Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 652: Đi Ra Từ Uyên Hải, Chấn Nhiếp Tám Phương

Chương 652: Đi Ra Từ Uyên Hải, Chấn Nhiếp Tám Phương
Chương 652: Đi Ra Từ Uyên Hải, Chấn Nhiếp Tám Phương
Nhìn thảm trạng của nam tử trước mắt, tim Giang Hạo có chút tim đập nhanh.
Thương Uyên Long Châu hình như còn đáng sợ hơn hắn nghĩ.
Chỉ là có điều khiến cho hắn không hiểu, nếu như đã đến nơi này, tại sao nó lại không tiếp tục đi lên?
Nếu như tiếp tục đi lên sẽ có thể rời khỏi Uyên Hải.
Hạt châu như này, tại sao lại ở bên trong chỗ này?
Giang Hạo nghĩ mãi mà không rõ, vốn định thử giám định một thoáng, phát hiện ở bên trong Uyên Hải, muốn phát động thần thông đều cần một chút thời gian.
Cũng không cần quá lâu, chỉ là thời gian lại không đợi hắn.
Long Châu động đậy.
Long Châu trôi nổi ở không trung, đột nhiên lắc lư hai lần, sau đó hướng về phía Giang Hạo.
Hà tiền bối hoảng sợ nhìn về phía Long Châu, hắn biết người trẻ tuổi này chết chắc rồi.
Nhưng mà tràng diện máu me mà hắn dự đoán cũng không xuất hiện, hạt châu cũng không chạm vào đối phương, mà là dừng lại ở trước mặt hắn.
Biến hóa kỳ quái này khiến cho hắn có chút không hiểu.
Trong lòng Giang Hạo cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn vừa rồi đã chứng kiến sự đáng sợ của Long Châu, một khi công kích thì hậu quả khó mà lường được.
Nhưng mà…
Nhìn Long Châu trước mắt, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, đối phương dường như đang muốn hắn đụng vào.
Do dự một chút, Giang Hạo vẫn là vươn tay, thử đụng vào.
Hà tiền bối thấy thế thì cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn thậm chí đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Đối phương tới, hạt châu liền xuất hiện.
Cả hai chắc chắn là có quan hệ gì đó.
Một loại cảm giác thông thấu xuất hiện ở trong lòng, hắn biết cơ hội đi ra của mình xuất hiện.
Hắn không do dự nữa, lập tức đứng dậy rồi quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
"Vãn bối Hà Hữu Nhiên, dập đầu nhận lỗi với tiền bối. Xin tiền bối đại nhân không chấp tiểu nhân. Vãn bối nguyện ý lập lời thề độc, tương lai đi theo làm tùy tùng cho tiền bối, phân ưu giải nạn, muôn lần chết không chối từ."
Giang Hạo có chút ngạc nhiên mà nhìn đối phương, chỉ là hắn cũng không mở miệng. Tất cả lực chú ý của hắn đều nằm ở trên Long Châu. Vào lúc hắn sắp vươn tay đụng vào, Long Châu động đậy.
Nó chủ động để Giang Hạo đụng phải.
Ong!
Trong nháy mắt, tiếng long ngâm xuất hiện từ bên trong Long Châu, âm thanh nhỏ bé lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngay sau đó, ánh sáng màu lam nở rộ trong hạt châu, Long Châu bắt đầu sôi nổi, hư ảnh của Chân Long cũng xuất hiện theo.
Là một con Tiểu Long màu lam, nó mở to đôi mắt màu xanh nước biển ra nhìn Giang Hạo, sau đó biến thành Cự Long to lớn, vây quanh người trước mắt rồi bắt đầu bơi lội.
Lực lượng của nó đang cộng hưởng theo.
Trong nháy mắt, Giang Hạo cảm thấy lực lượng của mình trở về, không chỉ như thế, hắn còn nắm giữ lực lượng của Long Châu.
Đó là một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ngẩng đầu lên lần nữa, hắn có một loại cảm giác nhận biết tự nhiên, chính mình có thể ra ngoài.
"Tiền bối, tiền bối, dẫn ta đi, mang ta rời khỏi nơi này. Ta có thể trả giá tất cả vì tiền bối. Ta thề, ta nguyện trung thành với tiền bối cả đời, mãi đến khi hồn phi phách tán, tuyệt không dám có hai lòng." Hà Hữu Nhiên vừa dập đầu vừa cầu khẩn.
Giang Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhảy lên một cái.
Oanh!
Hòn đá vỡ nát, cả người hắn xông lên trời.
Tiếng long ngâm cuồn cuộn truyền khắp bốn phương.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy chính mình hào hùng vạn trượng, dám đi trước thiên hạ, thậm chí là dám tranh chấp cùng thiên địa .
Đây là bành trước mà lực lượng Long Châu mang đến cho hắn.
Loại ý nghĩ này lập tức bị hắn đè xuống, bây giờ vẫn nên đi ra ngoài trước rồi lại nói.
Lúc này, hắn cảm thấy chính mình tựa như một thanh đao, có thể mạnh mẽ bổ vùng trời Uyên Hải ra.
Trùng kích cường đại thậm chí còn khiến cho nước biển xung quanh dừng lại theo.
Tinh hà bắt đầu chảy ngược trong mắt hắn.
---
Bên ngoài.
Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm vào Uyên Hải, Càn Khôn Tử Hoàn cũng mở ra.
Lúc này, trong mắt nàng không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ là an tĩnh đứng thẳng.
Tầm mắt chưa từng rời khỏi Uyên Hải, không ai biết được suy nghĩ trong lòng nàng. Nàng cũng chưa từng thể hiện ra chút cảm xúc ở trước mặt người khác.
Trận chiến đấu trên cao không thể ảnh hưởng đến nàng dù chỉ một chút.
Đào tiên sinh cũng không xem đám Thiên Vương đọ sức, mà là đang quan sát Uyên Hải và Tổ Long Chi Tâm.
Sau khi ánh sáng trước đó biến mất, Tổ Long Chi Tâm liền yên tĩnh trở lại.
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho hắn có loại cảm giác nên vận sức chờ phát động.
Giống như muốn đọ sức cùng thứ gì đó.
Mà Uyên Hải vẫn còn chưa có động tĩnh gì.
"Đào tiên sinh, Tiếu Tam Sinh chết rồi sao?" Đường Nhã đột nhiên hỏi.
Đào tiên sinh lắc đầu:
"Rất không có khả năng."
Hắn ít nhiều cũng biết rõ lai lịch của Tiếu Tam Sinh. Nếu như quả thật dễ chết như vậy, vậy thì không giống với người kia.
"Tại sao?" Đường Nhã không hiểu.
"Không tiện nói rõ lí do." Đào tiên sinh cũng không giải thích gì thêm.
Bọn hắn chỉ có thể chậm rãi chờ đợi biến hóa.
Đào tiên sinh đột nhiên cúi đầu nhìn xuống nước biển dưới chân.
"Không đúng."
"Cái gì không đúng?"
Sắc mặt của Đào tiên sinh lập tức thay đổi: "Lui mau, biến hóa của Uyên Hải sắp tới."
"Biến hóa?" Mặc dù Đường Nhã nghi hoặc, nhưng vẫn lui lại theo.
"Ngươi nhìn nước biển." Đào tiên sinh vừa lui vừa nói.
"Nước biển làm sao vậy? Đào tiên sinh, ngài có thể nói rõ một chút không?" Đường Nhã lập tức nói.
"Ngưng lưu động." Đào tiên sinh nói.
Lúc này Đường Nhã cuối cùng cũng phát hiện, sóng biển đều đã biến mất.
Ngay sau đó, nàng nhìn về phía Uyên Hải, bên kia vẫn còn bình thường.
"Chân Long cũng xuất hiện rối loạn." Đào tiên sinh lại nói.
Đường Nhã cũng cảm thấy không lành, phạm vi quá rộng.
May mà lui nhanh, trong lúc Đường Nhã còn đang vui mừng, hào quang đột nhiên chiếu rọi tới từ phía sau lưng nàng.
Một chùm sáng màu xanh lam kéo dài tám phương, xông vào mây trời.
Ngay sau đó, một tiếng long ngâm phá không mà tới, đinh tai nhức óc.
Ngao ~
Long ngâm chấn động bốn phương tám hướng, nước biển đảo ngược, tinh không phá toái.
Oanh!
Đào tiên sinh mang theo Đường Nhã nhanh chóng lùi về phía sau, vừa lui vừa phòng ngự.
Lực lượng cường đại đánh thẳng vào tất cả mọi người.
Phía dưới tiếng long ngâm, mười tám con Chân Long giống như là bị khiêu khích, cùng nhau phát ra tiếng long ngâm.
Dường như muốn cùng phân cao thấp.
Nhưng mà, mười tám tiếng long ngâm kia cũng không thể lấn át được tiếng long ngâm đến từ phía Uyên Hải.
Biến cố to lớn, khiến cho cường giả trên không trung không thể không dừng lại.
Bọn hắn cùng nhau nhìn về phía ánh sáng màu lam, không cần dò xét cũng có thể biết được có thứ gì đó liên quan tới Long tộc xuất hiện.
Một khi xuất hiện, như vậy Tổ Long Chi Tâm có thể sẽ phải đổi chủ.
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng đạt thành nhận thức chung.
Hợp lại trấn áp.
Cho dù Uyên Hải có thể trấn áp bớt lực lượng của bọn hắn, nhưng mà đối phương chắc là cũng đang suy yếu.
Không phải là không có cơ hội.
Trong lúc nhất thời, có mấy đạo lực lượng hạ xuống từ trên không trung, muốn trấn áp thứ đi ra từ Uyên Hải.
Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn một cái, vốn định đưa tay ra, nhưng hình như đã nhận ra cái gì đó lại thu tay về.
Trong nháy mắt lực lượng trấn áp xuống, bên trong Uyên Hải có một cự long xuất hiện. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, long ngâm chấn nhiếp cửu thiên.
Oanh!
Lực lượng kinh khủng bao phủ thiên địa, tất cả trấn áp đều bị phá vỡ.
Chư vị Thiên Vương đều bị đẩy lui.
Lúc này, tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở bên trong lực lượng gió lốc.
Hắn tới từ Uyên Hải, chân đạp vảy Chân Long.
Không bao lâu sau, hắn đứng lơ lửng trên vùng trời Uyên Hải vùng, mắt nhìn về phía trước.
Đào tiên sinh nhìn về phía Uyên Hải, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc nà, một nam tử dáng vẻ thư sinh đang đứng chắp tay.
Hắn không bị Uyên Hải ảnh hưởng, bất kỳ lực lượng gió lốc nào cũng không cách nào tới gần hắn.
Bởi vì quanh thân hắn là một con Cự Long đang cuộn mình.
Chân Long hộ thể.
Ngao ~
Tiếng long ngâm đột nhiên truyền ra, là tiếng rống tức giận của mười tám Chân Long kia.
Nghe vậy, Giang Hạo nhấc lông mày liếc mắt nhìn thoáng qua bọn chúng. Chỉ là một cái liếc mắt đơn giản, mười tám Chân Long đều cùng nhau cúi đầu, lựa chọn thần phục.
Chỉ có Tổ Long Chi Tâm còn đang giãy dụa, không muốn thần phục.
Giang Hạo cũng không thèm để ý đến chuyện này, hắn cũng chưa từng để ý đến những cường giả kia.
Mà là nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
Chậm rãi di chuyển bước chân, hướng về phía nàng.
Vào lúc hắn nhích người, tất cả mọi người đều cảnh giác, phòng ngừa hắn đột nhiên ra tay.
Nhưng mà Giang Hạo không có loại suy nghĩ này, cũng không có loại năng lực này.
Hắn chỉ muốn đi đón Hồng Vũ Diệp.
Cùng lúc đó, Hồng Vũ Diệp cũng động đây, nàng đi từng bước một về phía Giang Hạo, đạp không mà đi thẳng vào Uyên Hải.
Tại lúc bọn hắn đến gần nhau, Giang Hạo đưa tay ra.
Hồng Vũ Diệp cũng vươn tay ra, nắm chặt tay đối phương.
Giang Hạo quay người, hai người sóng vai đồng hành.
Sau đó cùng nhau tan biến tại chỗ.
Sau khi bọn hắn tan biến, hư ảnh Chân Long dần tan biến, ánh sáng màu lam tán đi.
Nước biển khôi phục như thường, tinh không xuất hiện lần nữa.
Uyên Hải khôi phục lại vẻ ảm đạm và hư vô.
Tất cả mọi người nhìn biến hóa này, đều cảm thấy tựa như mộng ảo.
"Đào tiên sinh, ta đang nằm mơ sao?" Đường Nhã hỏi.
"Đây chính là mục đích của hắn Gkyfầ NrMJả Đào tiên sinh tự lẩm bẩm.
Cho đến nay, hắn vẫn không thể biết được đối phương đã đạt được cái gì.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận