Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 664: Không Thể Tự Gánh Vác Cuộc Sống

Chương 664: Không Thể Tự Gánh Vác Cuộc Sống
Chương 664: Không Thể Tự Gánh Vác Cuộc Sống
Chúc Hỏa Đan Đình.
Tại một khoảng sân trong sườn núi.
Một nam tử tuổi trẻ ôn hòa ngồi ở trên cùng, đang giảng giải phương pháp luyện đan, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới con đường tu luyện.
Mà người lắng nghe ở phía dưới, phần lớn là đệ tử của các mạch khác.
Tu vi của bọn hắn không tệ, chỉ là thiên phú không được cao, muốn được tăng lên càng nhiều, cần có người chuyên tâm dạy bảo.
Mà vị sư huynh trước mắt này, chính là đang làm như vậy.
"Con đường tu luyện không có khả năng thuận buồm xuôi gió, thế nhưng có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho người ta trở nên thuận lợi." Nam tử phía trên nhìn xuống một vị tiên tử phía dưới rồi nói:
"Tiểu Lam sư muội chính là như vậy, tuy khí tức của nàng bình ổn, thế nhưng luôn không thể đột phá, cũng không phải là vì nàng không đủ thiên phú. Mà là trên thân ẩn giấu ám tật."
Nói xong hắn lấy một viên thuốc ra, cách không đưa qua:
"Sư muội lấy về dùng, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có thể thử đột phá. Thế nhưng nhất định phải cực kỳ thận trọng, cho dù có người chỉ bảo trên con đường tu luyện nhưng có thành công hay không, toàn bộ đều phải nhờ cá nhân, không được nóng vội."
Tiên tử phía dưới nghe vậy thì vô cùng chấn kinh, sau đó nhận lấy đan dược, cúi đầu biểu thị cảm kích.
Sự kích động và cảm kích kia đều tràn đầy chân thành.
Cuối cùng giảng đạo kết thúc.
Mọi người lần lượt rút lui.
Lúc này, nam tử trên cùng hạ thấp lông mày, trong mắt không còn vẻ ôn hòa nữa, mà là sự bình thản.
Hình như không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến cảm xúc.
"Điều tra ra chưa?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Không tra được thứ gì, thế nhưng hành vi của hắn đúng là phù hợp." Một vị nam tử xuất hiện trong một góc của sân nhỏ.
"Nguyện Huyết Đạo của hắn vốn được truyền ra từ chỗ của chúng ta, ngay từ đầu ta vốn muốn dùng hắn làm kẻ chết thay, thế nhưng hắn hình như đã lợi dụng ngược lại, khiến cho nhiều người nguyện ý trả giá máu tươi vì hắn. Trong lúc nhất thời, ta có chút không hiểu, hắn rốt cuộc có phải là Nguyện Huyết Đạo hay không. Hơn nữa, trong bóng tối còn có một cỗ lực lượng khác đang trợ giúp, rõ ràng là mượn nhờ thanh thế của ta. Nếu như là chính hắn, vậy thì không thể không cẩn thận." Nam tử có chút để ý.
"Bất kể như thế nào, thực lực của hắn cũng ở chỗ này, nếu như Thiên Trần sư huynh muốn thôn phệ hắn, cũng không phải là việc khó." Thân ảnh trong góc lên tiếng.
"Đúng vậy, nếu như hắn là Nguyện Huyết Đạo thì nhất định là đại bổ của ta, nếu như không phải snAOṲ cũng là mỹ vị." Thiên Trần khẽ gật đầu.
"Còn muốn tiếp tục điều tra không?"
"Tiếp tục đi, xem hắn lúc nào tấn thăng, nếu như tấn thăng trong một hai năm này, như vậy tám chín phần chính là Nguyện Huyết Đạo, cũng không tệ lắm, như vậy thì cần hắn giúp ta một chút sức lực rồi. Chờ cao tầng tông môn ra ngoài vào lần này thì chính là cơ hội của chúng ta. Nhưng mà phải nghĩ biện pháp tiến vào Ma Quật, chỉ có thể có tên ta trong nhiệm vụ của tông môn."
"Đạt được Huyết Trì, Thiên Trần sư huynh có tính toán gì?"
"Mang các ngươi đi Bắc Bộ đi, chúng ta khai tông lập phái, không cần thiết ở lại chỗ này. Nam Bộ nhìn như bình tĩnh, thực ra đang cuồn cuộn sóng ngầm."
"Được, chúng ta nghe sư huynh phân phó."
"Nếu như gần đây tu vi Giang Hạo xuất hiện biến hóa thì thông báo cho ta, ta sẽ đi tiếp xúc với hắn, mấy chuyện khác không được nóng vội."
"Vâng."
Chờ sau khi thn ảnh kia tan biến, Thiên Trần mới ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Cuối cùng thở dài một cái.
Không ai biết được hắn đang nghĩ tới điều gì.
---
Đoạn Tình Nhai.
Đối mặt với khiêu chiến của Hàn Minh, Giang Hạo vui vẻ đồng ý.
Không chỉ có Hàn Minh đợi trận chiến đã lâu, hắn cũng đợi đã lâu.
Sau khi trở về, hắn luôn chờ Hàn Minh tới , chờ đợi hắn trở thành Kim Đan.
Quả nhiên, Hàn sư đệ không phụ sự kỳ vọng của hắn.
"Sư huynh lại ra ngoài một chuyến?" Hàn Minh hỏi.
"Đúng, nghe ý kiến của sư đệ, ra ngoài ma luyện một phiên, thế nhưng hiệu quả quá mức nhỏ, không so được với sư đệ." Giang Hạo lại cười nói.
Hắn không có ác gì với Hàn Minh, đối phương mặc dù luôn khiêu chiến hắn, cũng luôn bị đánh bại nhưng lại không có bất kỳ ý đồ mờ ám gì.
Có thể nói là một vị sư đệ vô cùng tốt. Mà hắn có thiên phú kinh người, tính cách cũng dần trở nên trầm ổn theo tuổi tác.
Các phương diện đều vô cùng ưu tú.
Hàn Minh hừ lạnh một tiếng nói: "Sư huynh dự định động thủ ở chỗ nào?"
"Tới một chỗ không người đi." Giang Hạo làm tư thế mời.
Không bao lâu sau, bọn hắn đi đến gần nhà gỗ.
"Nơi này là được." Giang Hạo nói.
"Vậy thì ta không khách sáo nữa." Hàn Minh nắm chặt chuôi kiếm, nói nghiêm túc.
Hắn đã mô phỏng rất nhiều lần, một kiếm này đã ẩn giấu thật lâu.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước đó, thắng bại của mình chỉ nằm trong một chiêu.
Chiêu thứ nhất không thắng được, mang ý nghĩa thất bại.
Cho nên, hắn lĩnh ngộ được một kiếm kinh diễm nhất, đủ để cho sư huynh hiểu rõ, như thế nào là may mắn.
"Ta chuẩn bị xuất kiếm." Hàn Minh nhắc nhở lần nữa.
"Tới đi." Giang Hạo gật đầu nói.
Bán Nguyệt đã bị hắn nắm chặt.
Nhưng mà nháy mắt sau đó, con ngươi hắn co rụt lại.
Khí thế của Hàn Minh tăng vọt, dùng thế lôi đình bức tới.
Một khắc này, hắn nhìn thấy một kiếm, kinh tài tuyệt diễm.
Keng!
Đao kiếm va chạm, Hàn Minh chớp mắt đi đến phía sau Giang Hạo.
Kiếm trong tay hắn vẫn được nắm chặt, nhưng mà cánh tay có máu tươi nhỏ xuống.
Giang Hạo cầm đao, vốn là Bán Nguyệt bình thường, nhưng giờ lại nhiều thêm một vết nứt.
Mà bên tai hắn có một nhúm tóc bay xuống.
Giang Hạo nhìn phần tóc rơi xuống, kinh hãi không thôi, trong nháy mắt vừa rồi, chính mình thế mà nghiêm túc.
Suýt nữa ra tay nặng.
Cho dù chỉ là Kim Đan trung kỳ, một khi ra tay quá nặng, Hàn Minh sư đệ cũng cực kỳ nguy hiểm.
Cũng may chỉ là bị thương nhẹ.
Phốc ~
Hàn Minh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị chấn thương.
"Hàn sư đệ thật sự là lợi hại." Giang Hạo quay người lại, chân thành nói.
Thiên tư thủ tịch tuyệt đối không phải trò đùa.
Đây là người cố gắng nhất, đột phá nhất mà hắn từng gặp.
Hắn không có khái niệm gì về người khác, thế nhưng hắn là người nhìn Hàn Minh trưởng thành, mỗi một giai đoạn hắn đều tham dự và chứng kiến.
Hàn Minh cầm kiếm nhìn Giang Hạo, khó có thể tin nổi:
"Kim Đan trung kỳ?"
"May mắn." Giang Hạo khiêm tốn nói.
Nghe vậy, trong mắt Hàn Minh mang theo một chút đắng chát, nhưng rất nhanh lại trở nên cực kỳ kiên định.
Sau đó quay người rời đi.
Giang Hạo nhìn hắn, cũng không mở miệng.
Hàn Minh sư đệ không cần hắn trợ giúp, đây là một người có thể đi trên con đường của mình.
Tương lai có khả năng đi cực xa.
Mà lúc này, mình đã chính thức trở thành Kim Đan trung kỳ.
Khi nào có thể trở thành hậu kỳ, đều phải xem Hàn Minh sư đệ khi nào trở thành trung kỳ.
Giang Hạo lắc đầu, đi đến Linh Dược Viên.
Sau khi quản lý một phen, liền hỏi chỗ của Sở Xuyên.
Đã lâu rồi không quan tâm đến những người này, cũng nên đi nhìn một chút.
Có lẽ không bao nhiêu năm nữa sẽ có người xuống núi.
"Sư huynh, sao ngươi hôm nay lại muốn tìm Sở Xuyên vậy?" Tiểu Li nhỏ giọng hỏi.
"Xem tình huống của hắn." Giang Hạo tò mò nói:
"Sao rồi?"
"Sáng nay mới bị Tiểu Li đánh cho không thể tự lo liệu cuộc sống." Con thỏ vừa ăn cà rốt vừa nói.
Giang Hạo gật đầu, cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ là lúc đến gặp Sở Xuyên, không khỏi kinh ngạc.
Lúc này hắn đang nằm ở trên giường, xương cốt cả người như sắp gãy hết.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Li, phát hiện nàng quay đầu nhìn ra ngoài phòng, ngực ôm con thỏ.
"Sở Xuyên đã làm gì?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Nói chủ nhân không có nữ chủ nhân, Tiểu Li nói có sư tỷ là đủ rồi, sau đó bởi vì chuyện này mà cãi vã. Sở Xuyên không phục liền nói người nào thắng người đó đúng, sau đó cứ như vậy." Con thỏ nhún vai nói, cuối cùng còn nói câu cà rốt không tệ.
Lúc này Sở Xuyên nhìn Giang Hạo, con mắt luôn chuyển động, chỉ là không động đậy.
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận