Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 645: Nữ Ma Đầu: Ngươi Nói Rõ Lí Do Đi, Ta Đang Nghe

Chương 645: Nữ Ma Đầu: Ngươi Nói Rõ Lí Do Đi, Ta Đang Nghe
Chương 645: Nữ Ma Đầu: Ngươi Nói Rõ Lí Do Đi, Ta Đang Nghe
Chu Thâm hạ xuống từ trên cao, đứng ở chỗ cao nhất trên boong thuyền, nhìn tất cả mọi người phía dưới.
"Tiền bối, không biết cần làm chuyện gì?" Lý lão cung kính hành lễ.
"Chuyện nhỏ, đạo hữu không cần lo lắng." Chu Thâm khách khí nói.
Lúc này hắn nhìn về phía tất cả mọi người trên boong thuyền, trong lúc nhất thời có thứ gì đó trong tay hắn được kích hoạt.
Hình như đang cộng hưởng với thứ gì đó.
Nơi hẻo lánh, Mịch Linh Nguyệt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc:
"Người chấp chưởng lục viện của Thiên Hạ Lâu, mộn sinh đệ nhất dưới danh nghĩa Lục tiên sinh, đại nhân vật như vậy sao lại xuất hiện ở đây?"
"Phu nhân cẩn thận." Hai vị thị nữ lo lắng nói.
Các nàng không thể nào đối kháng với nhận vật như này.
"Không cần lo lắng, những người khác còn tốt, người Thiên Hạ Lâu sẽ không dám đụng đến ta." Mịch Linh Nguyệt trấn an nói.
Chỉ là nàng vẫn không hiểu, nếu như không phải việc lớn, Chu Thâm không có khả năng xuất hiện ở đây.
Còn mạo hiểm tiến vào sương mù, cưỡng ép chặn đường thuyền lớn.
"Người của chúng ta chắc là đã nhận được tin tức, sẽ lập tức đến." Thị nữ truyền âm nói.
"Chắc là có nhiều người cảm thấy sợ hơn chúng ta, nhất là người của Bất Động Thiên Vương, bọn hắn đang mang theo Chân Long Chi Huyết." Mịch Linh Nguyệt cười nói.
Nhưng mà nàng cũng biết, tất cả mọi người nơi này đều đang cầu viện.
Người chắc là cũng đang ở bên ngoài sương mù, không bao lâu nữa sẽ chạy tới.
Nhưng mà điều khiến cho Mịch Linh Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Chu Thâm lại trực tiếp đi về phía Kinh Phong Vân.
Đây là tại sao?
Đừng nói là Mịch Linh Nguyệt, cho dù là Kinh Phong Vân đều đang cảm thấy mơ hồ.
Tại sao vị Đại tiền bối này lại đi đến trước mặt hắn?
Bởi vì vấn đề về tu vi đã được giải quyết, cho nên hắn bỏ ra cái giá lớn để rời khỏi đảo Loạn Thạch.
Thật sự không nghĩ đến vừa ra ngoài đã gặp phải Đại tiền bối như này.
"Tiểu hữu gần đây có rảnh không? Có thể đi cùng ta một chuyến hay không?" Chu Thâm khách khí hỏi.
Kinh Phong Vân dám nói một chữ không sao?
Không bao lâu sau, người liền bị Chu Thâm mang đi.
"Mang đến phiền toái cho chư vị rồi, xin cứ tự nhiên."
Hai giọng nói vang lên trên vùng trời.
Sau đó chiếc thuyền của Chu Thâm cũng lui ra ngoài, những người khác hơi kinh ngạc, nhưng đều nhẹ nhàng thở ra.
Nhất là người của Bất Động Thiên Vương.
Nhưng an toàn chỉ là nhất thời, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.

Trên con thuyền của Chu Thâm.
Kinh Phong Vân nhìn mọi người chung quanh, mờ mịt luống cuống.
"Tiền, tiền bối muốn ta làm gì?"
Chu Thâm chưa mở miệng, bà lão đã hốt hoảng, nhưng vẫn là trách cứ:
"Chu quản sự, ngươi có phải là hơi quá đáng rồi hay không?"
"Quá đáng sao?" Chu Thâm cười cười nói:
"Chu mỗ quá phận đương nhiên sẽ có người vấn trách, hiện tại tạm thời không vội."
"Ngươi đừng tưởng rằng được Lục tiên sinh xem trọng thì có thể muốn làm gì thì làm, chuyện hôm nay nhất định sẽ bị trong lâu trừng phạt." Bà lão lớn tiếng nói.
Chu Thâm không thèm để ý tới, mà là nhìn về phía Kinh Phong Vân:
"Tiểu hữu có thể cho ta xem trữ vật pháp bảo một chút không?"
Kinh Phong Vân không dám chần chờ, lập tức lấy đồ ra.
"Đừng cho hắn, sau lưng ngươi có người, ngươi sợ hắn làm gì? Thu lại." Bà lão lớn tiếng kêu lên.
Vẻ mặt của Kinh Phong Vân có chút mơ hồ, sau lưng ta có ai?
Vị này chính là Chu tiên sinh đó.
Đây là người có thể nói chuyện ở trước mặt Thiên Vương của bọn hắn, hắn tính là cái gì? Mặt Thiên Vương còn chưa từng thấy qua.
Chu Thâm cầm trữ vật pháp bảo qua, cuối cùng lấy một quyển ngọc ra từ bên trong, quyển ngọc này chỉ có ba mảnh ngọc giản.
Thấy vật này, bà lão kích động, thế nhưng lại vô cùng hoảng sợ.
Chu Thâm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng chặn lại được, tín vật của Cung phu nhân.
Đào tiên sinh đúng là liệu sự như thần.
Sau đó hắn hỏi Kinh Phong Vân:
"Ngươi đang làm việc cho ai?"
Kinh Phong Vân cũng biết đối phương đang tìm cái gì, quyển ngọc là bà lão cho hắn, nói là giao dịch.
Bảo hắn mang ra ngoài là được.
Không nghĩ tới lại có nhân vật bực này đang đợi, sớm biết vậy hắn đã chờ đến lần sau. Linh thạch lần này không đủ, cho nên hắn mới nhận việc này.
Lúc này mới thuận lợi mua được vé tàu.
Nhưng mà, hắn quả thực không biết trả lời như thế nào cho câu hỏi làm việc cho người nào.
"Người ở sau lưng hắn cũng không phải là người mà ngươi có khả năng chọc, ngươi đi hỏi một chút xem, đảo Loạn Thạch có bị một cỗ lực lượng bao phủ, có vì vậy mà run rẩy hay không. Mà Kinh Phong Vân đang làm việc cho hắn, ngươi hỏi người của ngươi xem, hắn biết." Bà lão lớn tiếng nói.
Chu Thâm nhìn về phía một nam tử ở trong góc, chính là người đã đưa cho Giang Hạo hai ngàn linh thạch.
"Tiếu Tam Sinh, Kinh Phong Vân tại đảo Loạn Thạch có làm việc cho Tiếu Tam Sinh. Mà sau khi Tiếu Tam Sinh tiến vào thôn Thất Nhật, giữa đường chắc là từng nói chuyện với Cung phu nhân. Bên trong quá trình đó, toàn bộ đảo Loạn Thạch đều đang run rẩy, bị một cỗ uy áp vô thượng chấn nhiếp. Chắc là Tiếu Tam Sinh đang chấn nhiếp Cung phu nhân. Chu tiên sinh cần ứng đối cẩn thận." Nam tử nói rõ.
Chu Thâm gật đầu, nói khẽ:
“Nếu đã như vậy, ta dẫn hắn đi tìm Đào tiên sinh. Ta từng gặp mặt Tiếu Tam Sinh một lần, Đào tiên sinh hình như cũng sẽ gặp hắn, việc này có thể giải thích rõ ràng."
Sau đó, Chu Thâm nhìn về phía người xung quanh: "Các ngươi dẫn người trở về trước."
Sau khi bọn hắn gật đầu, Chu Thâm mang theo Kinh Phong Vân tan biến ở trong vùng biển.
Mà Kinh Phong Vân phát hiện không có người để ý đến hắn, cũng không có biện pháp nào khác.
Những người này nói thế nào thì chính là vậy.
Chủ yếu là cấp bậc của bọn hắn quá cao.
Ngoài ra, hắn hình như bất tri bất giác đã ôm được một chỗ dựa lớn.
Những người này thế mà đều không dám tùy tiện xử trí hắn, cũng không dám tùy ý chiếm lấy đồ của hắn. Cũng bởi vì lúc trước hắn làm việc cho Tiếu Tam Sinh…
Thì ra hắn thật sự chính là Tiếu Tam Sinh, không phải giả mạo? Ta đây…
Nhớ tới những chuyện vô lý trước đó, Kinh Phong Vân cảm thấy vô cùng thống khổ, lúc trước mình đã nói lung tung cái gì vậy.
Vốn có một đường sống, giờ lại bị sự vô tri của mình làm cho không có.
---
Đêm khuya.
Giang Hạo mở mắt ra, đi vào bên tường nhẹ nhàng điểm một cái, vách tường bị xuyên thủng. Trong lúc nhất thời, thân ảnh của ba người Thượng Quan Thanh Tố lọt vào tầm mắt của hắn.
Đối phương cũng phát hiện ra hắn.
Giám định.
【 Thượng Quan Thanh Tố: Trưởng lão Đại Thiên Thần Tông, tu vi Vũ Hóa sơ kỳ, thân trúng nguyền Bách Dạ, sau khi nàng vận dụng toàn lực đã khiến nguyền rủa lan tràn toàn thân, trong vòng năm hơi đủ để lấy đi tính mệnh. Bình thường cứ mỗi ba tháng nguyền rủa sẽ tra tấn nàng một lần, toàn thân đau đớn, sống không bằng chết, khó mà áp chế, lần tra tấn tiếp theo là ba tháng sau. Bây giờ bị Thiên Cực Ách Vận Châu áp chế, tạm thời không bị nguyền rủa ảnh hưởng. Nàng lúc này đã chuẩn bị kỹ càng, muốn bắt ngươi lại, muốn hỏi ra nguyên do. Nếu không thì sẽ chuyển nguyền rủa lên trên người ngươi, khiến cho ngươi cảm nhận sự thống khổ muốn sống không được muốn chết không xong. 】
Giang Hạo thở dài một hơi.
Sau đó, mang theo Thiên Cực Ách Vận Châu dự định rời đi.
"Ba vị tiền bối lại cảm nhận một chút thống khổ, ta ở phía trên chờ ba vị đến."
Giọng nói của Giang Hạo truyền vào trong tai đám người Thượng Quan Thanh Tố, sau đó liền biến mất tại chỗ vào lúc bọn hắn muốn động thủ.
Là trao đổi Càn Khôn Tử Hoàn.
Lúc này, tiếng kêu đau đớn truyền đến.
Cùng lúc đó.
Giang Hạo đứng trong gian phòng của Hồng Vũ Diệp, thấy đối phương đang uống trà cũng ngồi xuống theo.
"Kết thúc rồi? Bọn hắn sẽ lên sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Nhìn ánh mắt của bọn hắn, chắc là sẽ."
Hồng Vũ Diệp nâng chung trà lên, nói: "Nghĩ kỹ muốn trả giá gì chưa?"
Cũng không thể trả giá bằng Cửu Nguyệt Xuân được nữa? Nếu lại mua thì sẽ không còn linh thạch.
Con thỏ dùng một chút, Bàn Đào Thụ dùng một chút, chỉ có mười một vạn, cũng không dư lại bao nhiêu.
"Chưa nghĩ ra sao?" Ánh mắt của Hồng Vũ Diệp khẽ động.
"Vãn bối sẽ pha một bình Cửu Nguyệt Xuân cho tiền bối." Giang Hạo vội vàng nói.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha:
"Lúc không có chuyện khẩn cấp thì không mua nổi. Lúc có thì có thể mua mấy lần liên tục? Xem ra ngươi càng ngày càng gạt ta."
Giang Hạo trong lòng kinh hãi:
"Tiền bối hiểu lầm, xin hãy nghe vãn bối nói rõ lí do."
"Ngươi nói rõ lí do đi, ta đang nghe." Hồng Vũ Diệp lại cười nói.
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận