Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 651: Thương Uyên Long Châu

Chương 651: Thương Uyên Long Châu
Chương 651: Thương Uyên Long Châu
Giang Hạo nhìn đối phương, lần đầu tiên có người muốn trữ vật pháp bảo của hắn một cách trắng trợn như thế.
Phải biết rằng bên trong đó có đủ loại đồ vật.
Mười một vạn linh thạch càng bắt mắt, dưới Phản Hư, hắn chưa bao giờ nhìn thấy người nào giàu có như mình bây giờ.
Nhưng mà, hắn có hai cái trữ vật pháp bảo, mặt ngoài cũng không có thứ gì đáng tiền, đều là vật phẩm bình thường trong tông môn của hắn.
Còn về những vật không thể lộ ra ánh sáng kia, đều nằm trong trữ vật pháp bảo Nguyên Thần.
Một chiếc nhẫn trong Cửu Thiên Chiến Giáp.
Nhìn kỹ hai vị lão giả, Giang Hạo phát hiện bọn hắn cơ bản không có tu vi, hầu như đều là dựa vào lực lượng của thân thể.
Sau đó, hắn quan sát tất cả mọi người xung quanh, cũng không nhìn thấy người nào đặc thù.
Dưới tò mò, hắn mở miệng nói:
"Các ngươi ở trong này có phải là sẽ nhìn thấy người rơi xuống từ phía trên hay không?"
"Đừng nói nhảm nữa, giao trữ vật pháp bảo ra, cũng đừng hòng kéo dài thời gian." Một lão giả lạnh lùng nói.
"Các ngươi nói cái này sao?" Giang Hạo lấy trữ vật pháp bảo ra, sau đó đi vào rìa vách núi, giơ nó lên trên không:
"Bây giờ có thể nói chuyện cẩn thận chưa?"
Mọi người: "…”
"Đạo hữu cần gì chứ? Bộ dạng này chính ngươi cũng không sống nổi." Nam tử trung niên bên cạnh tảng đá nói.
"Trả lời mấy vấn đề của ta trước." Giang Hạo tùy ý nói.
"Ngươi hỏi đi." Nam tử trung niên nói.
"Xem ra bọn hắn đều nghe ngươi." Giang Hạo cười nói:
"Đoạn thời gian trước có nữ tử nào nhảy xuống hay không?"
"Có không ít nữ tử nhảy xuống, ngươi chỉ người nào?"
"Chắc là trẻ tuổi, có chút mỹ mạo." Giang Hạo cũng không chắc lắm.
Tình nhân của Hải La Thiên Vương từng nhảy xuống, hắn trùng hợp nhớ tới, liền định hỏi một chút.
Có tin tức, cũng có thể quản thúc Hải La tốt hơn.
"Có, tu vi không kém." Nam tử trung niên gật đầu.
"Người đâu?" Giang Hạo hỏi.
"Nhảy xuống rồi." Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng:
"Đối phương quá vọng động rồi, chúng ta cũng không có muốn tất cả linh thạch. Nhưng mà nàng không tin chúng ta."
Giang Hạo gật đầu.
Sau đó lại hỏi thăm chút chuyện, không ai có thể trả lời.
"Có thể đưa trữ vật pháp bảo cho chúng ta chưa?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Giang Hạo yên lặng cất đồ vào, cũng không có dấu hiệu giao ra.
"Ngươi có ý gì?" Lão giả lạnh giọng hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối không thích giao thứ trên người mình ra."
"Muốn chết." Lão giả có chút tức giận, đây là đang trêu đùa bọn hắn.
Tiếng nói vừa dứt, bọn hắn liền phát động công kích.
Đôi mắt Giang Hạo khẽ động, nhìn động tác của bọn hắn.
Sau khi bọn họ đến gần, cây quạt trong tay bị hắn sử dụng như đao.
Sau khi nghiêng người tránh thoát một kiếm, hắn nâng cây quạt lên đánh xuống thân kiếm.
Keng!
Chấn động to lớn khiến lão giả giật mình, ngay sau đó kiếm trong tay nhất thời không thể nắm chặt, rớt xuống đất.
Loảng xoảng!
Trong lúc lão giả chấn kinh, Giang Hạo đi đến trước mặt hắn, mỉm cười nói:
"Tiền bối già rồi."
Sau đó đấm ra một quyền.
Ầm!
Cả người lão giả bay ngược ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi hòn đá.
Phía dưới là vực sâu vô tận.
Giang Hạo cũng không quan tâm, mà là đi đến bên cạnh lão giả thứ hai.
Chỉ cần dùng mấy chiêu đã có thể ném người ra ngoài.
Hắn đã suy nghĩ qua về tình huống không thể vận dụng linh khí, tố chất thân thể cũng đang không ngừng được tăng lên.
Hắn đương nhiên là chưa từng học về thể thuật, nhưng mà hắn có dành thời gian học qua quyền cước.
Chứ đừng nói đến việc hắn còn học qua đao pháp Thiên Đao, dùng cây quạt làm đao cũng không phải là không được.
Mà điều quan trọng nhất chính là, một đám già yếu tàn tật này sao có thể là đối thủ của người có khí huyết đỉnh phong như hắn được?
Nhìn lão giả rơi xuống, trong lòng Giang Hạo không có bất kỳ gợn sóng gì.
Nếu không phải bọn hắn rơi xuống thì chính là mình.
Nói giữ lại một phần cho hắn, hắn tất nhiên là không tin mấy lời này.
"Sao người có thể linh hoạt được như vậy?” Người đàn ông trung niên bên cạnh tảng đá hơi kinh ngạc.
Nhưng mà hắn cũng không lo lắng chút nào, cũng chưa từng để ý đến người rơi xuống.
Có lẽ đối với bọn hắn mà nói, ít người ngược lại sẽ càng tốt hơn.
"Ai mà biết được?" Giang Hạo không muốn trả lời.
Trên người mình có đủ loại thần vật, ở bên trong này đương nhiên sẽ có ưu thế rất cao.
Lúc này, có ba nam tử trẻ tuổi đứng lên.
Trong đó có người nói: "Trên người hắn có bí mật, có lẽ có thể giúp chúng ta ra ngoài."
Không chỉ là hắn, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Bởi vì lần đầu tiên bọn họ thấy người đặc thù như vậy đến đây.
Rất nhiều người đều hành động không tiện sau khi rơi xuống đây, người này thế mà có thể tùy ý động thủ.
"Cần gì phải gì chằm chằm vào ta chứ?" Giang Hạo cười, nhìn về phía vách núi:
"Có nhiều thứ đáng để các ngươi để ý hơn đó."
"Thứ gì?" Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Giang Hạo yên lặng một lát, nói: "Nó tới rồi."
Lời nói kỳ quái khiến cho mấy người tò mò, cũng làm cho mấy người cảnh giác.
Bọn hắn không phải là chưa từng thấy qua trò lừa này, nhưng mà còn không chờ bọn hắn nghi ngờ.
Một vệt sáng màu xanh đã chiếu lên từ phía dưới.
Biến cố bất thình lình này khiến cho tất cả mọi người rung động.
Cho dù là người đàn ông trung niên ban đầu cũng đều đứng lên.
Biểu lộ của những người này khiến cho Giang Hạo nghi hoặc, nghĩ thầm bọn hắn vừa rồi không nhìn thấy chùm sáng màu xanh lam kia sao?
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, hắn nhìn chằm chằm phía dưới, chỉ thấy bên trong ánh sáng màu xanh lam, có một lưu quang màu xanh thẳm đang di chuyển nhanh chóng.
Chỉ trong nháy mắt, nó liền xuất hiện bên trên tảng đá.
Ánh sáng dần dần tán đi.
Một hạt châu màu xanh lam xoay quanh trên không trung, to bằng nắm đấm.
Thương Uyên Long Châu?
Trong lòng Giang Hạo lập tức có đáp án.
Khí tức mà hạt châu tản ra chính là khí tức mà hắn phát hiện ra trước đó.
Không chỉ như thế, hạt châu này mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ kỳ quái, hình như có một mối liên hệ không thể nói rõ với hắn.
Trong nháy mắt nhìn thấy hạt châu xuất hiện, đám người đều ngẩn ra tại chỗ.
Đây là tình cảnh chưa từng thấy qua.
Chỉ trong hô hấp, mấy người muốn động thủ với Giang Hạo đều cùng nhau lao về phía hạt châu màu xanh lam.
Chí bảo không thể nói rõ này rất có thể là hi vọng đi ra ngoài của bọn hắn.
Phải biết rằng một hạt châu có thể đi lên từ phía dưới, chắc chắn là có thể rời khỏi nơi này.
"Lui ra." Người đàn ông trung niên quát lạnh.
Nhưng mà căn bản không ai nghe hắn.
"Hà tiền bối, đã lúc này rồi, không cần đề cao bản thân." Có người trầm giọng nói.
Hà tiền bối lạnh lùng nhìn thoáng qua, một thanh đao nhỏ xuất hiện trong tay hắn, bay ra với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Nam tử trẻ tuổi vừa lên tiếng kia thậm chí còn không thể phản ứng lại, đã trực tiếp ngã nhào trên đất.
Hắn ôm lấy cổ, muốn giãy dụa.
Nhưng mà máu tươi đang không ngừng chảy xuống, một mảnh đỏ thẫm nhanh chóng che kín hòn đá, sau đó bị Uyên Hải hút đi.
Giang Hạo có hơi kinh ngạc, thì ra một khi bị thương thì sẽ nghiêm trọng như vậy.
Lúc này Hà tiền bối cũng không dừng tay, phi đao trong tay liên tiếp bay ra.
Thậm chí có một thanh hướng về phía Giang Hạo.
Thẳng đến yết hầu.
Giang Hạo chỉ nhẹ nhàng nghiêng người đã tránh được một đao trí mạng.
Xuất phát từ tò mò, hắn đưa tay tiếp lấy thanh đao lúc nó phi ngang qua cổ của mình.
Thành công khiến phi đao rơi xuống trong tay mình.
Chất liệu của đao này đúng là không tệ.
Khó trách có thể giết địch dễ dàng như vậy, chắc là một bộ pháp bảo.
Nhưng mà, lúc này người xung quanh đã bị Hà tiền bối giết sạch.
Thấy Giang Hạo tiếp được phi đao, con ngươi hắn co rụt lại, nhưng mà cũng không để ý đến, mà là trực tiếp hướng về phía Long Châu.
Đây là hy vọng đi ra.
Hắn vận dụng tất cả linh khí có thể dùng được, nhảy lên một cái.
Chỉ trong hô hấp, hắn đã đi tới trước Long Châu, mà trong nháy mắt chạm vào, ánh sáng màu lam lóe lên.
Phốc ~
Cánh tay của Hà tiền bối hóa thành hư không, người thì bị đánh ngược trở về.
Hắn ngã trên hòn đá, thống khổ không thể tả.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận