Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 657: Không Thể Làm Giả Đệ Nhất Thiên Tài

Chương 657: Không Thể Làm Giả Đệ Nhất Thiên Tài
Chương 657: Không Thể Làm Giả Đệ Nhất Thiên Tài
Mị thể là một thể chất đặc biệt.
Rất dễ dàng dẫn tới rất nhiều phiền toái.
Người trở thành Mị thể, muốn bình thản qua một đời, cơ bản là không thể nào.
Vợ chồng Nhiễm Huy chính là như thế.
Vân Nhược sư tỷ cũng không đơn giản, nàng chỉ là không may gặp phải người trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc như mình, nếu không nhất định sẽ còn sống.
Cho dù bị Chấp Pháp Đường bắt lại thì bọn họ cũng không làm gì nàng, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Các chủ Thiên Hoan Các cũng không phải là đùa giỡn.
Lúc trước Vân Nhược chết rồi, Chấp Pháp Đường đều phải nghĩ biện pháp làm lắng lại lửa giận của hắn, sao có thể chủ động đánh giết Vân Nhược được?
Cho nên trở thành Mị thể, mang ý nghĩa tương lai sẽ xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Còn không phải là biến hóa tốt.
Nếu dùng người tốt để thử, sẽ đẩy người ta tiến vào biển lửa.
Dùng người xấu thử, có loại trợ cảm giác tiếp tay cho kẻ xấu.
"Đầu tiên cứ chờ chút đã."
Giang Hạo thở dài một tiếng, thu hạt châu vào.
Thật ra chỉ cần xuất hiện một Mị thể, nguy hiểm mà Thiên Hoan Các mang tới cũng sẽ hoàn toàn tán đi.
Với hắn mà nói cũng không chỗ xấu.
Nếu không, nếu như vị kia không thể áp chế mình, lúc tuyệt vọng lựa chọn cùng chết thì hậu quả khó mà lường được.
"Chỉ là cần ứng cử viên, chuyện này cũng cực kỳ phiền toái."
Giang Hạo lắc đầu, chỉ có thể tính toán sau.
Trước mắt Các chủ Thiên Hoan Các sẽ không động thủ với hắn, theo cách nói của Liễu Tinh Thần, sư phụ đã thương lượng, dù cho ra ngoài thì đối phương cũng sẽ không làm gì.
Chỉ là không biết đối phương có tuân thủ hay không mà thôi.
Cho nên hắn vẫn không nên ra ngoài thì hơn.
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu bận rộn chuyện của mình
Vào lúc ban đêm.
Hắn hái tất cả bàn đào xuống, giữ lại một quả.
Sau đó bố trí trận pháp rồi dung nhập linh thạch vào bên trong.
Ba vạn linh thạch trực tiếp tan biến.
Còn lại năm vạn chín ngàn một trăm lẻ bảy khối.
Ánh sáng xuất hiện, tất cả mọi thứ đang dung nhập vào bên trong quả bàn đào cuối cùng.
Con thỏ ở một bên kinh hô, lại có chút bất đắc dĩ:
"Chủ nhân, sau này ta treo ở đâu đây?"
"Cây trúc vẫn còn ở đó." Giang Hạo thuận miệng trả lời một câu.
Cây trúc trong sân lớn lên rất tốt, có thần vật làm bạn, cây trúc này cũng dần dần khác với cây trúc bình thường.
Lúc Tiểu Li tới đây, sẽ chăm sóc một thoáng.
Chẳng hạn như tưới nước.
---
Sáng sớm hôm sau.
Giang Hạo tỉnh lại, phát hiện Bàn Đào Thụ đã hóa thành bột phấn rơi trên mặt đất.
Lấy bới ra có thể nhìn thấy một hạt giống mang theo linh khí.
Xem xét.
【 Hạt giống Bàn Đào Thụg: hạt giống Bàn Đào Thụ mang theo linh khí, chính là hạt giống được sinh ra từ quả của Thượng
"Ba ngày sau sẽ có thể đạt được bọt khí, không biết là màu tím hay là màu hoàng kim.
Trước đây đều là màu tím, hiện tại chắc cũng là màu tím.
Bởi vì thứ giám định ra cơ bản đều giống như trước đó, có lẽ biến hóa sẽ không quá lớn.
Nếu như ra màu hoàng kim cũng không ngại, bên phía con thỏ còn có một màu hoàng kim truyền thuyết.
---
Ba ngày sau.
Giữa tháng mười một, thời tiết trong xanh.
Giang Hạo đi vào sân nhỏ, nhìn thấy chồi non của Bàn Đào Thụ, đồng thời cũng nhìn thấy một bọt khí màu tím.
【 Mảnh vỡ thần thông +1 】
Thấy thế, Giang Hạo mỉm cười.
Hắn tra xét bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Ba mươi ba 】
【 Tu vi: Phản Hư sơ kỳ 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên 】
【 Khí huyết: 6/100 (không thể tu luyện) 】
【 tu vi: 5/100 (không thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 3/3 (có thể thu được ) 】
"Thần thông đã đầy, nhưng mà tu vi có chút ít. Lần trước tấn thăng chưa được mấy ngày đã phải đi đến hải ngoại, luôn không có gia tăng. Tu vi cũng chỉ tăng lên một chút. Chủ yếu là do uống không ít Cửu Nguyệt Xuân.”
Nói đến Cửu Nguyệt Xuân, Giang Hạo nhớ tới tấm bình phong kia, còn đang ở trong trữ vật pháp bảo của hắn.
Đi vào phòng tắm, hắn cất kỹ bình phong, chỉ là cảm thấy kiểu dáng có chút…
Nếu rảnh thì có thể sửa lại một chút.
Hiện tại vẫn nên xem xem là thần thông gì trước đã, thời gian qua lâu như vậy, cuối cùng lại nghênh đón một thần thông mới.
Hiện tại có thần thông, hắn sử dụng rất thường xuyên.
Với hắn mà nói, mấy thứ này đều cực kỳ quan trọng, ai lại ngại thần thông nhiều chứ?
"Khó trách Quỷ Tiên Tử luôn muốn Tuyết Thần Đan, có thêm thần thông sẽ có sự giúp đỡ to lớn đối với chiến lực hoặc là tu luyện."
Không nghĩ nhiều nữa, Giang Hạo đi vào gian phòng, khoanh chân ngồi xuống.
Điều chỉnh một lát, hắn liền bắt đầu rút thần thông ra.
Trong quá trình rút ra, hắn cảm thấy thân thể xuất hiện biến hóa.
Toàn thân đều có một loại cảm giác kỳ quái, xem ra là thần thông toàn thân.
---
Nam Bộ.
Trên một ngọn núi.
Bích Trúc mang theo Xảo Di ở đây chờ người.
"Công chúa muốn chờ người nào?"
"Người coi bói mà lần trước nói với ngươi."
Bích Trúc trả lời xong, sau đó lại thở dài nói: "Luôn cảm thấy Nam Bộ nhiều tai nạn."
Xảo Di không rõ lắm, nàng cảm thấy công chúa hình như không quá thích ở lại Nam Bộ.
Mấy lần đều nói muốn rời khỏi.
Nhiều tai nạn càng nhắc đến nhiều hơn, nhưng mà nàng cũng không nhìn thấy Nam Bộ có bao nhiêu kiếp nạn.
"Công chúa, người kia có đáng tin cậy không?" Xảo Di hỏi.
"Tới rồi, đáng tin cậy hay không thì nhìn một chút liền biết." Bích Trúc cười nói.
Không bao lâu sau, một vị nam tử trung niên cầm la bàn trong tay đạp không mà tới, bên người có một ít Bạch Hạc đi theo.
"Bích Trúc tiên tử, đã lâu không gặp." Người đàn ông trung niên cười nói.
"Cổ tiên sinh, Bạch Hạc này, không được lễ phép cho lắm." Bích Trúc liếc qua một con Bạch Hạc bên cạnh, nói.
Đối phương bị dọa cho rụt đầu một cái.
Xảo Di thì chấn kinh mà nhìn nam tử cùng với Bạch Hạc trước mắt.
Không nhắc tới Cổ tiên sinh này, chỉ nói đến Bạch Hạc bên cạnh hắn thôi, cũng không yến hơn nàng là bao.
Dạng người này, thế mà lại nói chuyện khách sáo với công chúa như vậy.
"Ha ha." Cổ tiên sinh xấu hổ cười nói:
"Đã giáo huấn qua, vẫn hy vọng tiên tử hạ thủ lưu tình."
Đúng là từng giáo huấn, chọc khách nhân khác thì coi như xong, vị này thì phải cẩn thận một chút.
Nếu không, Bạch Hạc của hắn chết thế nào cũng không biết.
Lúc trước, hắn đã từng cảm nhận được sự thê thảm của con giao long kia.
Dù cho chạy cũng vô dụng, tu vi sụt giảm, sinh cơ tiêu tán.
Nếu như Bạch Hạc của hắn bị nhằm vào, sớm đã còn lại một đống xương khô.
"Ta muốn tính một người." Bích Trúc trực tiếp vào chủ đề.
"Nói tên đi." Cổ tiên sinh nói.
"Doãn Tự Trần." Bích Trúc nói.
La bàn chấn động, tinh quang xuất hiện theo.
Bích Trúc nhìn thấy tinh quang thì mang theo Xảo Di lui về sau một bước.
Nàng bây giờ vẫn cảm thấy tinh quang này có vấn đề, thế nhưng không còn kiêng kị như trước đó nữa.
Cổ tiên sinh dường như cũng không phát hiện ra cái gì, chỉ là nhìn la bàn, cười khổ nói:
"Người này liên lụy không nhỏ, tương đối khó."
Bích Trúc có thể hiểu được, rất đắt, còn vô cùng tốn thời gian.
Cho nên nàng đổi phương hướng: "Giúp ta tính toán xem người nào của Sơn Hải Kiếm Tông với tới Nam Bộ."
"Bích Trúc tiên tử không thăm dò được?" Cổ tiên sinh rất là tò mò.
Bích Trúc nói bổ sung:
"Đệ tử Sơn Hải Kiếm Tông có liên quan tới Doãn Tự Trần."
"Chuyện này không khó, đại khái cần thời gian ba ngày, ta sẽ đưa vị trí đến cho tiên tử." Cổ tiên sinh gật đầu, nói
Bích Trúc gật đầu, sau đó nói:
"Nhớ phải là Bạch Hạc lễ phép."
Cổ tiên sinh xấu hổ cười một tiếng, gật đầu rời đi.
Bích Trúc thở phào một cái, quay đầu nhìn về phía Xảo Di thì phát hiện nàng đang ngẩn người:
"Xảo Di?"
Kêu hai tiếng, nàng mới hồi phục tinh thần, có chút khó có thể tin mà nhìn trước mắt người:
"Công chúa thật sự chính là đệ nhất thiên tài hoàng tộc?"
"Không thể giả được." Bích Trúc vừa cười vừa nói, chợt bất đắc dĩ nói:
"Ta đã nói rất nhiều lần, nhưng mà các ngươi đều không tin."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận