đã dần dần giảm bớt.
Hiện tại hắn dự định tích lũy sức mạnh, như thế mới có năng lực phản kháng. Chờ đối phương phát hiện ra hắn thì có lẽ đã muộn.
Thùng thùng!
Tiếng đập cửa vang lên.
"Hỏa Lộc tiền bối, có người chỉ đích danh muốn bái phỏng ngài.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận