Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 642: Mang Những Người Này Đi Gặp Nữ Ma Đầu

Chương 642: Mang Những Người Này Đi Gặp Nữ Ma Đầu
Chương 642: Mang Những Người Này Đi Gặp Nữ Ma Đầu
Tăng giá?
Giang Hạo nhìn người trước mắt, lông mày cau lại.
Hắn không nghĩ tới chuyện này.
Chỉ lưỡng lự trong một chớp mắt, hắn liền chậm rãi mở miệng: "Thêm một người."
Hắn không muốn đưa linh thạch, giảm bớt hai lần cũng không có khả năng.
Vế trước là hắn thiếu, vế sau là không còn gặp mặt.
Cho nên, chỉ có thể nhượng bộ ở trên nhân số.
Thượng Quan Thanh Tố duỗi ra hai ngón tay, trịnh trọng nói: "Hai người, tăng thêm đi, ta biết gì nói nấy."
Giang Hạo yên lặng, suy nghĩ sâu xa, bày ra vẻ khó xử.
Hắn cũng không mở miệng, mà là an tĩnh câu cá.
"Ừm?"
Nam tử bên cạnh dường như có chút không vừa lòng, khí tức phun trào, có dấu hiệu ra tay.
Nhưng mà, Giang Hạo cũng không buông cần, không hề bị lay động.
Phải biết hắn đưa ra hai danh ngạch, mang ý nghĩa có hai người có thể không bị thống khổ.
Trừ khi ba người một lòng.
Nghĩ tới đây Giang Hạo sững sờ, ba người một lòng?
Chuyện hắn để ý nhất trong Đại Thiên Thần Tông chính là Tinh Thần Phân Thân.
Nói cách khác, hai người kia thật ra có thể là phân thân của Thượng Quan Thanh Tố?
Bản thể Vũ Hóa, phân thân cũng Vũ Hóa?
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Hạo chính là không thể nào.
Cho dù có phải hay không, hắn đều phải làm ra vẻ đắn đo, như này đối phương mới cảm thấy mình chiếm tiện nghi.
Từ đó vui vẻ hoàn thành giao dịch.
Trả lời cũng sẽ tận tâm tận lực, nếu bằng sẽ dễ dàng che giấu.
"Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?" Giọng nói của Thượng Quan Thanh Tố trở nên lạnh dần.
Nghe vậy, Giang Hạo mới quay đầu nhìn nàng nói:
"Hai điều kiện."
"Ngươi nói." Thượng Quan Thanh Tố lập tức hỏi.
"Một, ta muốn xem tình huống có hợp lý hay không, nếu như tin tức ngươi đưa ra không phù hợp với mong muốn của ta, tiền bối đó chính là đang làm khó ta." Giang Hạo nói.
Thượng Quan Thanh Tố yên lặng một lát, giống như đang do dự.
Qua một lúc sau, nàng mới mở miệng: "Hai thì sao?"
"Hai." Giang Hạo lắc cần câu trong tay, nói:
"Tiền bối mời ta câu cá, như thế nào?"
"Chỉ như vậy?" Thượng Quan Thanh Tố có chút không dám tin.
Nàng vốn cho rằng yêu cầu thứ hai sẽ rất hà khắc.
Không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.
"Chỉ như vậy." Giang Hạo cười gật đầu.
"Được." Thượng Quan Thanh Tố đồng ý nói:
"Tặng ngươi cần câu."
Giang Hạo: "…".
Ý ta là muốn ngươi trả lại ta một ngàn một trăm linh thạch.
Nhưng mà lấy pháp bảo cần câu này cũng được, phẩm chất không tệ, chắc là có thể bán được một hai ngàn linh thạch.
Chỉ là pháp bảo cần câu có chút không tiện, không thể bán được.
"Ngươi muốn biết chuyện gì?" Thượng Quan Thanh Tố hỏi.
"Nhược điểm của Phong Hoa đạo nhân?" Giang Hạo trực tiếp vào chủ đề.
"Nhược điểm?" Thượng Quan Thanh Tố nhướng mày nói:
"Dung nhan?"
"Ngoại trừ dung nhan thì sao?" Giang Hạo nói.
Thượng Quan Thanh Tố nhíu mày: "Ngươi biết chuyện này?"
Giang Hạo cười không nói.
Trong lúc nhất thời, nữ tử trước mắt cực kỳ kinh ngạc, nàng cũng không ẩn giấu cảm xúc, dường như là lười làm mấy chuyện như này này.
"Xem ra ngươi không đơn giản chút nào, người biết chuyện này cũng không nhiều, hơn nữa mỗi một người đều không yếu. Đây cũng không phải là chuyện mà một Phản Hư có thể hỏi được."
"Tiền bối nói tiếp là được."
Giang Hạo cảm thấy đối phương nói không sai, nếu không phải có Hồng Vũ Diệp, hắn đúng là sẽ không thể hỏi được cái gì.
"Ngoại trừ dung mạo, nàng còn để ý đến một phân thân, phân thân này ở Lạc Hà Tông Nam Bộ." Thượng Quan Thanh Tố nói:
"Phân thân này có dung nhan hoàn mỹ, ít nhất trong mắt của nàng thì không gì sánh được. Nàng đi khắp bốn phương đông tây nam bắc, nhưng chỉ dừng lại vì phân thân kia, ở lại Nam Bộ. Dĩ nhiên, nàng cũng có mục đích khác tại Nam Bộ. Cũng có thể là vì phân thân này nên nàng mới không muốn rời khỏi Nam Bộ. Nàng nói phân thân kia sống thành dáng vẻ mà nàng mong muốn nhất, cho nên nàng đã bỏ ra phần lớn tình cảm của mình vào phân thân này."
Thế mà còn có kiểu phân thân như này? Trong lòng Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc, không biết rốt cuộc là phân thân gì mà có thể đáng giá như này?
Một người có vô số phân thân, thậm chí khiến cho người ta không tìm thấy bản thể, sẽ dừng lại vì một phân thân, trả giá tình cảm?
"Phong Hoa đạo nhân đúng là có chút không tầm thường." Giang Hạo nhẹ giọng cười nói.
Lại là vì dung nhan, lại là vì phân thân, thật sự đúng là người cảm tính.
Cũng không biết, tình cảm kiểu này có vặn vẹo hay không.
"Đúng là không bình thường lắm, nàng là một người rất kỳ quái. Hành vi mấy chục năm gần đây càng là kỳ quái, hình như là đang tiếp xúc với một người khó lường nào đó." Thượng Quan Thanh Tố nói.
Người khó lường? Giang Hạo nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng, sau đó nói:
"Như vậy thân phận của cỗ phân thân kia là gì?"
Thượng Quan Thanh Tố cũng không chần chờ, lập tức nói ra thân phận của phân thân Phong Hoa đạo nhân:
"Lạc Hà Tông, nữ nhi nhỏ tuổi của Trưởng lão chấp giáo, Nhan Thường."
Là người Lạc Hà Tông, chuyện này khiến cho Giang Hạo có bất đắc dĩ, bởi vì hắn cũng không có người quen biết tại Lạc Hà Tông.
Thậm chí còn có kẻ thù, muốn tìm hiểu sẽ có chút phiền toái.
Nhưng mà có tin tức dù sao cũng tốt hơn là không có tin tức.
"Còn gì nữa không?" Giang Hạo hỏi.
"Có, ví dụ như nàng rất ghét người ta nói nàng thấp, nói nàng xấu, tâm trả thù cực mạnh." Thượng Quan Thanh Tố nói.
Mấy chuyện này không có chút tác dụng nào với Giang Hạo. Mấy phương pháp như chửi nhau gì đó, cũng không thể làm cho đối phương cảm thấy thống khổ.
Còn về trả thù…
Tiếu Tam Sinh còn sợ nàng trả thù sao.
"Ngoài ra, còn có gì nữa không?" Giang Hạo hỏi.
"Không có." Thượng Quan Thanh Tố lắc đầu, chợt lại nói:
"Nhược điểm nào có nhiều như vậy? Một hai cái còn chưa đủ à?"
Giang Hạo gật đầu.
Hắn cũng không tham lam, nhiều thêm một nhược điểm đã tốt lắm rồi.
Chờ sau khi ăn Tịnh Tâm Quả, hắn sẽ đi bái phỏng người này một chút, chào hỏi vị đại tiểu thư này đôi lời.
Để cho Phong Hoa đạo nhân biết, người nào có khả năng chọc, người nào không thể chọc.
Đương nhiên, muốn làm mấy chuyện này đều phải dùng thân phận của Tiếu Tam Sinh.
Làm xong liền phải trở về, sau đó tiếp tục làm chính mình, an tâm chờ đợi một đoạn thời gian.
Phải mạnh lên.
Như thế mới có thể làm được những chuyện tiếp theo.
Càng đi về phía sau, hắn càng không thể trao đổi bình đẳng với người ta.
Càng đừng nói đến việc nhận tin tức từ chỗ Đào Mộc Tú Thiên Vương.
Đừng nhìn bây giờ có thể nói chuyện thật tốt với Thượng Quan Thanh Tố, trên thực tế hành động của mình đều đang bị trói buộc.
Một khi đối phương động thủ, việc chạy trốn sẽ không dễ dàng như trong dự đoán.
"Còn có gì muốn hỏi nữa không?" Thượng Quan Thanh Tố hỏi.
"Tiền bối muốn thù lao không?" Giang Hạo cười hỏi.
"Nếu như ngươi không làm được, ta sẽ giết ngươi." Thượng Quan Thanh Tố không khách khí chút nào.
"Vậy thì đi thôi, mang các ngươi tới một nơi, mấy ngày nay các ngươi chỉ cần ở lại chỗ đó, chờ đợi sắp xếp của ta là được." Giang Hạo nói.
Ba người nhìn nhau, đồng ý với Giang Hạo.
Suy nghĩ của bọn hắn đều rất đơn giản, nếu như đối phương thật sự có loại năng lực này thì trực tiếp bắt lại, sau đó nếu có thể chiếm lấy thì sẽ chiếm lấy, không thể chiếm lấy thì sẽ cầm tù hắn.
Tóm lại có lần thứ nhất, bọn hắn sẽ muốn vô số lần.
Giang Hạo thu hồi cần câu, mặc dù không biết những người này đang suy nghĩ gì.
Thế nhưng nhân tính đều là tham lam, nhất là cường giả đối với kẻ yếu.
Cướp đoạt đồ của ngươi chỉ là bởi vì ta nhìn trúng, ngươi không giữ được là chuyện của ngươi, chỉ thế thôi.
Mặc kệ người ta có nghĩ như vậy hay không, Giang Hạo đều sẽ nghĩ người ta thành dạng này.
Cho nên, hắn định đưa người đến quán trọ, mượn nhờ uy thế của Hồng Vũ Diệp.
Còn về việc áp chế sự thống khổ của bọn hắn…
Việc này thì lại càng dễ, nguyền rủa dù có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng chỉ như bụi trần nhỏ bé ở trước mặt Thiên Cực Ách Vận Châu.
"Ba vị tiền bối có tính toán gì hay không?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi, chợt lại tò mò nói:
"Không ít người đang câu cá ở đây, cá này rất lợi hại sao?"
"Có người ra giá năm vạn một con." Thượng Quan Thanh Tố nói.
Giang Hạo sửng sốt một chút, dừng lại tại chỗ.
Có nên quay lại câu cá không ta…
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận