Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 644: Trong Quán Trọ Có Nữ Ma Đầu

Chương 644: Trong Quán Trọ Có Nữ Ma Đầu
Chương 644: Trong Quán Trọ Có Nữ Ma Đầu
Giang Hạo ở ngay căn phòng bên cạnh đám người Thượng Quan Thanh Tố.
Hắn ngồi trong trận pháp, có thể cảm nhận được nguyền rủa của bọn hắn đang biến hóa.
Trận pháp mà Hồng Vũ Diệp cho quả thật có chút lợi hại.
Bây giờ hắn có thể phát hiện được không ít trạng thái của ba người kia, thậm chí có thể cảm nhận được khí tức đang vận chuyển.
Nguyền rủa hình như xuất hiện từ trong Nguyên Thần và huyết mạch của bọn hắn, hội tụ tại mi tâm rồi bắt đầu khuếch tán.
Thân thể của bọn hắn đều bị nguyền rủa bao trùm, dương như đang bóp méo máu thịt và Nguyên Thần.
Căn bản là không thể nào chống cự.
Tiếng nặng trĩu truyền tới, là ba người bọn hắn đang cắn răng kiên trì.
Cũng không phải là Giang Hạo không thể ngăn cản, cũng không phải là không biết ngăn cản.
Mà là muốn khiến cho mấy người này cảm nhận một chút thống khổ, từ đó dùng thủ đoạn tuyệt đối để áp chế sự thống khổ của bọn hắn.
Như này thì trong lòng của bọn hắn sẽ xuất hiện một chút cảm giác may mắn, cảm thấy nguyền rủa không có phát tác, hoặc là xuất hiện nữa. VIPtruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Có thể tránh bớt không ít phiền toái.
Đại khái qua khoảng một khắc.
Giang Hạo mới không nhanh không chậm lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra, ngay sau đó đặt vào trong trận pháp.
Khiến cho nguyền rủa ở phía đối diện cảm nhận một chút về Thiên Cực Ách Vận Châu.

Một bên khác.
Đám người Thượng Quan Thanh Tố vẫn ngồi xếp bằng, chỉ là sự đau đớn trên thân thể khiến cho bọn hắn run rẩy, thân thể thậm chí còn có chút vặn vẹo.
Tiếng kêu nặng trĩu truyền ra, là sự thống khổ khó có thể chịu đựng được.
Trên trán của bọn hắn có ánh sáng màu đỏ sậm, hào quang kéo dài toàn thân, dần dối tối lại theo hô hấp.
Mà thống khổ cũng dần sinh ra từ trong hô hấp, khiến cho người ta sống không bằng chết.
"Lừa đảo, vô sỉ."
Thượng Quan Thanh Tố nghiến răng nghiến lợi nói.
Căn bản vô dụng, Tiếu Tam Sinh kia đã lừa gạt bọn hắn.
Là bọn hắn quá nóng lòng, thế mà lại không hỏi thăm cẩn thận.
"Tiền bối sao có thể nói như vậy chứ? Vãn bối là dùng thành ý để giao dịch với các ngươi đó."
Giọng nói của Giang Hạo truyền tới:
"Thống khổ chỉ là nhất thời, vãn bối sẽ ra tay ngay, các ngươi cố gắng cảm nhận một chút."
Bọn hắn đã không còn tin lời nói của Giang Hạo.
Căn bản không có khả năng, dạng nguyền rủa này căn bản là không cách nào ngăn cản, bọn hắn đã tìm rất nhiều người.
Không thể áp chế dù chỉ là một chút.
Nhưng mà, suy nghĩ chất vấn vừa mới xuất hiện, bọn hắn lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Thống khổ giống như đột nhiên biến mất.
Không chỉ như thế, ba người bọn họ còn nhìn thấy ảnh sáng nguyền rủa dần trở nên ảm đạm.
Nguyền rủa kéo dài cũng đang nhanh chóng lùi về, cuối cùng chỉ còn lại ấn ký trên trán.
Vào lúc bọn hắn cho rằng như này đã hết thì ấn ký nguyền rủa nơi mi tâm cũng biến mất theo.
Tốc độ rất nhanh.
Giống như …
Đang chạy nạn.
Biến cố này đến quá nhanh, khiến cho bọn hắn có chút hốt hoảng.
Thậm chí còn hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, nhưng mà bọn họ từng thử sử dụng huyễn thuật, căn bản là không có tác dụng.
Cho nên, là thật?
Nhưng đối phương rốt cuộc đã làm như thế nào?
Lúc nghi ngờ xuất hiện, trong lòng của bọn hắn nhiều thêm một tia khát vọng và tham lam.
Muốn chiếm hữu…
Chiếm hữu vật này.
Chỉ là rất nhanh, bọn hắn liền áp chế loại tham lam này, không vội.
Chờ qua hôm nay rồi lại nói.
Bình tĩnh một lát, bọn hắn phát hiện ảnh hưởng mà nguyền rủa mang tới đã không còn.
Không chỉ là không còn thống khổ, thậm chí có thể phát huy toàn bộ thực lực.
Chuyện này… có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều cảm thấy nguyền rủa giống như là đã biến mất, Tiếu Tam Sinh chỉ là đúng lúc biết được đêm nay nguyền rủa sẽ biến mất, cho nên dùng việc này để lừa gạt bọn họ.
Ba người nhìn nhau một cái, cuối cùng người đàn ông trung niên đi ra ngoài trận pháp một bước. Trong chốc lát, ánh sáng trên mi tâm hắn phát ra, lực lượng nguyền rủa kéo dài toàn thân.
"A ~ "
Người trung niên vốn đang còn tốt, vẻ mặt lập tức trở nên vặn vẹo, thân thể lập tức cong xuống.
Phịch một tiếng.
Đau nhức đột nhiên kéo tới khiến cho hắn ngã xuống đất không dậy nổi. Đám người Thượng Quan Thanh Tố thấy thế thì vẻ mặt trắng bệch.
Nhất là khi thấy người đàn ông trung niên giãy dụa đi vào trong trận pháp, giống như là bắt được ánh sáng trong lúc tuyệt vọng.
"Ba vị tiền bối hình như không tín nhiệm vãn bối cho lắm." Giọng nói của Giang Hạo truyền tới từ phòng bên cạnh, mang theo một chút trêu tức.
Thượng Quan Thanh Tố không dám nhiều lời, nhất là khi thấy người đàn ông trung niên bò vào trận pháp, nguyền rủa liền bị áp chế.
Như thế, bọn hắn mới xác định được, Giang Hạo đúng là có năng lực khiến nguyền rủa mất đi hiệu lực.
Sau khi do dự rất lâu, Thượng Quan Thanh Tố đột nhiên nói:
"Đạo hữu có biện pháp diệt trừ nguyền rủa trên người chúng ta không?"
"Không có." Giang Hạo lắc đầu.
Hắn từng hỏi Hồng Vũ Diệp, đối phương không mở miệng, vậy dĩ nhiên chính là không có.
Cũng có thể hỏi Quỷ Tiên Tử một chút, thế nhưng không cần thiết, vẫn không nên hỏi cho thỏa đáng.
Bởi vì cần thanh toán thù lao, mà hắn lại không có khả năng hoàn thành thù lao kia.
"Vậy sau này còn có thể áp chế không?" Thượng Quan Thanh Tố không cam lòng nói.
"Đương nhiên cũng không có cách nào, chỉ có thể làm được một lần này mà thôi." Giang Hạo đáp.
Cho bọn hắn hi vọng thì sẽ dây dưa không ngớt.
Cũng sẽ cổ vũ tham niệm của bọn hắn.
Thượng Quan Thanh Tố nhìn người đàn ông trung niên đang co lại trên mặt đất, yên lặng không nói.
Hai bên đều không lên tiếng.
Mà loại tình huống này cần duy trì một ngày một đêm, nói cách khác cần chờ đến giờ Tý tiếp theo.
Trong gian phòng sát vách, Giang Hạo ngồi xếp bằng, rủ mắt, yên lặng chờ đợi.
Cửu U lúc này cũng bị hắn đem ra, rời khỏi Thiên Cực Ách Vận Châu quá lâu nó sẽ xảy ra vấn đề.
Lúc này Giang Hạo đang chờ đợi thời gian đến.
Hắn muốn giám định Thượng Quan Thanh Tố vào thời khắc cuối cùng, nhìn một chút xem đối phương có ý định xuất thủ hay không.
Nếu không thì mọi người cũng nên tách nhau ra rồi, nếu như ra tay…
Thì để bọn hắn biết rõ cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trong quán trọ có Hồng Vũ Diệp.
---
Sáng sớm.
Trên bờ biển.
Đào tiên sinh ngồi trên Điếu Ngư Đài, bên cạnh hắn là một thiếu nữ, chính là Đường Nhã.
"Đào tiên sinh, câu cá có ý gì? Quá nhàm chán."
"Trong lúc rảnh rỗi, thả câu cũng có thể bồi dưỡng tình cảm." Đào tiên sinh mỉm cười nói:
"Chu Thâm ở đây sẽ an tĩnh hơn ngươi rất nhiều."
"Vậy lần sau Đào tiên sinh đừng mang ta theo, ta cũng không muốn ra ngoài." Đường Nhã bất đắc dĩ nói:
"Các ngươi nói chuyện quá khó hiểu, hơn nữa tâm địa lại gian giảo, lại không đánh nhau."
"Ngươi trước đó nói có nhìn thấy Tiếu Tam Sinh?" Đào tiên sinh đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, ta còn cho hắn một cái chuông lục lạc, ta cảm thấy đối phương là đối tượng giao dịch rất tốt." Đường Nhã tò mò nói:
"Đào tiên sinh muốn làm quen với hắn một chút hay không? Ta thấy hắn chỉ có tu vi Phản Hư, không cần quá để ý?"
"Ngươi xem xem ta có tu vi gì?" Đào tiên sinh hỏi.
"Phản Hư, tiên sinh không phải đã tự mình áp chế vì che giấu tai mắt của người khác hay sao?" Đường Nhã không chút do dự nói.
"Cho nên..." Đào tiên sinh nói với ý vị sâu xa.
"Cho nên cái gì?" Đường Nhã tò mò hỏi.
Đào tiên sinh cũng không ngoài ý muốn, chỉ là cười nói: "Không có gì."
"Lúc nào Chu sư huynh mới đến vậy, ta muốn đổi với hắn." Đường Nhã ngồi xuống, nói.
"Sắp rồi, nhưng mà ngươi không xử lý được chuyện hắn đang làm, lại nhẫn nhịn thêm một chút đi." Đào tiên sinh cười nói.
---
"Chu quản sự, đã mang toàn bộ người đến rồi."
Trong sương mù, Chu Thâm đứng tại boong thuyền nhìn phía xa.
Lúc này phía trước có một chiếc thuyền lớn bị hắn bức ngừng, bởi vì người của thế lực khác cũng tới, cho nên hắn nhất định phải lên thuyền trước những người khác.
Tiến vào sương mù có chút mạo hiểm, thế nhưng cũng đáng.
Người bên ngoài quá nhiều.
Hắn nhìn lướt qua người trên boong thuyền, cầm đầu trong đó chính là bà lão và thiếu nữ.
Các nàng có chút chấn kinh mà nhìn người trước mắt.
"Chu tiên sinh, ngươi làm như này là có ý gì?" Bà lão cảnh giác nói.
"Các ngươi hình như đã gặp phải cường địch, ngay cả ánh mắt giám sát cũng không có, đúng là gây thêm cho ta không ít phiền toái." Chu Thâm bình tĩnh nói.
Sau đó hắn bước ra một bước, đi lên thuyền lớn.
"Tất cả mọi người tập hợp tại boong thuyền, nếu không đừng trách Chu mỗ tâm ngoan." Giọng nói của Chu Thâm truyền khắp chiếc thuyền lớn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận